Đợi thím Ngọc tắm xong, Lưu Húc mới bắt đầu đi tắm.
Nhưng Lưu Húc không có khăn mặt và khăn tắm nên đành dùng tạm của thím Ngọc.
Lúc tắm thím Ngọc vừa dùng khăn mặt và khăn tắm cọ rửa thân thể nên khi Lưu Húc dùng khăn mặt lau người liền có một cảm giác kích động. Hơn nữa ở nông thôn không giống thành phố, không có buồng vệ sinh, nên sau khi tắm xong đồ lót thay ra đều để ở trên bàn.
Kiểu dáng đồ lót bình thường kia làm cho Lưu Húc kích động, Lưu Húc cầm đưa lên mũi ngửi, thần sắc giống hệt như lúc “hút độc” cho Kim Tỏa.
Lưu Húc ngửi một cái đã không chịu được, vì vậy hắn liền đem đồ lót của thím Ngọc bọc quanh dương vật, sau đó nhanh chóng cọ xát.
Bởi vì quá hưng phấn nên năm phút sau Lưu Húc đã xuất tinh, làm cho quần lót của thím Ngọc dính toàn tinh dịch.
Sợ thím Ngọc phát hiện nên Lưu Húc vội vàng giặt sạch, đặt lên trên bàn, tiếp tục tắm rửa.
Nắng lên, Trương Ngọc liền mang chăn gối ra phơi tiếp, nhưng cô biết cho dù phơi đến lúc mặt trời lặn cũng không khô được, nên chuyện chỗ ngủ tối nay của Lưu Húc khiến cho cô rất khó xử.
Trương Ngọc không nghĩ ra cách giải quyết nên đành đi giặt quần áo, khi giặt quần áo lót, Trương Ngọc cảm thấy có chút không đúng, trên mặt quần lót dính một lớp nhầy, sau khi cô quan sát cẩn thận liền đỏ mặt, không ngờ Lưu Húc lại lấy quần lót của cô để tự xử…
Nhưng Trương Ngọc không dám nói gì với Lưu Húc, chỉ có thể giả vờ không biết, lặng lẽ giặt sạch đồ lót.
Sau khi giặt đồ xong, Trương Ngọc mới thương lượng chuyện chỗ ngủ với Lưu Húc.
Nhớ tới chuyện quần lót, Trương Ngọc càng không dám ngủ chung với Lưu Húc, chỉ sợ Lưu Húc đột nhiên muốn quan hệ với cô. Thân thể cô vốn yếu đuối, lại không có sức lực, nếu Lưu Húc đột nhiên bộc phát thú tính thì cô chỉ có thể nằm im hưởng thụ mà thôi.
Vì vậy Trương Ngọc quyết định cho Lưu Húc sang nhà Vương Diễm ngủ, hoặc là Lưu Húc dùng chăn gối của cô để ngủ, cô sẽ đắp áo len…
Lưu Húc muốn ngủ cùng Trương Ngọc, nhưng không muốn làm khó cô nên đành đồng ý qua nhà Vương Diễm ngủ, nhưng yêu cầu Trương Ngọc trước khi đi ngủ phải đóng chặt cửa.
Ăn xong bữa tối, Trương Ngọc liền dẫn Lưu Húc đi tới nhà Vương Diễm.
Biết được chăn của Lưu Húc bị ướt, Vương Diễm liền cười không ngừng, sau đó để cho Lưu Húc ngủ phòng trong, cô và con gái cùng ngủ ở phòng ngoài.
Sau khi tìm được chỗ ngủ cho Lưu Húc, Trương Ngọc muốn trở về, nhưng hắn lại không yên tâm nên cùng đi về với Trương Ngọc. Chín giờ tối Lưu Húc mới rời đi, sau khi xác định cửa đã khóa chặt, Lưu Húc mới đi tới nhà Vương Diễm.
Lúc này con gái Vương Diễm đã ngủ rồi.
Phụ nữ nông thôn không có nhiều việc, đa phần đều là việc nhà nông, tán gẫu… cho nên buổi tối thường đi ngủ sớm, Vương Diễm cũng thế. Nhưng vì Lưu Húc muốn qua ngủ nhờ, nên sau khi con gái đi ngủ, Vương Diễm vẫn ngồi chờ Lưu Húc, thỉnh thoảng còn ngái ngủ ngáp một cái.
Thấy Lưu Húc đi tới, Vương Diễm mở cửa cho hắn vào.
Vào trong nhà, Lưu Húc nhìn thấy Vương Diễm mặc một bộ váy ngủ ngắn, váy chỉ che được nửa đùi, cổ họng Lưu Húc lại có chút khô nóng.
