So với mấy gia đình xung quanh, nhà Lưu Húc nghèo hơn nhiều, trên vách tường có rất nhiều khe hở lớn, mái nhà cũng vì gió táp mưa sa mà thủng lỗ chỗ, thậm chí bên trên còn mọc một lớp rêu.
Sau khi Lưu Húc về nhà, một đám vịt kêu cạc cạc chạy ùa ra, một con còn nghiêng đầu nhìn Lưu Húc, đến khi hắn tới gần nó mới né ra.
Cửa nhà đang đóng, Lưu Húc muốn khiến cho thím Ngọc kinh ngạc nên mới lặng lẽ đi vào.
Gian ngoài không có người, buồng trong cũng không có ai, nghe được động tĩnh dưới phòng bếp nên Lưu Húc liền đi vào trong.
Phòng bếp cũng không có ai, tiếng vang là từ cửa sau truyền đến.
Trên bàn cơm chỉ có một đĩa trứng gà luộc và một đĩa rau muống, hơn nữa rau muống này không còn tươi nữa, màu sắc cũng không còn xanh, có lẽ là đồ ăn thừa, điều này khiến cho Lưu Húc có chút đau lòng. Khi hắn đến trường đi học, tuy đồ ăn không phải rất ngon nhưng ít nhất mỗi bữa cơm cũng có hai món mặn và một bát canh.
Hắn đã trở về rồi, nhất định hắn phải khiến cho thím Ngọc mỗi bữa đều được ăn thịt.
Sau khi quyết định xong, Lưu Húc đặt hai bao lớn trên vai lên ghế, sau đó đi về hướng cửa sau.
Lúc này thím Ngọc đang ở trong phòng tắm, Lưu Húc tưởng thím Ngọc đang giặt quần áo, nhưng khi hắn mở cửa ra lại chứng kiến cảnh thím không mặc gì, đang múc nước tắm. Thím Ngọc cầm gáo nước múc nước dội từ xương quai xanh, nước chảy xuống theo từng đường cong của cơ thể, chạy qua bầu ngực săn chắc…
Tất nhiên đa số nước đều chảy xuống giữa hai khe núi, tập hợp ở nơi sâu nhất, thần bí nhất của phụ nữ, sau đó men theo hai bên đùi chảy xuống, hoặc là trực tiếp rơi xuống đất.
Từ góc độ này của Lưu Húc có thể nhìn thấy rõ bầu ngực trắng như tuyết, cao ngất của thím Ngọc, bầu ngực kiêu ngạo nhô lên, trên đỉnh là một núm nhỏ màu hồng phấn xinh đẹp, Lưu Húc nhìn đến bức mặt mũi đều đỏ bừng vì xấu hổ.
Thím Ngọc nghiêng đầu qua, nhìn thấy Lưu Húc đã trở về, lập tức vui vẻ, quên luôn việc chính mình đang tắm, cô vội vàng hỏi:
- Sao tự nhiên lại về nhà?
- Chờ thím tắm xong con sẽ nói với thím.
Lưu Húc nhìn thêm một lần thân thể kiều diễm ướt át của thím Ngọc, lại liếc nhìn “khu rừng bí ẩn” giữa hai chân, sau đó vội vàng lui ra ngoài, cũng thuận tay đóng cửa lại.
Sau khi Lưu Húc trở lại phòng bếp, Trương Ngọc mới nhớ tới chính mình còn đang tắm, sau đó mặt cô bỗng đỏ lên. Vừa nãy cô nhìn thấy Lưu Húc nên quá kích động, dù sao cũng nửa năm Lưu Húc chưa về nhà, kích động đến mức quên mất chính mình đang tắm. Nghĩ đến việc cơ thể trần trụi của mình đã bị Lưu Húc nhìn thấy hết, cả người Trương Ngọc nóng lên.
Năm đó Trương Ngọc mới mười tám tuổi, gả cho một lão già giàu có hơn sáu mươi tuổi, ngay đêm động phòng lão già đó lại lên cơn đau tim chết đi, vì vậy đám cưới đột nhiên biến thành đám ma. Cho dù chưa tiến hành đến bước quan trọng nhưng cũng đã kết hôn, nhưng Trương Ngọc phải vì lão già đó mà thủ tiết.
Khi đó có người nói Trương Ngọc là người đàn bà xui xẻo, vừa gả về nhà đã khắc chết chồng, nhà trai dựa vào lí do đó đuổi Trương Ngọc về nhà.
