Lúc này Lưu Húc đang đứng dưới bóng cây để hóng mát, trên vai hắn là hai bao lớn. Hóng mát là thứ yếu, chủ yếu là hắn đang đợi xe qua đường để đi nhờ tới thôn Đại Hồng. Sau khi học thành tài Lưu Húc có ý định về quê mở một phòng khám nhỏ, ngày ngày chữa bệnh cho bà con làng xóm trong thôn.
Năm Lưu Húc ba tuổi, cha mẹ hắn vì bệnh nặng mà qua đời, nên sau đó hắn được một góa phụ là thím Ngọc nuôi dưỡng. Thân thể của thím Ngọc yếu đuối, hầu như không làm được việc nặng, bởi vậy khi đó Lưu Húc và thím Ngọc không hề có thu nhập, phải dựa vào một ít rau cỏ tự trồng cùng với sự giúp đỡ của các bà con làng xóm mà sống.
Lưu Húc tựa như là con trai của tất cả mọi người, nói khoa trương một chút là sống nhờ bầu sữa của các chị, các bác trong thôn.
Tuy là khi còn bé rất cực khổ, thế nhưng Lưu Húc không chịu thua kém bất kỳ ai.
Thành tích học tập của hắn cực tốt, lại biết uống nước nhớ nguồn. Cho nên khi vừa tốt nghiệp trường đại học y thì Lưu Húc liền quyết định quay trở về quê để báo đáp bà con làng xóm.
Ngặt nỗi chuyên ngành mà hắn học là phụ khoa nên cũng hơi lạ đối với những người ở miền quê.
Nghĩ tới việc đã hơn nửa năm chưa gặp thím Ngọc, Lưu Húc muốn ngay lập tức đi bộ về. Nhưng mà đây là giữa trưa hè, nếu như đi bộ hơn hai tiếng đồng hồ, khả năng là Lưu Húc sẽ từ bác sĩ trở thành bệnh nhân.
Đợi hơn mười phút đồng hồ, cuối cùng cũng thấy một chiếc xe máy cày đi ngang qua, Lưu Húc liền vẫy tay xin đi nhờ.
Cơ mà hắn chưa kịp mở miệng thì người phụ nữ đang lái xe đã nói:
- A! Không phải là tiểu Húc đây à?
- Nhớ chị quá đi mất.
Người đang lái xe máy cày là một phụ nữ tóc dài đen nhánh thoạt nhìn không ai nghĩ đã hơn ba mươi. Cô ấy đang mặc một chiếc áo sơ mi và một cái quần dài màu xám. Có lẽ là bởi vì hôm nay thật sự là quá nóng cho nên ống tay áo và quần đều được xắn lên cao, để lộ làn da ướt đẫm mồ hôi nhìn rất hấp dẫn.
Nhưng mà thứ khiến cho Lưu Húc chú ý nhất là bộ ngực khổng lồ, cứ như nam châm hút ánh mắt người khác vậy.
Người phụ nữ này gọi là Vương Diễm, nhà cô ấy cách nhà Lưu Húc chỉ ba bốn căn, hơn nữa Vương Diễm chỉ lớn hơn Lưu Húc tầm mười tuổi, cho nên khi hắn còn nhỏ cô ấy thường như chị gái của Lưu Húc, hay lấy các loại đồ ăn vặt như khoai lang cho hắn ăn, bởi vậy mà Lưu Húc có ấn tượng rất sâu sắc với Vương Diễm.
Nghe Lưu Húc vừa nói như vậy, Vương Diễm cười ha hả:
- Thằng nhóc này, mồm miệng ngọt như mía vậy à. Mau lên xe, tranh thủ thời gian còn về nấu cơm cho đứa nhỏ nữa.
Lưu Húc vừa lên xe thì Vương Diễm liền mở máy lái thẳng hướng thôn Đại Hồng.
Người Vương Diễm đầy mồ hôi, cho nên mùi mồ hôi hơi nồng, nhưng mà Lưu Húc lại cảm thấy thân thiết, bởi vì bản thân hắn là sống nhờ vào mồ hôi của bà con làng xóm.
Cơ mà mùi mồ hôi còn mang theo một chút hương thơm của cơ thể phụ nữ, cộng thêm hiện tại Lưu Húc đang ngồi sát bên cô ấy, cho nên có thể nhìn vào cổ áo hơi mở rộng, nhìn thấy cả một vùng đồi trắng như trứng gà bóc, áo ngực cũng không che lấp hết được.
