Chương 40: Mỹ Nhân Thủy Quái (4)

Ngay khi NPC cha vừa nói xong, Trạc Mẫn nhận được thông báo.

[Ting! Người chơi kích hoạt được nhiệm vụ nhánh: Tìm hiểu về sự kỳ lạ đang diễn ra trong làng (tiến độ 1/5).]

Lúc này, Trạc Mẫn chạm vào viên ngọc trên vòng tay để xem.

Giấy thân phận.

Tên: Kiều

Tuổi: 25.

Kỹ năng: Không có (vui lòng phát huy thêm để thu thập).

Đạo cụ: Không có (vui lòng phát huy thêm để thu thập).

Nhiệm vụ chính: Tiêu diệt thủy quái (chưa hoàn thành).

Nhiệm vụ nhánh: Tìm hiểu về sự kỳ lạ đang diễn ra trong làng (tiến độ 1/5).

Tiến độ thăm dò cốt truyện: 25%.

Hành trình: Bạn đang đi làm trên thành phố, nghe tin cha mẹ bị bệnh nên về thăm nhà. Sau đó bạn nghe cha kể về chuyện kỳ lạ đang xảy ra trong làng và quyết định tìm hiểu.

Sau bữa cơm, Trạc Mẫn muốn ra ngoài để thu thập thêm tin tức nhưng hai NPC liên tục ngăn cản, bảo rằng buổi tối rất nguy hiểm nên nói gì thì nói cứ nhất quyết không cho anh ra khỏi nhà.

Thấy vậy, Trạc Mẫn bèn chờ tới lúc hai NPC đi ngủ rồi lẻn đi. Nếu họ không ngủ thì anh sẽ dùng cách khác, anh phải tranh thủ thời gian, không thể cứ ngốc ở một chỗ mãi được.

Dựa theo tình hình này thì hai NPC chỉ cung cấp được bấy nhiêu thông tin, anh phải ra ngoài dò la một lượt xem có phát hiện gì khác không.

Vì bối cảnh ở vùng nông thôn, mọi người ở đây đi ngủ từ rất sớm chứ không có cái gì mà cuộc sống về đêm như trên thành phố.

Trạc Mẫn đứng trước hàng ba nhìn lên trời, giữa bầu trời đen thẳm một màu tối tăm có một mặt trăng máu đang hiện rõ.

Anh đi một vòng quanh làng, làng này không quá lớn, quanh đi quẩn lại chỉ có mười ngôi nhà, ngoài ra còn có một ngôi nhà có diện tích khá rộng rãi dành cho du khách đến đây du lịch.

Trạc Mẫn đi thẳng tới cuối làng, ở đó có một cái đền mái ngói, thoạt nhìn được trang hoàng rất tốt, có thể nói là một trời một vực so với những ngôi nhà trong làng.

Ngôi đền dựa núi, trên cửa chính có một tấm bảng đề hai chữ ngắn gọn “Đền Làng”.

Anh nhấc chân đi vào bên trong, nhưng chưa kịp bước tới cửa thì có một bóng đen ập tới.

Trạc Mẫn nhanh nhẹn né tránh, vì dùng sức đột ngột nên cơ thể anh hơi mất đà, suýt ngã xuống đất. Anh nhẹ nhàng chống tay bật dậy, tầm mắt không rời khỏi bóng đen kia.

Bóng đen đó không phải con người mà là một ma nữ với đôi mắt sâu hoắm không rõ ràng, trên người mặc một bộ đồ trắng bị nhuốm đầy máu, gương mặt trắng toát với mái tóc dài thượt. Xem ra là một kiểu ma nữ điển hình.

Thảo nào từ nãy tới giờ anh cứ có cảm giác bị theo dõi. Cảm giác bị ai đó nhìn ngó một cách đầy ác ý.

Mà lúc này, ma nữ không hề che giấu sự ác ý đó với anh. Nhìn cô ta như có thể nhào tới cắn xé anh bất cứ lúc nào.

Nhưng không chỉ một, bỗng vô số bóng đen xuất hiện ở khắp mọi nơi, trên nóc nhà, ngoài sân…

Tất cả bóng đen dần di chuyển lại gần anh, muốn bao vây anh lại.

Ánh trăng đỏ như máu rọi xuống, vô số ma nữ bay tới nhìn chằm chằm anh như muốn phanh thây xẻ thịt.

Trạc Mẫn không tiếp tục đứng yên, nhân lúc chưa bị đám ma nữ bao vây, anh nhanh chân vọt tới cửa chính, chạy thẳng vào đền.

Anh nhanh chóng đóng cửa lại, tuy anh không biết có tác dụng gì hay không, nhưng đó cũng là một biện pháp tâm lý.

Bên trong đền có một điện thờ lớn, bên trên điện thờ có tất cả năm hàng bày rất nhiều bài vị. Những bài vị ở hàng trên cùng thì có tên tuổi và tro cốt, có vẻ là thờ mấy vị lớn Trưởng làng đã mất. Còn những bài vị ở bốn hàng còn lại trống không, không tên không tuổi, càng không có tro cốt đặt cạnh.