Tuy Vương Diễm là phụ nữ nông thôn nhưng làn da không hề đen, chân của cô vô cùng trắng, nhất là đùi vô cùng săn chắc.
Hơn nữa lúc đi ngủ phụ nữ thường không mặc áo ngực nên Vương Diễm cũng không mặc, hai núm vú hiện lên vô cùng rõ ràng, lắc lư qua lại trước mặt Lưu Húc.
Vương Diễm đối xử với Lưu Húc như em trai, cộng thêm tình cảm từ trước tới giờ cho nên cô cũng không để ý, huống chi cô là phụ nữ đã có chồng, phụ nữ sau khi kết hôn sẽ thoải mái hơn rất nhiều, ăn nói sẽ không kiêng kị.
Có chuyện Lưu Húc vẫn còn nhớ rõ ràng, hắn vốn cho là phụ nữ đều thẹn thùng, nhưng một lần đi thực tập ở bệnh viện, hắn được chứng kiến nhiều y tá đã kết hôn đứng nói lời thô tục, còn nói chồng mình làm được bao nhiêu lâu, làm những tư thế gì… không có chút thẹn thùng nào.
- Mệt không?
- Không mệt. Ánh mắt Lưu Húc hoàn toàn bị ngực Vương Diễm hấp dẫn.
- Hiện giờ đi ngủ hay làm gì?
- Còn có thể làm gì khác sao?
Nghe Lưu Húc nói như thế, Vương Diễm cười không ngậm được miệng, hỏi:
- Nhóc con muốn làm gì hả?
Lưu Húc rất muốn nói là làm chuyện đó, nhưng lời này không thể nói lung tung, ít nhất hiện tại không thể nói, vì vậy hắn đáp:
- Chị Vương muốn làm gì cũng được.
- Hai người chúng ta thì có thể làm gì được nhỉ? Nói xong Vương Diễm bắt đầu suy tư.
Một lát sau, Vương Diễm hỏi:
- Sáng mai em có muốn làm gì không? Như đi đâu đó chẳng hạn?
- Phòng khám vẫn chưa lên kế hoạch hoàn chỉnh nên tạm thời em không có gì để làm.
- Vậy sáng mai nghỉ ngơi đi, chị cũng nghỉ, muốn cùng chị uống chút rượu không?
Rượu vào sẽ mất lí trí đó!
- Sao tự nhiên lại muốn uống rượu?
- Chồng chị đi làm bên ngoài, cha mẹ chồng không còn nữa, trong nhà chỉ có hai mẹ con, chị lại không thích đi ra ngoài tán gẫu linh tinh, ngoại trừ làm việc nhà thì cũng chỉ xem ti vi, nào có ai theo chị uống rượu… Hiện giờ em tự dâng lên tận cửa, nếu chị không uống mấy ly thì thật có lỗi với chính mình.
Vương Diễm đã nói như vậy, Lưu Húc cũng không từ chối, hơn nữa hắn cảm giác nếu chị Vương uống say rồi thì hắn có thể làm chuyện đó…
Dù sao Vương Diễm đã kết hôn, biết rõ mùi vị mê người của chuyện này, mà chồng Vương Diễm lại ít khi trở về nhà, nhất định sẽ rất cô đơn, hắn tuổi trẻ, tinh lực dồi dào, nhất định có thể bù đắp cho Vương Diễm.
Đun nóng một chút rượu gạo, bày thêm ít củ lạc, làm một đĩa trứng tráng, bữa ăn khuya có thể bắt đầu rồi.
Bình thường Vương Diễm đều ăn cơm cùng con gái cho nên chỉ dùng bàn gấp, bàn lớn có thể dùng cho mười người ăn đã bị Vương Diễm cất đi.
Ngồi ở hai đầu bàn nhỏ, khoảng cách giữa hai người chỉ có nửa mét, khi Vương Diễm xoay người, Lưu Húc có thể nhìn thấy núm vú ẩn hiện, cảm giác như có thể bóp ra sữa…
Vương Diễm rót cho Lưu Húc nửa ly rượu, hỏi:
- Húc, tửu lượng của em tốt không?
- Chẳng lẽ chị muốn chuốc say em sao?
- Chị không bị em chuốc say đã cảm ơn trời đất rồi.
