Chương 39: Mỹ Nhân Thủy Quái (3)

[Hoàn thành loại bỏ. Năm người chơi sẽ tiến vào vòng hai.]

Cảm giác choáng váng ập tới, đến khi năm người mở mắt ra đã thấy một quang cảnh hoàn toàn khác biệt.

Cây lá um tùm xanh tốt, xa xa còn thấy khói bếp bốc lên từ một căn nhà nào đó.

Bầu trời kéo mây đen, dường như sắp mưa tới nơi. Không khí có phần lạnh lẽo, xung quanh côn trùng kêu rả rích. Đây là một ngôi làng nhỏ, nhìn sơ có hơn mười căn nhà lá to nhỏ khác nhau.

Lúc này, thông báo không hiện lên không trung như trước nữa, trong đầu mỗi người chơi xuất hiện một giọng nói.

[Xin chào, tôi là hệ thống 199 phụ trách giám sát phó bản Mỹ Nhân Thủy Quái.

Nhiệm vụ chính của người chơi là hoàn thành nhiệm vụ chính, thời gian giới hạn là ba ngày. Hoàn thành sớm kết thúc sớm.

Chúc người chơi may mắn!]

[Người chơi mới chưa có điện thoại hãy chạm vòng tay để xem giao diện nhiệm vụ nhé!]

Trạc Mẫn cúi xuống nhìn vòng tay, bên trên có một viên ngọc màu trắng nhỏ. Anh chạm vào viên ngọc thì trong đầu hiện lên thông tin.

Giấy thân phận.

Họ tên: Phó Trạc Mẫn (có thể thay đổi nếu muốn).

Tuổi: 25.

Kỹ năng: Không có (vui lòng phát huy thêm để thu thập).

Đạo cụ: Không có (vui lòng phát huy thêm để thu thập).

Nhiệm vụ chính: Tiêu diệt thủy quái (chưa hoàn thành).

Cốt truyện: Bạn đang đi làm trên thành phố, nghe tin cha mẹ bị bệnh nên về thăm nhà…

Trạc Mẫn nhìn ba dấu chấm, có lẽ nó sẽ phát triển theo hành động của anh.

Anh ngước mắt lên nhìn thoáng qua bốn người chơi, trên má họ không còn vệt màu xanh nữa.

Lúc này, cô gái duy nhất nói: “Hình như cái này là nhiệm vụ cá nhân, nhưng chúng ta không cần cạnh tranh với nhau đúng không?”

Người đàn ông đeo mắt kính gật đầu: “Nhiệm vụ chính của tôi là tiêu diệt thủy quái, mọi người cũng vậy chứ?”

“Của tôi cũng thế. Vậy là không cần cạnh tranh với nhau rồi.”

Cô gái thở phào, nói một cách nhẹ nhõm. Ở đây cô ta không phải là cô gái duy nhất, nhưng ở vòng một Trạc Mẫn biểu hiện quá tốt, còn lại là ba người đàn ông có giá trị vũ lực.

Nếu phải cạnh tranh, cô ta không nghĩ mình có thể đấu lại bốn người kia.

Người đàn ông cao to nói: “Vậy chúng ta giới thiệu sơ nhé. Tôi tên Bảo Quang.”

Cô gái giới thiệu mình tên Diệu Xuân. Người đàn ông đeo kính là Hứa Minh. Ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên, trông đã đứng tuổi tên Lập Hải.

Trạc Mẫn nhìn người đàn ông trung niên một cái, từ vòng một thì sự tồn tại của ông ta rất thấp, nhưng mắt ông ta hay đảo tới đảo lui nhìn rất khôn khéo, anh cảm thấy người đàn ông này không thật thà như những gì ông ta thể hiện.

Trạc Mẫn bịa một cái tên: “Kiều.”

Bảo Quang là một chàng trai trẻ, vóc người cao to, gương mặt dễ nhìn có phần chất phác.

Cậu ta xoa xoa tay rồi nói: “Thân phận của tôi là du khách, tới làng này thăm thú. Còn mọi người thì sao?”

Hứa Minh trông rất có tri thức, dáng người cao gầy, gương mặt khá tuấn tú, nhìn giống dân văn phòng điển hình, độ dưới ba mươi.

Anh ta cười bảo: “Tôi về thăm người thân.”

Ngoài Trạc Mẫn và Hứa Minh thì ba người còn lại đều là khách du lịch.

Lập Hải cười cười: “Nếu giữa chúng ta không có sự cạnh tranh thì dễ rồi. Cách giết thủy quái đã có, chúng ta chỉ cần thu thập đủ dụng cụ, sau đó tìm được nó rồi giết nó là xong.”

Mọi người đều đồng tình với ông ta, ai nấy đều thả lỏng tươi cười.

Chỉ có Trạc Mẫn vẫn trước sau như một, không bày tỏ cảm xúc gì. Điều này khiến Diệu Xuân chú ý.

