Giờ khắc này, Trương Ngọc mới phát hiện Lưu Húc thật sự đã trưởng thành, bất kể là thân thể hay tâm lý.
Vì vậy chuyện Lưu Húc muốn ở lại thôn làm thầy thuốc, Trương Ngọc cũng không phản đối nữa. Dù sao nửa năm mới có thể gặp lại Lưu Húc khiến cho Trương Ngọc rất cô đơn, cô thật sự hi vọng Lưu Húc có thể luôn ở bên cạnh cô giống như khi còn bé.
Cứ ôm như vậy, một lúc sau Lưu Húc mới ra ngoài mua thịt.
Sáng sớm đều có người đi xe gắn máy tới thôn Đại Hồng bán thịt heo, sau đó thịt heo sẽ chuyển về Đại Vịnh. Nhưng Đại Vịnh cách nhà Lưu Húc quá xa, muốn đi cũng mất hai mươi phút, vì vậy Lưu Húc đi tìm chị Vương, hy vọng chị Vương dẫn hắn đi mua thịt heo.
Vừa mới làm ruộng trở về, Vương Diễm không ăn cơm luôn mà lại đi tắm trước.
Cho nên khi Lưu Húc đi vào nhà là đúng lúc cô vừa tắm xong, đang ngồi trên ghế hong tóc.
Nhìn thấy Lưu Húc đến, Vương Diễm hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Em muốn đi mua chút thịt heo về hầm cho thím Ngọc, thím ấy ở nhà ăn uống quá tiết kiệm, đến mức bản thân gầy yếu cũng không nhận ra… Lưu Húc vừa nói chuyện, vừa nhìn chằm chằm Vương Diễm.
Vương Diễm khom người hong tóc, bởi vì vừa tắm xong nên cô không mặc áo ngực, hơn nữa cổ áo rất rộng, cho nên Lưu Húc thấy được hai viên trân châu ẩn hiện bên trong, bầu ngực lắc lư theo chuyển động của Vương Diễm, cảnh tượng xuân sắc vô cùng.
Vương Diễm đã kết hôn năm năm, nhưng trừ màu da ở cánh tay hơi rám nắng thì mọi điểm còn lại đều được bảo dưỡng như thiếu nữ.
Lưu Húc làm về phụ khoa, vô cùng thấu hiểu cơ thể phụ nữ, thậm chí kết cấu bên trong cũng biết rõ ràng. Ba năm học chuyên khoa phụ khoa, Lưu Húc hầu như toàn làm giải phẫu trên mô hình, chưa từng chạm qua người thật, cho nên Lưu Húc có cảm xúc với phụ nữ là chuyện rất bình thường.
Thấy Vương Diễm không phản ứng gì, Lưu Húc lại hỏi:
- Chị không nghe được em hỏi gì sao?
Vương Diễm tắt quạt đi, khẽ hỏi:
- Vừa rồi em nói gì thế?
- Em muốn đi mua thịt, chị chở em tới Đại Vịnh được không?
Vương Diễm cười ha hả:
- Nhóc con này, giờ dám coi chị thành tài xế hả? Trước kia thì bảo chị chở lên thị trấn, lúc này lại bắt chở đi mua thịt. Húc à, tình cảm chúng ta tuy là rất tốt, nhưng không tốt đến mức chị phải làm tài xế riêng cho em nha…
- Em muốn đi sớm một chút…
- Không được!
- Chị Vương, chị cũng không phải loại người này nha. Lưu Húc vẫn nhìn chằm chằm vào bầu ngực lúc ẩn lúc hiện của Vương Diễm.
- Không phải chị Vương keo kiệt, nhưng xe của chị vừa hết dầu, chị còn phải gọi điện thoại cho người tới sửa đó.
Dừng một chút, Vương Diễm nói:
- Tên nhóc này đúng là rất quan tâm đến thím Ngọc, xem ra em muốn nuôi thím Ngọc béo trắng, mập mạp đúng không?
Không đợi Lưu Húc trả lời, Vương Diễm tiếp tục nói:
- Hôm qua chị mua hai cân thịt heo, chị với con gái mới ăn hết một nửa, em gọi thím Ngọc sang đây, mọi người cùng nhau ăn.
- Sao lại không biết xấu hổ như thế được?
- Nhóc con này còn khách sáo với chị hả?
Vương Diễm cười lớn tiếng:
- Lúc nhỏ chị còn từng tắm chung với em, em còn sờ ngực của chị, việc như vậy em cũng dám làm mà lại không dám cùng hai mẹ con chị ăn một bữa cơm sao?
