Khúc Thanh Thanh nghe mọi người bàn tán, trong lòng đã sớm mất kiên nhẫn. Chưa nói đến chuyện nguyên chủ là một tiểu thư rơm, không làm khó dễ cô ta được đi nơi nào. Nếu thật sự ép buộc ả, vì một chút xíu trở ngại mà từ bỏ tình cảm của mình, dù có đáng thương cũng không đáng đồng tình tí nào.
Chưa kể Tiểu Lan này vốn không yêu Lục Tuấn... Cô ta là tu chân người, nơi nào bất lực yếu ớt như vậy. Quả thật là phải vỗ tay: Không hổ cho một ngụy Bạch Liên sao!
Khúc Thanh Thanh nghi ngờ, tai nạn của nguyên chủ 9 phần có liên quan đến Tiểu Lan. Đừng tưởng Khúc Thanh Thanh không biết nhiều lời đồn đãi không hay về nguyên chủ là do diễn xuất ' chân thành' của Tiểu Lan, cũng có người cố ý lan truyền.
Thứ hai, lúc đó, nguyên chủ là vào giờ ra chơi kéo hai người đó ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn như vậy không có người ngoài cuộc biết được, Lục Tuấn luôn chán ghét nguyên chủ, sao vì một lời nói mà cùng nguyên chủ ra ngoài. Người có thể khuyên được hắn, chỉ có mình Tiểu Lan
Nhưng từ khi thấy linh khí dao động trên người Tiểu Lan, Khúc Thanh Thanh thông suốt. Chỉ là không hiểu, là người tu chân, cô nàng này tại sao lại phải tốn công sức hủy hoại Trần Thanh Thanh như vậy. Vì Trần gia, hay liên quan đến người mẹ chưa biết mặt của cô....
Không biết từ đâu, một cái nam hài gương mặt anh tuấn, gân xanh trên trán nổi lên, hung tợn đi đến chỗ Khúc Thanh Thanh, đập bàn một cái, quát
" Trần Thanh Thanh, cô thật là dám đi học a"
" Trần Thanh Thanh, thật ra cô uy hiếp Tiểu Lan cái gì, không mau cho tôi giải thích rõ ràng. Tôi đã nói tôi không thích cô. Dừng lại đúng lúc, đừng làm cho tôi ghét cô thêm."
Trong mắt Lục Tuấn Trần Thanh Thanh chỉ là một cái yếu kém bệnh tiểu thư, tâm tư đen tối muốn có hắn cảm tình, sao có thể sánh được ' ánh trăng sáng' tiểu Lan học giỏi hiểu chuyện được chứ. Nhưng lúc ở bệnh viện, thái độ của Khúc Thanh Thanh khiến hắn khó chịu. Cảm giác giống như hắn là khỉ còn cô ta ngồi xem kịch vui, không còn cái ánh mắt ngượng ngùng khi nhìn hắn.
Khúc Thanh Thanh khịt mũi xem thường. Nguyên chủ có thích hắn cũng chưa bày tỏ, không có gì ảnh hưởng đến hắn, hắn chê phiền. Bây giờ không có thích hắn hắn lại khó chịu. Cái này tham lam!
Bên cạnh, Tiểu Ngưng vô ý thức nắm lấy tay cô, khuôn mặt căng thẳng. Tiểu Ngưng nhận thấy những ánh mắt kia không chỉ nhầm vào Khúc Thanh Thanh còn nhằm vào mình. Mọi người hiểu lầm, vì đáp lén cái này ác độc Trần gia tiểu thư, mà Tiểu Ngưng nguyện ý lắm tay sai.
Khúc Thanh Thanh khoé miệng cười cười quay sang Tiểu Ngưng, vỗ vỗ bàn tay cô định trấn an một chút muội muội đáng yêu của mình. Khuôn mặt Trần Thanh Thanh vốn đẹp, cười rộ lên mang ý ôn hòa như cơn gió xuân, bất giấc làm Tiểu Ngưng cũng yên xuống một chút.
Không chỉ có Tiểu Ngưng, ngay cả mọi người xung quanh cũng bị nụ cười này làm cho nhẹ nhõm. Lục Tuấn trái tim nhảy lợi hại, trong lòng lại nghĩ" Cô ta không phải thích mình sao, chỉ cần cô ta chịu thay đổi, mình sẽ cho cô ta một cơ hội"
Lục Tuấn lúc sáng cũng đã nghe mọi người nhắc Trần Thanh Thanh thay đổi, nhưng anh ta lại cũng không ngờ là thay đổi lớn đến như vậy, bất kể là diện mạo lẫn khí chất- một loại cao quí trong xương cốt.