“Kiều, chắc cô lạnh lắm hả? Hay là chúng ta kiếm chỗ nghỉ ngơi trước đi, có gì bàn bạc sau được không? Tôi hơi đói.”

Vì ở vòng một, Trạc Mẫn lặn xuống bể nước nên quần áo bị ướt sũng, trên người toát ra mùi tanh nồng.

Tuy nước dưới bể trong xanh nhưng có mùi rất tanh, có lẽ là do thủy quái ăn thịt người nên nước mới tanh tưởi nặng mùi.

Hơn nữa lúc đội đỏ bị loại bỏ, máu thịt văng tung tóe cũng dính lên người anh không ít. Càng khiến mùi tanh hôi nâng lên một bậc.

Tuy bốn người chơi kia không bị ướt nhưng người cũng có mùi hôi. Nghe Diệu Xuân nói vậy thì không ai phản đối, mọi người nhao nhao đi vào trong làng.

Năm người chơi không cần tìm tòi, họ đi vào một lúc đã thấy có người chờ sẵn.

Trạc Mẫn và Hứa Minh thì có người thân ra đón. Còn ba người kia thì có một hướng dẫn viên địa phương hướng dẫn, thế là tạm thời ai về nhà nấy ăn uống tắm rửa.

NPC trong vai mẹ của Trạc Mẫn dẫn anh về nhà, dọc đường bà luôn nắm tay anh không rời, hỏi thăm hết chuyện này tới chuyện khác, nhưng tuyệt nhiên không hề quan tâm tới bộ dạng ướt sũng và tanh tưởi của anh.

“Con thấy sắc mặt của mẹ không tốt lắm, dạo này mẹ bị bệnh hay sao thế ạ?”

Bà hơi ngập ngừng nhìn anh rồi thở dài: “Mẹ thì có bệnh tật gì đâu, nhưng già rồi không ăn uống được như xưa nữa. Ngặt cái là dạo này trong làng…”

Bà bỏ lửng rồi lắc đầu: “Thôi, mẹ dẫn con về tắm rửa ăn uống, mới về mà nói mấy cái này làm gì.”

Trạc Mẫn vâng dạ, trong lòng thầm ngẫm nghĩ. Xem ra trong làng xảy ra chuyện gì rồi, nhất định là có liên quan tới thủy quái.

NPC dẫn anh tới một căn nhà ba gian hai mái, xem ra nhà anh cũng thuộc dạng đủ ăn đủ mặc; trước nhà là một khoảng sân rộng rãi, trước nhà có mấy cây cau, mấy cây mai; ngoài ra còn mấy loại cây ăn quả như ổi, mít… các loại.

Phía sau nhà có chuồng heo, chuồng gà…

Bên hông nhà có một cái ao rộng, trên mặt ao đầy bông súng.

“Mẹ nấu cơm sắp xong rồi, nghe con về nên chạy ra đón đó. Con vô tắm rửa rồi ra ăn cơm. Cha con đang đi cắt cỏ cho bò rồi, lát nữa ổng về giờ đó.”

NPC dắt anh tới cửa phòng, sau đó nhanh chóng đi xuống bếp.

Anh mở cánh cửa gỗ ra, bên trong phòng khá đơn giản nhưng rất ấm cúng, trông không giống bối cảnh trong phim kinh dị lắm.

Sát tường có một chiếc giường, trên giường bày đầy đủ gối chăn được xếp gọn gàng, bên trên là cái mùng được vén lên.

Bên cạnh giường là bàn học, bên trên có một số sách vở, mấy cây đèn cầy và một cây đèn dầu.

Ở dưới chân giường là tủ quần áo màu hồng nhìn khá mới, bên trong treo kín đồ, anh lấy ra xem thử thì thấy đủ loại quần áo. Từ váy vóc cho tới áo dài, rồi đồ mặc ở nhà các thứ.

Trạc Mẫn chặc lưỡi, lấy áo thun, quần dài với quần trong sau đó đi ra cửa.

Chợt, anh nhớ ra gì đó rồi thở dài. Quay lại lấy thêm một cái xu chiêng.

Tắm rửa xong, Trạc Mẫn thấy như mình đã sống lại.

Lúc này, bên ngoài có tiếng nói chuyện. Anh nhanh chóng bước ra.

NPC cha đã về, Trạc Mẫn chào ông rồi đi phụ NPC mẹ dọn cơm.

NPC cha tắm rất nhanh, sau đó ba người ngồi ăn cơm với nhau.

Trong lòng Trạc Mẫn cười khổ, hệ thống 199 thật biết cách tạo ảo tưởng cho người chơi. Cảnh tượng gia đình sum họp như này quá xa xỉ với anh.

Rau muống luộc, cá trê chiên giòn, dưa hấu và cơm nóng. Rõ ràng là không có gì quá đặc biệt nhưng Trạc Mẫn ăn đến ngon miệng.

Dù chỉ là ảo cảnh nhưng cảnh tượng này quá ấm cúng, anh cũng muốn tận hưởng một chút.