Đêm động phòng khắc chết chồng chính là điềm xấu, vì vậy sau khi trở về trong thôn, người trong thôn cũng không thể nào chấp nhận được Trương Ngọc, ngay cả cha mẹ cũng nghĩ cô là người xui xẻo, chỉ dành cho cô một phòng bếp dột nát để ở.
Trương Ngọc vô cùng sợ hãi khi ở một mình, khi đó cha mẹ Lưu Húc lại bệnh nặng qua đời, vì vậy Trương Ngọc liền đưa Lưu Húc đến nhà cô, sau đó nuôi lớn Lưu Húc, còn cho hắn gọi mình là thím Ngọc.
Có lẽ bị tấm lòng lương thiện của Trương Ngọc tác động nên người trong thôn cũng dần dần thay đổi thái độ đối với cô, thỉnh thoảng còn có người mang đồ ăn đến nhà cho cô và Lưu Húc cùng ăn, thỉnh thoảng cũng sẽ có người giúp cô giải quyết rắc rối trong sinh hoạt thường ngày.
Khi Lưu Húc còn chưa biết chuyện thân thể nam nữ có khác biệt thì Trương Ngọc thường tắm cho Lưu Húc, hai người còn giúp nhau xoa bóp, đấm lưng…
Nhưng sau khi Lưu Húc mười ba tuổi, Trương Ngọc không cho Lưu Húc cùng tắm với cô nữa.
Vì vậy từ sau năm mười ba tuổi, Lưu Húc chưa từng nhìn thấy thân thể Trương Ngọc, cho nên khi nhìn được liền có cảm giác kích động khó hiểu, thậm chí còn đứng nhìn chằm chằm vào cửa gỗ, nghe âm thanh nước chảy.
Một lúc sau, Trương Ngọc nói:
- Húc, thím không mang quần áo, con che mắt lại trước đi, thím đi về phòng lấy đồ.
- Con che mắt rồi!
Trương Ngọc dùng khăn mặt che phần dưới cơ thể, một tay còn lại ôm ngang ngực, đẩy cửa bước ra.
Nhìn thấy Lưu Húc đã che kín mắt, Trương Ngọc vội vàng chạy về phòng mình, hai bầu ngực lớn không ngừng chuyển động lên xuống.
Khoảng năm phút sau, Trương Ngọc mặc một bộ đồ rộng thùng thình màu xanh đậm, tóc búi gọn lại sau gáy bước vào phòng bếp, lôi kéo tay Lưu Húc đang ngồi ở ghế.
- Húc, con trở về làm gì vậy?
- Ở cùng thím…
Trương Ngọc coi Lưu Húc như con nít, cô vuốt tóc Lưu Húc, khẽ nói:
- Thím đã quen ở một mình, không cần người ở cùng, con chỉ cần ngoan ngoãn ở trên thành phố, cố gắng làm việc, cố gắng tiết kiệm tiền, sau đó mua nhà, lấy vợ là được.
- Thật ra con định ở lại trong thôn.
Nghe Lưu Húc nói như thế, Trương Ngọc kinh ngạc:
- Con đã là sinh viên, lại còn học y nữa, sao con có thể ở lại trong thôn được? Chẳng lẽ con muốn như những đại thúc kia ở đây làm ruộng sao? Đó là những người không có học thức, những sinh viên có học như con nên ở lại thành phố, giờ con đã là người thành phố rồi.
- Con vĩnh viễn là người thôn Đại Hồng!
Lưu Húc trả lời vô cùng quyết đoán:
- Từ khi cha mẹ con qua đời, thím Ngọc đã coi con như con ruột mà nuôi dưỡng, ngay cả học phí cũng đều do mọi người trong thôn góp lại, con là người có lương tâm, con sẽ không quên ân đức của mọi người mà một mình hưởng phúc đâu.
- Mọi người hi vọng con thành tài, sao con có thể ở lại trong thôn làm ruộng được?
- Không phải ở lại làm ruộng…
Lưu Húc cầm chặt tay thím Ngọc, chậm rãi nói:
- Con muốn mở một phòng khám trong thôn, giúp mọi người chữa bệnh, thôn mình cách thị trấn quá xa, lão bác sĩ trong thôn thì già đến mức ngay cả phương thuốc cũng không nhớ được nữa, đúng lúc con kế thừa tay nghề của ông ấy.
