Buổi sáng, 7 h, trường THPT Tinh Châu.
Trường Tinh Châu ở A quốc có thể nói chính là tập hợp con em của những gia đình ' quí tộc' được gửi vào. Những người này đều là con ông cháu cha, thành tích cũng chẳng ra gì.
Nhưng ngược lại, điểm đầu vào là cao chót vót.
Tức là nói, ngoại trừ những ' cậu ấm cô chiêu' kia, được vào trường là những người có tài thật sự. Mâu thuẫn sao? Một đám học giỏi và một đám vô kiến thức, thế mà có rất nhiều người muốn vào trường này.
Thay vì nói, vào để lấy kiến thức, vào trường, đồng nghĩa với có một cơ hội. Cơ hội trở mình!
Những quan niệm ' quí tộc' kia, đòi hỏi chỉ cần có thể quản lý sản nghiệp ở nhà là được. Hoặc không được, cũng có thể ăn chơi cả đời. Nhưng những người khác vào đây, chỉ cần được những ' quí tộc' kia nhìn trúng một cái, đưa vào công ty làm việc, là một bước lên mây. Mô típ này thuộc loại lão bản cùng công nhân xác định ngay tại trường. Xem ra mâu thuẫn, nhưng lại vô cùng hợp lý!
Trường Tinh Châu này không bình thường, tất nhiên xây dựng cũng không giống trường học bình thường, càng giống như một biệt viện hơn. Cây cối, hồ bơi, thiên nhiên... Khúc Thanh Thanh ngoài ý muốn có hảo cảm.
Nhìn nhìn khung cảnh trước mắt, Khúc Thanh Thanh hơi cảm thán, lẩm bẩm: " Trường học sao?"
--------------------------
"Mấy mem ơi, ở dưới có mỹ nữ đến trường mình kìa"
"Chẳng lẽ là minh tinh nào?"
"Mặc đồng phục của trường mình luôn"
"Chẳng lẽ là học sinh mới chuyển đến, cũng không có nghe nói a"
"Đi, đi xem"
Khúc Thanh Thanh vừa vào lớp, đã nghe vài tiếng bàn tán xôn xao về cô.
Khúc Thanh Thanh không để ý, tiếp tục hướng lớp mình đi đến.
" Ô ô mỹ nữ vào lớp 11 A rồi kìa....
"Tiếc thật, tôi muốn học chung với mỹ nữ".
Trong ánh mắt sáng lấp lánh của học sinh lớp 11 A, một học sinh nữ xinh xắn ra chào hỏi cô trước, giọng điệu thân thiện
" Bạn là học sinh mới chuyển đến lớp này hả?"
Khúc Thanh Thanh nhìn cô ta, rồi lại nhìn từng gương mặt xung quanh, bật cười một cái. Cô chỉ là thay đổi một cái kiểu tóc, không có quá đến nỗi như vậy a. Khúc Thanh Thanh quên rằng, không chỉ có kiểu tóc, mà cả linh hồn đều thay đổi!
Trước kia, nguyên chủ không để ý ngoại hình, còn là luôn trầm mặc, lầm lầm lì lì làm một ' tiểu trong suốt' ngồi cuối lớp, không người để ý càng đừng nói đến bạn bè. Nhưng bây giờ Khúc Thanh Thanh cắt đi mái tóc phía trước, để lộ ra gương mặt tinh xảo không kém phần baby của cô, lại thêm cỗ khí chất tự tin nhưng không kiêu ngạo rất dễ cho người ta cảm giác gần gũi, thoải mái.
Trong mắt người khác chính là ' thoát thai hoán cốt'!
Khúc Thanh Thanh nở nụ cười, lên tiếng:" Xin chào, tôi là Trần Thanh Thanh"
Vừa nói xong, Khúc Thanh Thanh gật đầu một cái xem như chào hỏi, dưới ' vạn chúng chú mục' mà đi về chỗ gốc cuối lớp. Đúng là chỗ của nguyên chủ.
Lời nói xong, không khí trong nháy mắt ngừng trệ. Những người xem khi nãy chưa tán đi phút chốc bàn tán xôn xao
" Trời ơi, cô ta là Trần Thanh Thanh, cái này vẫn là Trần gia tiểu thư mà chúng ta biết?"