Lục Tuấn lắc đầu, bỏ qua suy nghĩ quái dị này trong đầu. Cuối cùng cũng chỉ là một người ác độc yếu kém thôi.
Nhân cơ hội mọi người im lặng, Khúc Thanh Thanh mở miệng lên tiếng:" Lục Tuấn, chưa nói đến tôi làm chuyện gì, anh như vậy một tiếng quát một tiếng đập, anh nói chuyện với đồng học đều là như vậy sao?"
Gặp Lục Tuấn 2 lần, Khúc Thanh Thanh không hiểu, một người như vậy, tại sao lại được gọi là nam thần: gia thế, vẻ ngoài, học lực... Khúc Thanh Thanh không biết, nhưng ngay cả phong độ cơ bản cùng đầu óc thì không có, ngược lại là càng giống một tên lưu manh tự luyến.
Lục Tuấn nghe cô nói xong, âm trầm hừ lạnh: "Bởi vì cô chính là một hạng ác độc xấu xa tôi không cần để ý những chuyện này với cô. Nếu nói chuyện bình thường sao có thể ra mặt cho Tiểu Lan
" Tuấn, Tuấn, đừng nói như vậy. Cô ấy không xấu như vậy đâu, bởi vì cô ấy quá thích ngươi nên mới trở nên như vậy, mình hiểu được cũng có thể thông cảm"
Lục Tuấn nghe Tiểu Lan nói, nháy mắt đau lòng, vội nắm lấy tay cô ta. Xem chừng đúng là một cặp yêu nhau tha thiết a. Khúc Thanh Thanh cười trào phúng. Trò hề này, nên sớm kết thúc.
" Ha, ta xấu xa ác độc, cho dù ta xấu xa ác độc thì cũng là do tiểu Lan đến định đoạt. Tiểu Lan, ta hỏi cô ta đã làm cái gì có lỗi với cô không?"
"Tiểu Lan, cứ nói, đừng sợ"
Nguyên chủ lúc trước thật là có làm một số chuyện không tốt, chẳng hạn như... vẽ bậy vào tập, giấu sách vở,... Đúng thật, nguyên chủ có làm sai, nhưng chỉ là giở tính tình hài tử mà thôi. Nhưng cuối cùng, người bị hại Tiểu Lan không hao tổn một sợi tóc mà nguyên chủ, phái chịu bao nhiêu lời ác độc, gièm pha.
Bây giờ, kêu cô ta nói, nói được cái gì, nói thật, bịa chuyện Khúc Thanh Thanh đều có lợi thế. Tiểu Lan đang ấp úng, Khúc Thanh Thanh lại nói tiếp: "Nói a, ta đã làm những gì"
Cứ hễ có một tia phong phanh, là người ta lại bắt đầu đồn thổi, không phân biệt đúng sai, có chuyện bát quái là được, mà không biết người trong cuộc nguyên chủ đã trải qua cái gì. Lại thêm cái thân phận tiểu thư, Trần Thanh Thanh bị người ta chán ghét, hiểu lầm càng là nước chảy thành sông.Đã nguyên chủ không nói được, Khúc Thanh Thanh sẽ thay cô ấy làm.
Tiểu Lan thấy không xong, nhưng không biết làm gì, đành phải giở lại chiêu cũ, vành mắt đỏ lên, giả đáng thương tiếp.
Lục Tuấn mặt mày xám xịt:" Tiểu Lan, cô nói a!"
Nhìn tình thế, mọi người cũng đã hiểu rõ. Người trong trường này, đều là nhân tài mà không phải đồ ngu, mọi người lúc trước hiểu lầm Trần Thanh Thanh bao nhiêu, lại áy náy trở lại bấy nhiêu. Bầu không khí xấu hổ bao trùm.
Lục Tuấn muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện mình không nói ra được. Không chỉ như vậy, anh ta càng không thể nhúc nhích. Lục Tuấn hoảng loạn lên, nhưng chỉ có thể nghĩ chắc là mình bị bóng đè thôi.
Mọi người đều lâm vào trầm mặc, không có ai phát hiện Tiểu Lan đứng đó trợn mắt hốc mồm nhìn Lục Tuấn, rồi nhìn Khúc Thanh Thanh khiêu khích chính mình. Tiểu Lan hiểu rõ Trần Thanh Thanh không chỉ biết mình giở trò, mà còn biết mình là người tu chân_ giống cô ta.
Lục Tuấn như vậy, tất nhiên không phải cái gì bóng đè, mà là do Khúc Thanh Thanh làm trò.
Để cho địch nhân hiểu rõ mình, là không tốt lắm. Nhưng cũng có khi, có thể làm cho địch nhân tự loạn trận tuyến, phải sống trong sợ hãi, là cách Khúc Thanh Thanh thường làm.Huống chi, Khúc Thanh Thanh cũng không xem Tiểu Lan làm địch nhân gì, cô ta làm cái gì, Khúc Thanh Thanh đều có thể ứng phó.