Trong bữa cơm, ba người trò chuyện câu được câu không. Trạc Mẫn nhân lúc này hỏi han về tình hình trong làng.

NPC mẹ không định nói, nhưng NPC thẳng thắn hơn nhiều: “Con gái cũng lớn rồi chứ có phải con nít nữa đâu. Con bé đi học ở trên thành phố, xa nhà từ nhỏ, ở với cậu mợ còn thân thiết hơn với cha mẹ. Giờ trong làng xảy ra chuyện như vậy, cứ nói cho con biết để nó đề phòng.”

Nói đoạn, ông quay sang nhìn anh: “Con ở chơi hai ba hôm rồi về thành phố liền đi, sau này đừng có về nữa.”

“Cha, có chuyện gì vậy cha? Cha mẹ không muốn gặp con nữa sao?”

NPC cha thở dài rồi nói rằng: “Tự tạo nghiệt, không thể sống. Con ơi là con, đáng lẽ cha mẹ không nên dọn tới làng này.”

Nhà họ vốn không phải người ở làng này mà là người ở làng kế bên. Ngày xưa, vì hai nhà ngăn cấm hai người đến với nhau, nên hai người mới nắm tay nhau bỏ trốn sang làng bên cạnh, bắt đầu cuộc sống.

Ban đầu khi đến làng, hai người chưa thấy có gì kỳ lạ. Nhưng càng ngày càng có nhiều người mất tích, cứ mỗi tháng đều có người bị mất tích. Mà trưởng làng không chịu báo cho chính quyền, lại ấp úng nói coi chừng phạm tới thần linh, chòm xóm cũng thể hiện như thế.

Hai người cũng rất e ngại, nhưng họ đã lỡ lập nghiệp ở đây rồi. Ngày xưa khá loạn lạc, đời sống khó khăn, đâu phải cứ muốn đi là đi, họ đã dùng số tiền duy nhất trong tay mua đất dựng nhà nuôi cấy trồng trọt ở đây rồi, vì vậy chỉ đành lo sợ sống tiếp qua ngày.

Do đó, khi con dần lớn, hai người không để con học hành sinh sống ở đây mà gửi con lên thành phố cho cậu mợ.

Nói ra thì hai người cũng không rõ là có chuyện gì, vì hai người không phải người ở làng này nên chòm xóm không có nói thật với họ.

Họ chỉ biết, mỗi tháng đều có người mất tích mà trưởng làng lẫn dân làng đều không mảy may quan tâm. Dù đó là người nhà của họ thì họ cũng ngậm chặt miệng không nói gì.

Cho tới một năm trở lại đây, mỗi tuần đều có người mất tích. Trưởng làng lại nhờ người ta quảng bá du lịch gì đó, du khách tới đây cũng mất tích luôn. Đi năm về bốn, đi bốn về hai, đi hai về một.

Cũng có người báo lên chính quyền. Nhưng xuống điều tra thì không có manh mối gì, trưởng làng ở đây lâu, cắm rễ sâu, Công an địa phương toàn người nhà hoặc thân thích với ông ta, có điều tra hay không cũng vậy.

Mà không khí trong làng ngày càng kỳ lạ và đáng sợ, bầu trời ban ngày cứ âm u se lạnh như sắp mưa. Ban đêm thì mây đen ngập trời chẳng sao chẳng trăng.

Trạc Mẫn chép miệng: “Vậy sao cha mẹ không đi với con luôn mà phải ở lại đây ạ? Ở đây đã nguy hiểm như vậy rồi…”

NPC cha lắc đầu: “Cha với mẹ con ở chốn này hơn nửa đời người rồi, giờ lên thành phố lại thêm gánh nặng cho con, mà cha mẹ cũng sống không quen. Cha mẹ gần đất xa trời rồi con ơi!”

Trạc Mẫn lặng thinh không nói, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Ngoài màn hình phát trực tiếp.

[Đúng là ải cấp Z, mấy người này thu thập thông tin thuận lợi quá.]

[Hê hê, chưa chắc đâu à. Nhìn coi năm người này, ba người khách du lịch không nói. Hai người về thăm người thân đó, ai cũng nói họ vô tội hết, chưa biết đâu à.]

[NPC cung cấp manh mối cũng hên xui lắm, chưa biết chừng đâu.]

[Thấy thì may, nhưng tôi thấy ải này đánh tâm lý phết đấy. Nhìn em Kiều đi, ngó chừng nhớ nhà muốn chớt rồi. Tôi từng thấy người chơi tâm lý yếu bị sa vào ảo cảnh rồi ó, cuối cùng hẹo luôn.]

[Chà chà, coi bộ khó ăn hén.]

[Hờ hờ, dễ ăn thì còn phát trực tiếp làm quái gì, ai thèm coi. Mà hình như máy chủ nâng cấp ải cấp Z thiệt, coi bộ khó hơn trước nhiều, loại bỏ cũng nhiều nữa.]

[Em muốn thấy ma, em muốn thấy thủy quái. Êm đềm quá em hổng có quen.]