" Chẳng lẽ cô ta thay đổi vì Lục Tuấn"
" Không tin, cứ như một người khác hoàn toàn"
"Cái gì, cái gì"
" Ai, Trần gia tiểu thư này thích nam thần Lục Tuấn, nhưng Lục Tuấn và Tiểu Lan đã là một cặp"
" Cô ta với nam thần cũng rất xứng đôi a, thật đẹp, lại có gia thế"
" Hừ, ngươi biết cái gì, vậy mới gọi nam thần và Tiểu Lan là chân ái"
"Cũng không chắc, lúc trước Trần Thanh Thanh chưa đẹp như vậy"
" Trời ơi, ta bỗng cảm giác tim đập nhanh"
" Nữ thần! Nữ thần hướng ta bên này a"
"Đúng, bỏ Lục Tuấn đi, nhìn ta, nhìn ta"
" Hừ, có đẹp thì thế nào, các ngươi không biết nhìn sao, tâm cô ta màu đen đó"
...
Khúc Thanh Thanh nhìn lung tung rối loạn thành một đoàn, lại có mấy nam sinh quăng ánh mắt trái tim về cô, Khúc Thanh Thanh không khỏi cảm thán
" Quả nhiên là thời đại của nhan giá trị a"
----------------
Cùng lúc đó, B quốc, công ty Z thị.
"Tiêu tổng, đã tìm ra được, cô ta là Trần gia tiểu thư, nhưng tổng hợp một số chi tiết, cô ta rất có thể là tư sinh tử hoặc là...con nuôi."
Quả không hổ là Tiêu gia, chuyện này Trần Nhật Trần gia chủ giấu bao nhiêu năm, không ngờ cũng bị Tiêu Dật Thần tra ra trong thời gian ngắn như vậy.
" Còn nữa, Tiêu tổng, Trần tiểu thư này có thể có chứng trầm cảm"
Nghe tới đây, Tiêu Dật Thần bật cười, tầm mắt chuyển về phía bàn tay vẫn còn đang băng bó của mình.
"Em gái Trần Minh An? Hai anh em nhà này đều thật thú vị"
Ra chơi.
Phía trên, 1 nữ học sinh khuôn mặt hình trái xoan, buộc tóc đuôi gà, cũng tính là dễ nhìn, quay xuống hỏi Khúc Thanh Thanh
" Thanh Thanh à, tôi nghe nói bà hẹn gặp Lục Tuấn và Tiểu Lan, như thế nào lại thành ra nhập viện nửa tháng a"
Chưa kịp trả lời, cô bé lại nói tiếp:" Bà vì Lục Tuấn nhiều quá cũng không đáng."
Nói xong, lại nở nụ cười, nụ cười này sáng lạn lên, không có một tia tạp chất.
" Thanh Thanh, nhưng bây giờ bà ổn rồi" trong ánh mắt lại ẩn chút buồn.
Khúc Thanh Thanh nhìn một màn nói chuyện, không là độc thoại này vừa tìm tòi tất cả trong kí ức. Cô bé này tên là Tiểu Ngưng, là người hay bắt chuyện nhất với nguyên chủ. Cũng chỉ có Tiểu Ngưng mới biết được Trần Thanh Thanh không giống như trong đồn đãi. Bởi vì Tiểu Ngưng thấy được, họ chính là cùng một loại người, loại người luôn nhút nhát, tự ti, chỉ là sau cái tâm tư ấy là 2 cách biểu hiện khác nhau.
Nguyên chủ chính là ngụy trang thành trầm mặc, cự người ngàn dặm, còn Tiểu Ngưng là trở thành e sợ, nhút nhát. Cách nghĩ rất đơn giản: chỉ cần tỏ ra như vậy lỡ như mình làm sai gì đó, cũng ít áy náy, có thể tự biện hộ đối với mình, nhiều một tầng.... phòng ngự
Nhưng cả 2 người, đều là những hài tử bình thường mà thôi, không ai có tâm địa gì cả. Là loại nghĩ gì đều phản ứng ra, rất dễ đoán tâm tư.
Giống như lúc nãy, Tiểu Ngưng là thật lòng mừng cho cô, cũng buồn vì trong lớp này chỉ còn lại có một dị loại yếu kém như mình. Ừ, chí ít là trong mắt Tiểu Ngưng, như vậy là rất kém cỏi.