Rất nhanh, một giọng nữ phá vỡ trầm mặc
"Ai nha, chỉ có ta để ý sao, nữ thần của chúng ta hảo soái, a phi, hảo cool ngầu a, chết, không xong, ta có cảm giác mình muốn chuyển hướng tính"
"Ha ha, người ta đã có bạn tri kỉ là Tiểu Ngưng rồi, không cần một cái nấm lùn như cô"
" Cái gì, nữ thần là thích nam nhân nga, các ngươi nói bậy cái gì đó"
" Trời nữ thần nhận ái mộ đều không phân biệt giới tính rồi..."
"Ha ha ha.."
Tiểu Mai lớp trưởng lên tiếng:" Được rồi, là lớp chúng ta, nợ cậu một lời xin lỗi. Ở đây, tôi thay mặt mọi người:
Xin lỗi cậu!"
Khúc Thanh Thanh lắc đầu:" Không có gì, muốn trách chỉ trách có người ý xấu xa"
Tiểu Mai cười cười nói tiếp:" Cũng rất tốt, hôm nay lớp chúng ta có thêm một cái nữ thần rồi"
Mọi người soi nổi gật đầu, trong lòng lại chán ghét Tiểu Lan và Lục Tuấn lên. Xém nữa mất đi một cái nữ thần a!
Từ đây Khúc Thanh Thanh có thêm một cái danh hiệu:" Nữ thần"
Tiếng chuông vào học báo hiệu, Khúc Thanh Thanh trong lòng nhẹ nhõm một hơi:"Trần Thanh Thanh, cô cứ yên tâm đi"
-------------------
Một tuần trôi qua kể từ khi đi học. Nhờ có thần thức dẫn dắt chân khí, Khúc Thanh Thanh thuận lợi bước vào luyện khí tầng 1. Lần thứ hai trở thành tu chân giả, cũng là bắt đầu một nhân sinh mới!
Khúc Thanh Thanh định tiếp tục tu luyện, thì một tiếng kêu trong đầu bắt buộc cô phải ngừng lại.
"Chủ nhân, cứu mạng a!!"
Rừng Hoàng Hôn, tỉnh Z.
Khúc Thanh Thanh đến, lại là cảnh tượng như vầy:
"Tiểu quỉ ca, lại đây, đừng sợ nha, ngươi chỉ cần đưa linh hồn cho ta, ngươi sẽ bớt đau khổ"
Khúc Thanh Thanh:"..."
Cô có cảm giác quỉ dị quen thuộc sởn da gà là cái gì.
Tiểu tiên đồng mở miệng cười tà, đi lại từng bước một bộ như trêu chọc gái nhà lành. Mà ' gái nhà lành' lúc này ngã chổng vó, liên tiếp lùi về phía sau, trông vô cùng sợ sệt, hoảng hốt.
Khúc Thanh Thanh nhìn có chút buồn cười, trong đầu tưởng đến một số không hài hòa sự thì đã bị cắt ngang.
"Nha a, nữ nhân ngu ngốc, lại gặp mặt"
Khúc Thanh Thanh cười cười:" Đúng thật là có duyên a, lần thứ hai thấy..."
" Ta có vinh hạnh được biết tên tiên quân"
Tiểu ' tiện' quân lập tức vênh mặt:" Hừ, nể mặt ta phu nhân, ngươi có thể gọi ta một tiếng ' Vô'"
Ngược lại tên rất hợp với hắn."Vô duyên"
Khúc Thanh Thanh giật giật khóe miệng, gian nan nuốt xuống tiếng cười, nghiêm túc hỏi, chỉ là giọng điệu cũng không thế nào nghiêm túc:"Vô. Vô? Tên hay! Khụ.. khụ. Vô à, ngươi cũng là ' pháp bảo' một dạng giống như Sinh Mệnh Vòng sao? "
Khúc Thanh Thanh thắc mắc, trong 5 pháp bảo cũng không có pháp bảo nào tên Vô a.
" Pháp... bảo. Ta gọi là pháp bảo sao"
Nhìn vẻ mặt Vô mờ mịt, Khúc Thanh Thanh thở dài. Xem ra muốn tìm hiểu rõ về 5 pháp bảo thông qua Vô là không được rồi.
Khúc Thanh Thanh dời tầm mắt qua còn đang chật vật Thập Tam. " Còn đây lại là chuyện gì?"
Chuyện người khác cô không cần biết, nhưng Thập Tam đã là người cửa cô, Khúc Thanh Thanh phải làm cho rõ ràng.