Lời Vương Diễm nói đúng là sự thật.
Khi đó Lưu Húc mới tám tuổi, Vương Diễm đã mười tám tuổi, hai người cùng nhau đi tắm sông. Bởi vì Lưu Húc mới tám tuổi nên Vương Diễm cũng không để ý nam nữ gì, hai người thoải mái tắm chung, ở dưới sông chơi trò tạt nước, cuối cùng Lưu Húc không cẩn thận túm phải ngực của Vương Diễm, bầu ngực của cô vô cùng mềm mại, Lưu Húc không nhịn được bóp vài cái.
Có một chi tiết Lưu Húc nhớ vô cùng rõ, chính là khi Lưu Húc bóp vào ngực Vương Diễm thì Vương Diễm đã kêu lên một tiếng rất êm tai.
Khi đó Lưu Húc không hiểu vì sao, nhưng bây giờ hắn đã hiểu.
Nghĩ đến chuyện này Lưu Húc có chút hoài niệm.
Đáng tiếc, lúc đó hắn mới tám tuổi, không hiểu chuyện, nếu không có thể sờ nhiều thêm một chút rồi.
Thoắt cái đã qua mười bốn năm, Vương Diễm càng lớn càng thành thục, cũng đanh đá hơn ngày xưa rất nhiều.
Lưu Húc lấy lại tinh thần, không tiếp ngại ngùng nữa:
- Em đi gọi thím Ngọc.
- Thật ra em có thể gọi trực tiếp là mẹ, quan hệ của hai người còn thân hơn cả mẹ con nữa.
- Gọi là thím sẽ có cảm giác trẻ hơn.
- Cũng không già lắm, mới ba mươi bảy tuổi, nhưng nhìn cũng chỉ như mới ba mươi, có đôi khi chị còn cảm thấy chị già hơn cả thím Ngọc…
Vương Diễm thở dài, tiếp tục nói:
- Thím Ngọc thật đúng là mệnh khổ, không thể làm được việc nặng nhọc, chỉ có thể làm vài việc lặt vặt nhẹ nhàng. Nhưng cũng vì thế mà tay thím còn mềm hơn cả tay con gái mười tám tuổi nữa.
- Đúng là thím Ngọc rất trẻ!
Thím Ngọc đúng là trẻ hơn rất nhiều so phụ nữ cùng tuổi, thậm chí có thể so sánh cùng với các thiếu nữ trong thôn.
Tóm lại Lưu Húc vẫn cảm thấy thím Ngọc rất hoàn mỹ, giống như thiếu nữ vùng Giang Nam, mỹ nhân mặc sườn xám cẩm tú, mang theo ô giấy dầu, ngồi trên cột buồm ngắm cảnh mưa phùn lất phất…
Có thể được ở chung cùng mỹ nhân như thế, Lưu Húc cảm thấy mình thật sự rất may mắn, nhưng may mắn hơn là hàng xóm xung quanh đối xử rất tốt với họ, còn góp tiền đóng học phí cho Lưu Húc.
Nghĩ đến hàng xóm tốt bụng, Lưu Húc có chút xúc động.
Sau khi cảm thán một phen, Lưu Húc liền đi gọi thím Ngọc.
Nhưng khi Lưu Húc về gần nhà thì thấy một tên đàn ông tầm năm mươi tuổi đang lén lút bên ngoài cửa.
Lưu Húc liếc mắt đã nhận ra người này, đây chính là kẻ vô lại nổi tiếng trong thôn, hơn năm mươi tuổi vẫn đi làm lưu manh. Thật ra lưu manh cũng không sao, nhưng lão ta thường hay sờ mông phụ nữ, đã bị người trong thôn bắt được đánh cho nhiều lần.
Lưu Húc vô cùng mất hứng đối với việc lão vô lại này xuất hiện ở đây.
- Này!
Thấy Lưu Húc, lão vô lại kinh ngạc:
- Sao cậu lại trở về rồi, không phải vẫn ở thành phố sao?
- Ông chạy đến nhà tôi làm gì?
- À, đi ngang qua, đi ngang qua thôi… Lão vô lại nở nụ cười, khoe ra hàm răng vàng ố, sau đó nhanh chóng rời đi.