Dừng một chút, Vương Diễm tiếp tục nói:
- Rượu này cũng không phải bia, bia nhanh đầy bụng, em uống xong nôn ra thì không sao nữa, nhưng rượu gạo tác dụng rất chậm, uống vào lại ngọt ngào, khoảng nửa giờ sau nhất định sẽ say…
Nhấp một ngụm nhỏ, ăn thêm hai củ lạc, Vương Diễm nói:
- Em say thì không sao, dù sao đêm nay em cũng ngủ ở đây. Chị chỉ sợ em say sẽ nôn, chị không muốn ngày mai phải dậy giặt một đống chăn gối đâu.
- Trong thôn chỉ có thím Ngọc và chị Vương là người thân của em.
Lưu Húc chủ động chạm cốc cùng Vương Diễm, nhấp một ngụm:
- Nếu em nôn thật thì chị Vương nên giúp em giặt chăn gối đó…
- Thôi đi, em muốn có cùng đãi ngộ với chồng chị hả?
- Ồ, đãi ngộ như thế nào?
- Giặt chăn gối, giặt quần áo, nấu cơm… tóm lại những chuyện em có thể nghĩ đến thì đều do chị làm.
- Không có đãi ngộ khác sao?
Nhìn Lưu Húc cười gian trá, Vương Diễm nói:
- Đương nhiên có, ví dụ như ngủ chung, sau đó làm chuyện đó…
Trước mặt Lưu Húc, Vương Diễm xưa nay không biết rụt rè là gì, điều này khiến cho Lưu Húc rất thích nói chuyện phiếm cùng Vương Diễm:
- Chị Vương, khi chị với chồng chị làm chuyện đó thường dùng tư thế gì?
- Hắn ở phía trên, chị ở dưới. Nói xong, Vương Diễm gắp một miếng trứng bỏ vào trong bát Lưu Húc.
- Không thử tư thế khác sao?
- Ở quê nào biết tư thế gì khác.
- Chị Vương, chị quên hồi bé chúng ta đã từng xem cái đĩa kia sao?
Lưu Húc vừa nói vậy, Vương Diễm liền nhớ ra.
Năm đó Lưu Húc mười lăm tuổi, Vương Diễm hai mươi lăm tuổi, ngày đó có người kết hôn, bọn họ tới tham gia náo nhiệt, sau đó mọi người đều ra ngoài chụp ảnh, chỉ còn Lưu Húc và Vương Diễm ngồi chơi trong phòng tân hôn. Vương Diễm muốn đi chụp ảnh làm kỉ niệm, nhưng sợ Lưu Húc còn nhỏ sẽ nghịch ngợm, đánh vỡ đồ đạc sẽ không tốt nên mới ở lại cùng Lưu Húc.
Về sau Lưu Húc ấn mở đầu đĩa DVD, kết quả xuất hiện một đôi nam nữ không mặc quần áo, người đàn ông nằm trên giường, người phụ nữ cưỡi bên trên, thân mình khẽ chuyển động, thứ bên dưới của người đàn ông kia thô bạo ra vào trong âm đạo người phụ nữ.
Người ở nông thôn rất ít học, năm đó Vương Diễm hai mươi lăm tuổi cũng là lần đầu tiên thấy cảnh tượng như vậy, Lưu Húc hỏi hai người bọn họ đang làm gì, Vương Diễm đành nói người đàn ông làm chuyện xấu, người phụ nữ đang trừng phạt.
Nhớ tới chuyện đó, Vương Diễm thở dài một hơi, sau đó cười thành tiếng.
- Chị thử tư thế đó với chồng chị chưa?
Vương Diễm đáp:
- Chưa thử, nhưng chị đã từng thử với người đàn ông khác.
- Ai vậy? Lưu Húc kinh ngạc.
- Người đàn ông kia rất tốt với chị, rất rất tốt, vì vậy chị thử với hắn rồi.
- Không phải chồng chị sao?
- Đương nhiên không phải.
- Vậy là ai?
- Sao em kích động như vậy?
- Bởi vì em không hi vọng chị Vương là một người phụ nữ tùy tiện…
- Trông chị giống người như vậy sao?
Lưu Húc nhìn chằm chằm bầu ngực của Vương Diễm đang đè lên mặt bàn, khẽ lắc đầu.
- Nhưng thật ra chị đúng là người tùy tiện như vậy đấy.
Vương Diễm bước ra sau lưng Lưu Húc, ôm chặt cổ Lưu Húc, hai bầu ngực cũng áp sát vào lưng hắn, thổi hơi bên tai Lưu Húc, khẽ nói:
- Chị chưa từng thử với chồng, nhưng đêm đó chị đã cưỡi trên thân người đàn ông kia, chị còn dùng sức nhấp lên nhấp xuống, chị còn hét rất lớn…