Khúc Thanh Thanh nhìn cô bé trước mắt, lại có thêm một phần hảo cảm, cô trả lời:
" Ừ, lúc trước là đầu óc có vấn đề, bây giờ sẽ tốt"
Tiểu Ngưng ngạc nhiên nhìn cô một chút, bởi vì nguyên chủ rất ít khi trả lời cô ấy, nói tiếp luôn suy nghĩ trong đầu:"Thanh Thanh, bà thật là thay đổi"
Lại là mở miệng cười, "trông" rất thân thiện:" Thanh Thanh, nếu lúc trước bà đẹp như vậy chắc Lục Tuấn cũng phải phủ phục dưới chân bà"
Khúc Thanh Thanh tầm mắt vừa chuyển, lại nghe Tiểu Ngưng gấp gáp:"A mình xin lỗi nha"
Khúc Thanh Thanh đỡ trán, cái này lúc nào cũng cười như có vẻ tùy ý, lại là cẩn trọng trong từng lời nói, tìm được bạn mới là lạ!
Nhưng không sao, có Khúc Thanh Thanh ở đây, dù là người như thế nào đều phải thay đổi cho cô. Cô nghĩ nhận thêm một cái muội muội là một kiện không tồi. Khúc Thanh Thanh xoa đầu Tiểu Ngưng, giọng điệu ấm áp:" Bây giờ ta không còn thích Lục Tuấn. Bây giờ... Ta thích ngươi!"
Tiểu Ngưng:"..." Chẳng lẽ một lần thất tình đều có thể chuyển hướng tính???
------------
Đối với thế giới này, mặc dù khuyết thiếu linh khí, Khúc Thanh Thanh thật vẫn là phục sự sáng tạo và phát triển ra khoa học - kĩ thuật. Là cả một nền văn minh còn hơn cả thực lực. Thứ thú vị như vậy, cho dù không phải là vì kiếm tiền, Khúc Thanh Thanh cũng sẽ tìm hiểu. Với tinh thần lực khổng lồ, việc tiếp nhận kiện thức ở đây cũng không phải quá khó...
Khúc Thanh Thanh vẫn đang tính đường đi, thì nghe được một giọng nói mềm yếu
"Thanh Thanh, cậu xuất viện rồi ạ. Mình thật sự rất mừng."
Nói xong hít sâu một hơi
" Thanh Thanh à, mình, mình... thật ra cô chuyện muốn nói với cậu"
Khúc Thanh Thanh khoé miệng một câu ngước mắt nhìn người tới, nhướng mày tỏ rõ ý bảo
" Thanh Thanh, thật ra mình và Lục Tuấn chỉ là bạn bè bình thường, cậu không cần vì hiểu lầm chuyện của mình và Lục Tuấn mà ghét mình nhưng vậy, được không?"
Người xung quanh kéo đến xem náo nhiệt cũng bị câu nói này ngoác mồm. Rốt cuộc, tâm bát quái vẫn là có
"Ai nha, nghe nói gì chưa Tiểu Lan và và Lục Tuấn chỉ là bạn bè cơ đấy"
" Vậy chuyện lúc trước là sao?"
"Trời! Chẳng lẽ nam thần của chúng ta là yêu đơn phương Tiểu Lan"
Lúc này, mọi người đã thấy có gì đó không đúng nhưng rất nhanh bị người ác mồm ác miệng kéo chệch hướng khác
"Các ngươi không thấy rõ sao" nói hướng mắt đang ngồi Khúc Thanh Thanh:"Tiểu Lan và nam thần vốn đi là có tình nếu không hài người luôn đi chung là như thế nào"
" Vậy... Sao Tiểu Lan lại phải nói vậy"
Giọng nói tràn đầy mỉa mai
" Tất nhiên là có người ác độc ghen ghét muốn chia rẽ uyên ương"
Tiểu Lan như nghe được người khác đối thoại đúng với tâm tình đang uất ức của mình, vành mắt bắt đầu đỏ lên nhưng vẫn cố gắng không khóc, mím chặt môi, nhẫn nhục cười cười:"Tiểu Thanh, cô..."
"Đủ rồi!"