Lưu Húc bước vào nhà, gõ cửa, sau đó nhìn thấy thím Ngọc vẫn đang bình thường mới nhẹ nhàng thở hắt ra, hắn biết lão vô lại kia xuất hiện ở đây cũng không phải là ngẫu nhiên, cho nên hắn mới hỏi thím Ngọc.
Ngay từ đầu, thím Ngọc còn không chịu nói, nhưng sau khi Lưu Húc ép hỏi, thím Ngọc mới kể mọi chuyện.
Hai tháng trước, thím Ngọc đang hái đậu thì thấy lão vô lại đi qua bắt chuyện, lão vô lại tưởng thím Ngọc thích lão nên ngồi cạnh nói chuyện phiếm.
Thím Ngọc là người hiền lành, bình thường cũng không đắc tội với ai, cho nên lão nói một câu, thím cũng đáp lại một câu.
Nào biết được từ ngày đó trở đi lão vô lại thường tới nói chuyện, còn ngỏ ý muốn kết hôn với thím Ngọc. Từ lần đó, thím Ngọc bị lão vô lại dọa sợ, không bao giờ dám nói chuyện với lão nữa.
Nhưng thím Ngọc càng lạnh nhạt thì lão vô lại càng hứng thú, còn nói muốn cùng thím Ngọc ở chung một nhà.
Có lần lão vô lại muốn động tay động chân, đúng lúc có một người hàng xóm đi qua, đuổi lão đi.
Thím Ngọc ở một mình, Lưu Húc lại không có nhà, vì vậy không thể mỗi lần đều có người hỗ trợ được, nên khi thấy lão vô lại đến thím Ngọc thường trốn trong nhà, khóa chặt cửa.
Nhưng chuyện khiến cho thím Ngọc tức giận là lão vô lại thường đến gõ cửa vào lúc đêm hôm khuya khoắt, còn muốn thím Ngọc mở cửa, nói muốn ngủ chung. Vì vậy nửa đêm thím Ngọc chỉ cần nghe thấy tiếng động gì đó đều nghĩ là lão vô lại đến đây, sợ lão mở cửa đi vào nên không dám ngủ.
Nghe thím Ngọc kể xong, Lưu Húc tức giận vô cùng, lập tức đi ra ngoài.
Lưu Húc nhìn có vẻ rất nhã nhặn nhưng cũng là người cứng rắn, cho nên thím Ngọc sợ Lưu Húc đi đánh lão vô lại, liền vội vàng tiến lên cản:
- Húc, đừng đi đánh người, nếu chẳng may đánh chết hắn sẽ phải ngồi tù đó.
- Khốn nạn! Dám thừa dịp con không có ở đây để bắt nạt thím… Con nhất định phải cho hắn biết thế nào là lễ độ!
- Đừng đi! Thím Ngọc lập tức ôm chặt Lưu Húc.
Bị thím Ngọc ôm như vậy, Lưu Húc tỉnh táo lại, cảm thấy toàn thân thím Ngọc phát ra sự hấp dẫn, thậm chí hắn cảm thấy da thịt mát lạnh của thím Ngọc đang cọ cọ sau lưng hắn, hai bầu ngực nhấp nhô lên xuống theo hô hấp của thím Ngọc.
Lưu Húc thở dài nói:
- Lần này con không đánh hắn, lần sau hắn mà còn đến nữa con sẽ đánh cho hắn phải bò về nhà.
- Chắc không có lần sau đâu!
Lưu Húc quay người lại nhìn người phụ nữ phía sau, nắm lấy đôi tay mềm mại của cô:
- Có đôi khi con rất ghét tính tình mềm yếu của thím, rất khiến cho người ta lo lắng. May là con quyết định ở nhà, nếu không sau này thím không thể ngủ ngon rồi…
- Giọng điệu này của con giống như dỗ trẻ con vậy. Trương Ngọc cười ngọt ngào, hai má lúm đồng tiền hiện lên rõ ràng.
- Bởi vì con đã trưởng thành nên có thể dỗ dành thím. Được rồi, chúng ta đến nhà Vương Diễm ăn cơm đi, trong nhà chị ấy có thịt.
- Không tốt lắm…
- Không phải ngại. Nói xong, Lưu Húc kéo Trương Ngọc đi về phía nhà Vương Diễm.
Lưu Húc rõ ràng mới hai mươi tuổi, nhưng Trương Ngọc cảm giác hắn còn thành thục hơn cả đàn ông ba mươi tuổi, điều này khiến cho Trương Ngọc yên tâm rất nhiều.
------------------------------------
Truyện đăng độc quyền tại truyenyy.com