Trước điện thờ là một cái lư đồng ba chân rất lớn, bên trên vẫn còn hai nén nhang đang cháy, khói bay lượn lờ lan tỏa khắp bốn bề.

Tuy là điện thờ, trên lư đồng lại có nhang đang cháy nhưng anh vẫn cảm thấy nơi này âm u vô cùng. So với đám ma nữ ngoài kia, anh cảm giác trong này còn nguy hiểm hơn.

Mà đám ma nữ ngoài kia lại không bay vào đây, Trạc Mẫn không ngây thơ đến mức tin rằng do anh đóng cửa nên bọn chúng không vào được.

Sau điện thờ là phòng ngủ và căn bếp đơn sơ. Bên trong phòng có một ông cụ đang nằm ngủ, dáng vẻ bình thường, hơi thở đều đặn, xem ra là con người.

Trạc Mẫn quay về điện thờ, anh nhìn chằm chằm điện thờ một lúc thì thấy có thứ gì đó bên trên hàng bài vị cao nhất.

Trên hàng cao nhất có một bài vị được đặt ở giữa, bày vị này cao hơn những bài vị cùng hàng, hũ tro được đặt bên cạnh màu vàng kim chứ không phải màu trắng.

Trạc Mẫn cầm hũ tro cốt màu vàng lên, anh mở nắp ra thì bên trong không phải tro cốt mà là một chiếc vảy.

[Ting! Người chơi thu thập được đạo cụ cấp S trong phó bản Mỹ Nhân Thủy Quái.]

Trạc Mẫn chép miệng, anh đã từng thấy chiếc vảy màu đen tuyền này rồi, là chiếc vảy trên người thủy quái. Trông nó vô cùng sắc bén, dường như bên trên vảy còn dính máu, nhưng vì quá lâu nên vết máu đã khô ran đen kịt. Tuy vậy nhưng chiếc vảy màu đen tuyền không hề có vẻ cũ kỹ, dưới ánh đèn chiếc vảy như đang ánh lên.

Trạc Mẫn nhanh tay cất chiếc vảy vào túi, đặt hũ tro cốt lại chỗ cũ.

Anh tìm kiếm một hồi, chui xuống cả gầm của điện thờ. Thấy một miếng gạch có vẻ kỳ lạ nên đã cạy miếng gạch đó lên, bên trong có một miếng da được gấp làm tư, nhìn giống miếng da anh từng lấy được bên cạnh thủy quái ở dưới bể trong vòng một.

Tìm được đồ rồi, Trạc Mẫn không tiếp tục dây dưa. Anh mở cửa đi ra bên ngoài, lúc này đám ma nữ vẫn còn lảng vảng nhìn chằm chằm về phía anh.

Bước chân của Trạc Mẫn thoáng khựng lại, anh không bước ra mà đứng trong bậc cửa nhìn đám ma nữ.

“Mấy cô có cần tôi giúp gì không?”

Đám ma nữ hơi sững sờ trước câu hỏi của anh. Dù gương mặt bọn chúng trắng toát, mắt không còn nguyên vẹn nhưng không khó nhìn ra sự kinh ngạc của chúng.

Với mạch não của người bình thường, dĩ nhiên chẳng mấy ai đủ bình tĩnh đối mặt với bọn chúng chứ đừng nói là hỏi han như đang tán gẫu với một người bạn giống Trạc Mẫn.

Trạc Mẫn rất kiên nhẫn hỏi lại lần nữa, dường như anh không thấy được đám ma nữ đang sững sờ không kịp phản ứng.

“Mấy cô có cần tôi giúp gì không? Nếu không thì tôi đi về à.”

Hệ thống 199 cũng đang chết trân, cô gái này có ổn không vậy?

Bình thường gặp cảnh tượng như này chẳng phải nên sợ hãi, bỏ chạy, la hét, cầu cứu hay gì đó sao? Người này lại bình tĩnh như đang hàn huyên với bạn cũ ấy.

Dân gian thường nói, người sợ ma ba phần còn ma sợ người bảy phần cũng không phải nói suông.

Đối với những loại ác quỷ gì đó thì không bàn, nhưng với những hồn ma bình thường thì hẳn là sẽ có phần sợ người.

Vì ma là âm, người là dương. Trên người sống có dương khí, nói chính xác hơn là trên mỗi người có ba ngọn lửa dương; vừa là do sự sống, vừa là do tâm tính mà đốt thành.

Bình thường có người bị ma quỷ bắt hồn cũng là vì tâm tính người đó không kiên định và mạnh mẽ, nói thẳng ra là nhát gan, vì quá sợ hãi khiến ba ngọn lửa dương yếu đi. Khi đó ma quỷ dễ bề tiếp cận và bắt hồn người đó hoặc bị chiếm lấy thể xác…

Còn cô gái này, ba ngọn lửa dương đang cháy hừng hực, hơn nữa trông cô chẳng có gì là sợ hãi cả, hẳn là người dạn dĩ. Những người thế này rất hiếm.