- Nhưng thím không hi vọng con ở lại thôn, coi như con không vì mình suy nghĩ thì cũng nên suy nghĩ cho đời sau.
- Con học theo thím đó, mọi thứ đều suy nghĩ vì người khác. Tóm lại con quyết định rồi, con muốn ở lại trong thôn giúp mọi người.
- Thật sự quyết định rồi sao?
- Thật!
- Thật ra thím giữ con bên người cũng có chút ích kỉ, nhưng thím hi vọng con sống tốt…
Nói xong Trương Ngọc có chút cảm động ôm chặt Lưu Húc, vỗ vỗ vào lưng hắn:
- Nhưng con là đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, thím thật sự rất vui…
Cảm giác được trên ngực có hai khối thịt mềm đè lên, Lưu Húc không nhịn được nuốt nước miếng, khẽ nói:
- Con cũng rất vui, con là do một tay thím nuôi lớn mà.
- Húc, con có bạn gái chưa?
- Con chỉ là một con mọt sách, không có cô gái nào yêu thích mọt sách đâu.
- Con gái trên thành phố không tốt, không đủ thật thà, không thể cùng con chịu khổ được, hay là con chọn người trong thôn đi.
Trương Ngọc cười nói:
- Trong thôn có mấy cô bé lớn lên khá xinh đẹp, hôm nào thím sẽ giới thiệu cho con.
- Con muốn một người tốt như thím Ngọc, nhưng con biết rõ thím Ngọc chính là độc nhất vô nhị.
Bị Lưu Húc nói như vậy, Trương Ngọc xấu hổ, cô phát hiện ra Lưu Húc trưởng thành hơn nửa năm trước rất nhiều, thậm chí trên cằm còn có râu, Trương Ngọc biết Lưu Húc đã trưởng thành rồi, cũng nên sắp xếp đối tượng xem mắt, bằng không để Lưu Húc đi theo quả phụ như cô sống cả đời sẽ bị người trong thôn dèm pha.
Phụ nữ trong thôn rất lắm mồm, mọi chuyện sau khi qua miệng các cô đều trở nên không bình thường.
Nhìn đồ ăn trên bàn, Lưu Húc hỏi:
- Thím Ngọc, mỗi ngày thím đều ăn những thứ này sao?
- Ăn cái gì cũng được, thím rất gầy cho nên không cần ăn thịt.
Trương Ngọc đúng là hơi gầy, eo rất nhỏ, nhưng bộ ngực của cô lớn hơn nhiều so với phụ nữ bình thường, bờ mông căng tròn, các cụ thường nói dáng nữ nhân như vậy sẽ sinh con cháu đầy đàn, đáng tiếc đêm động phòng thì phu quân lại chết, sau đó lại vì Lưu Húc mà độc thân tới giờ.
Nghĩ đến thím Ngọc vì mình mà sống độc thân, Lưu Húc có chút áy náy.
Nhưng Lưu Húc lại không muốn cho thím Ngọc tìm người đàn ông khác, bởi vì trong lòng Lưu Húc, thím Ngọc không chỉ như mẹ của hắn, mà còn giống hệt như mẫu người trong mơ của hắn vậy.
Thậm chí Lưu Húc còn từng hy vọng thím Ngọc là vợ hắn.
- Không phải cứ gầy thì không cần ăn thịt nữa, thịt có rất nhiều dinh dưỡng, nếu thím không ăn thịt thì sẽ đổ bệnh mất, về sau phải làm sao?
Lưu Húc vừa nói như vậy, Trương Ngọc cũng không biết nói gì cho phải.
Lưu Húc đứng lên, nói:
- Con đi mua chút thịt về cho thím ăn.
- Không cần, thím ăn như này đã quen rồi.
- Con biết rõ thím ăn mặc tiết kiệm vì muốn con sống ở thành phố tốt hơn…
Nói đến đây, Lưu Húc có chút nghẹn ngào, sau đó ôm lấy Trương Ngọc nói:
- Từ nay về sau, con muốn ở lại bên cạnh thím, giống như một người đàn ông thực thụ chăm sóc cho thím, không cho thím chịu chút oan ức nào!
Nghe được lời nói giống như thổ lộ của Lưu Húc, Trương Ngọc có chút mất phương hướng, cô lặng im để cho Lưu Húc ôm, không nói gì, đôi mắt hơi ngấn lệ, trái tim giống như nai con nhảy loạn trong lồng ngực.
----------------------
Truyện đăng trên truyenyy.com