Chương 41: Mỹ Nhân Thủy Quái (5)

Trong trời đất thì nam thuần dương nữ thuần âm, do đó dương khí trên người nữ thường không thịnh. Nhưng cảnh ba ngọn lửa dương cháy phừng phừng rất hiếm, kể cả người nam còn ít gặp chứ nói chi là người nữ.

Đừng nói là loại ma này không dám tới gần cô, ngay cả ác quỷ cũng có phần e dè vì ma quỷ trong ải không thể tùy tiện giết người được.

Ma quỷ cũng bị giới hạn, muốn giết người phải có quy tắc riêng. Vì ma quỷ là sự tồn tại siêu nhiên mạnh mẽ hơn con người rất nhiều, nếu không có quy tắc thì đơn thuần chỉ là cuộc đồ sát từ một phía, không có gì thú vị để phát trực tiếp cả.

Trên hết là máy chủ không hoàn toàn muốn dồn người chơi vào đường chết. Nếu nói thân thiện thì không tới, nhưng nói muốn đồ sát tất cả người chơi cũng không phải.

Hệ thống 199 đơ luôn, người mới đợt này đều có tố chất tốt vậy sao? Hình như không có đâu, toàn mấy người gà mờ mà, nhân vật này ở đâu tới vậy?

Trong đám ma nữ có thân thể mờ nhạt thì có một ma nữ thân thể nhìn rõ nhất trả lời: “Chúng tôi vẫn luôn chờ người hữu duyên xuất hiện để giúp đỡ chúng tôi. Liệu cô có thể gỡ bỏ phong ấn cho chúng tôi được không?”

Trạc Mẫn gật đầu: “Tôi sẽ cố hết sức.”

Đúng như Trạc Mẫn dự đoán, đám ma nữ này không phải ác quỷ có mục đích tàn sát con người.

Theo như thông tin An Miêu đã thăm dò được, ác quỷ trong ải muốn giết người cũng có quy tắc, không thể giết người bừa bãi.

Mà theo như sự xuất hiện của đám ma nữ này, anh cảm thấy họ có vai trò nào đó khác. Có lẽ liên quan tới cốt truyện. Quan trọng là ngoài nhiệm vụ chính thì còn có nhiệm vụ phụ và nhiệm vụ nhánh, hoàn thành sẽ có thưởng.

[Ting! Người chơi nhận được nhiệm vụ phụ: Lời nhờ vả của ma nữ (chưa hoàn thành).]

Ngay lúc Trạc Mẫn đi rời đi thì thấy Hứa Minh đi tới. Lúc này đám ma nữ đã biến mất từ khi nào.

Hứa Minh cười tươi chào hỏi Trạc Mẫn: “Chào Kiều, em nhanh thật đấy, em tới đây tìm manh mối hả?”

Trạc Mẫn gật đầu: “Chào anh.”

Dường như Hứa Minh không hề quan tâm tới thái độ lạnh lùng của anh, anh ta vui vẻ nói tiếp: “Vậy chúng ta đi chung chứ? Hai người đi chung sẽ an toàn hơn một người đấy.”

Trạc Mẫn gật đầu, sau đó đi phía sau Hứa Minh tiến vào bên trong. Lúc anh ta lướt qua người anh, anh ngửi được một mùi gì đó, chân mày anh hơi nhướng lên.

Ngoài màn hình phát trực tiếp.

[Gì vậy trời, đạo cụ cấp S tìm dễ vậy sao? Đây phải người mới không vậy? Vận may tốt quá!]

[Cũng không hoàn toàn dựa vào vận may mà, nhìn điện thờ trang nghiêm bao nhiêu, nhang khói lượn lờ, cổ dám thò tay lấy hũ cốt xuống luôn, chẳng thấy cổ do dự miếng nào hết.]

[Công nhận tố chất tâm lý của người chơi này tốt thật, tôi phải follow thôi.]

[+1.]

[+1.]

[Có phải cô em này phát hiện tên Minh có gì bất thường không? Vậy mà đi theo tìm kiếm như thật luôn.]

[He he, tôi cũng thấy vậy. Người chơi không biết nhưng mà chúng ta biết, hình như khứa Minh này không phải người chơi mới đâu, hành động rất chi là kín kẽ, qua mặt tất cả người chơi luôn.]

[Ba người kia còn đang ngủ như heo kìa, chắc có gì trong đồ ăn rồi. Buổi chiều còn nói tối sẽ ra ngoài điều tra nữa chứ, cười chết mất.]

[Rõ rồi, thân phận khác nhau thì tình huống cũng khác mà, khứa Minh lươn lẹo thật.]

Bên trong ải, Trạc Mẫn đi theo Hứa Minh tìm kiếm một lúc nhưng dĩ nhiên là chẳng có gì, vì những thứ cần lấy thì anh đã lấy cả rồi.

Nếu có gì khác thì chắc hẳn phải ngày hôm sau mới thấy, vì có năm mươi phần trăm là cảnh trong ải sẽ được làm mới mỗi ngày. Còn tùy khu vực và dựa vào cốt truyện nữa.

Trạc Mẫn đi về nhà sau khi tạm biệt Hứa Minh, anh nheo mắt nhìn anh ta đi vào một ngôi nhà.

Sáng ngày hôm sau.

Vì trong ải, hoàn cảnh không an toàn nên Trạc Mẫn ngủ không sâu. Ngay khi gà gáy đến tiếng thứ hai thì anh đã tỉnh dậy rồi.

NPC cha và mẹ cũng dậy sớm, ba người ăn cơm xong thì Trạc Mẫn nhận nhiệm vụ dọn dẹp, hai NPC đi ra ngoài làm việc đồng áng.

Trạc Mẫn dọn dẹp rất nhanh, sau đó cũng ra khỏi nhà.

Anh đứng một góc quan sát ngôi nhà Hứa Minh đang ở, chỉ vài phút sau anh thấy một cụ ông và một cụ bà đi ra khỏi nhà.

Trạc Mẫn vờ như đi chung đường với hai NPC, sau đó anh tỏ vẻ kinh ngạc nói rằng: “Con… con nhìn hai ông bà quen lắm. Hai ông bà có biết con không ạ? Con mới về làng thăm cha mẹ chiều qua, nhà con ở kia kìa.”

Hai NPC nhìn theo hướng Trạc Mẫn chỉ rồi cũng tươi cười đáp rằng: “Chu choa, con bé Kiều đây mà. Hồi xưa còn nhỏ cứ chạy qua nhà bà chơi miết thôi, đi mấy chục năm là quên hết ráo.”

Trạc Mẫn ngượng nghịu sờ mũi, sau đó anh ân cần xách xẻng và sọt trong tay hai NPC: “Ông bà để con xách cho ạ.”

Thấy họ đang vui vẻ, Trạc Mẫn bèn nói tiếp, nếu không nói lúc này thì còn đợi lúc nào nữa.

“Con thấy làng mình dạo này cũng đông đúc ghê, chiều qua con về tới đầu làng còn gặp một nhóm khách du lịch nữa.”

NPC cụ bà chép miệng, trên gương mặt già nua xẹt qua vẻ tối tăm rồi lại tươi cười như không có chuyện gì.

“À, con nói nhóm ba khách du lịch hả. Bà nghe Trưởng làng nói có bốn người lận, nhưng cuối cùng chỉ có ba người tới thôi. Chắc người kia chê làng mình lạc hậu nên không tới. Làng mình chuẩn bị hết trơn rồi chớ, lớp trẻ bây giờ tâm tính chẳng kiên định chi sất.”

Trạc Mẫn đã nghe được chuyện mình muốn nghe. Anh không tiếp tục khơi chuyện nữa, anh quay xe sang hỏi thăm hai NPC, biểu hiện vừa ngoan ngoãn vừa quan tâm khiến hai NPC không khép được miệng.

Trạc Mẫn tiễn hai NPC tới ruộng, trước khi đi còn nghe NPC cụ ông nhắc nhở một câu: “Con về thăm nhà thì nên ở yên trong nhà cho thỏa nhớ mong, chớ có chạy nhảy lung tung, nhất là đừng tới Đền làng, con gái con lứa lớn rồi không nên tới mấy chỗ thờ cúng trang nghiêm làm gì.”

Trạc Mẫn dạ thưa nói cảm ơn, sau đó xoay người rời đi.

Ngoài màn hình phát trực tiếp.

[Ỏ ỏ, có khi nào chị Kiều biết hết rồi hông, tui thấy chỉ nguy hiểm quá ò í e.]

[Ha ha, biết hết thì chưa chắc nhưng cố tình moi thông tin từ hai NPC là hiểu rồi. Follow liền mới được. Em gái này thiệt là thú dị.]

[Người chơi không sợ ma tôi cũng thấy rồi, người chơi lấy lòng NPC để moi thông tin tôi cũng thấy rồi, nhưng lần đầu tiên tôi thấy hai thứ này kết hợp lại với nhau ó, đỉnh thế.]

[Gì vậy mấy má, có nhiêu đó mà khen dữ vậy, mấy má bị hạ cổ rồi hả?]

[Cũng bình thường thôi, nhưng công nhận có sự cảnh giác, bản lĩnh này không mấy người mới có được đâu, huống chi ải cấp Z bây giờ không đơn giản như xưa nữa.]

[Để coi sao, 30 chưa phải là Tết mà!]

Trạc Mẫn đi dạo quanh làng một lúc, anh gặp được vài NPC nhưng tất cả họ đều không chịu hé răng nửa lời. Anh bèn hỏi thăm vị trí nhà Trưởng làng rồi đi thẳng tới đó.

Trên đường đi, anh gặp bốn người còn lại. Thấy họ vừa đi chung vừa bàn luận với nhau, Trạc Mẫn kín đáo nhìn một vòng mới lên tiếng chào hỏi.

Trông Diệu Xuân có vẻ khá thoải mái, cô ta không còn dáng vẻ ủ rũ như ngày hôm qua, hơn nữa khá thân thiết với ba người còn lại.

Lúc này, Lập Hải đề nghị: “Cô cũng muốn tới nhà Trưởng làng hả? Vậy chúng ta đi chung luôn đi.”

Trạc Mẫn gật đầu, không phản đối. Do đó năm người từ từ đi tới nhà Trưởng làng.

Kỳ lạ là nhà của Trưởng làng rất đỗi đơn sơ, căn nhà lá nhỏ trông có vẻ kỳ lạ so với những ngôi nhà khác trong làng.

Diệu Xuân cũng giật mình, cô ta nhỏ giọng nói: “Không ngờ nhà của Trưởng làng lại bé tí tẹo.”

Tuy nhà của Trưởng làng rất đơn sơ, nhưng xung quanh nhà bày rất nhiều chậu kiểng được cắt tỉa vô cùng gọn gàng.

Lúc này, có một NPC trung niên đang tưới cây bên ngoài. NPC thấy năm người đi tới thì vội bỏ gáo nước trong tay xuống.

“Mấy cô cậu tới đây có chuyện chi?”