- Chị Vương, bây giờ công việc buôn bán các loại đồ ăn đều do một mình chị làm?
- Ài!
Vương Diễm thở dài, lau cái cằm đầy mồ hôi rồi đáp:
- Lão bất tử nhà chị làm công ở Thẩm Quyến, tiền lương đã không cao lại còn thêm thói đánh bạc, gọi điện nói lão gửi ít tiền về nhà thì giống như là đòi mạng lão vậy. Cho nên chị phải tự thân vận động, nếu không thì cả chị và con gái đều chết đói mất.
- Em từng nghe nói thói cờ bạc của chồng chị rồi, anh ta vẫn chưa bỏ được thói xấu đó sao?
- Đợi cha nội đó đổi tính chắc phải chờ khi lão nằm dưới đất quá. Húc à, nếu em sinh ra sớm vài năm thì chị đã gả cho em rồi, không cần phải cắm mặt lao động cả ngày như vầy, thật là quá mệt mỏi.
- Sau này em sẽ ở lại trong thôn, nếu chị có chuyện gì cần em giúp thì một tiếng là được.
Nói xong Lưu Húc còn xắn tay áo lên khoe cơ bắp.
- Trước kia em không có sức khỏe, không giúp được chị gì cả, giờ khác xưa rồi, chị Vương muốn em vác gạo, vác trâu, vác heo, thậm chí vác voi cũng được luôn.
- Vác được vợ về nhà chưa?
- À, tạm thời còn chưa có.
Nhìn kĩ Lưu Húc vài lần, Vương Diễm cười khanh khách nói:
- Thằng nhóc này đúng là ngày càng đẹp trai, mấy đứa con gái trong thôn bị em hút hồn mất thôi. Giờ em mà muốn tìm vợ chỉ cần ngoắc tay thôi là các cô tự động cởi hết nằm trên giường đợi em tới nha.
- Chị đúng là vẫn thích chọc em.
- Cuộc sống bình thường đủ vất vả rồi, không tự tìm chút niềm vui thì chắc chị buồn mà chết quá.
Vương Diễm thấy trên mặt Lưu Húc đầy mồ hôi liền lấy khăn mặt của mình ra lau cho hắn rồi nói:
- Về nhanh nào, nếu để cho sinh viên về thôn mà chết trên xe chị thì chẳng phải là chị bị mọi người trong thôn mắng tới chết à?
- Khăn này chị từng lau người rồi?
- Ngại khăn chị bẩn? Lên thành phố mấy năm thì biết ngại cái này ngại cái kia rồi à?
- Em không phải có ý như vậy! Chị nhất định là đã dùng khăn này lau qua nhiều chỗ trên người, nếu em cũng dùng khăn này chẳng phải là chiếm tiện nghi của chị sao?
- Không ngại nói cho em, chị dùng khăn này lau vú rồi đấy.
- Thật sao???
- Em đoán.
Lưu Húc ngửi cái khăn rồi nói:
- Đoán không được.
Vương Diễm liền lấy cái khăn nhét vào cổ áo, thò tay hẳn vào trong áo ngực lau vào cái, sau đó nhét lại cái khăn vào tay Lưu Húc rồi cười nói:
- Giờ là thực sự lau qua rồi đó.
Ngửi thấy một mùi hương cơ thể thoang thoảng trên khăn, Lưu Húc không kiềm được mà nuốt nước bọt, rất muốn dùng cái khăn này lau mặt, cơ mà không dám.
- Đúng rồi, em không phải là sinh viên sao? Tự nhiên lại muốn ở trong thôn, chẳng lẽ em muốn làm ruộng như chúng ta cả đời à?
- Em học y, thầy thuốc trung y trong thôn chúng ta quá già rồi nên trí nhớ không còn minh mẫn nữa, em thường nghe mọi người trong thôn phàn nàn. Cho nên em quyết định về trong thôn mở một phòng khám nhỏ, khám bệnh, bốc thuốc cho bà con. Chỉ lấy tiền thuốc không tính công để báo đáp lại công ơn mọi người đã giúp đỡ cho em và thím Ngọc.
- Được đó! Vài ngày trước bọn chị còn nói chuyện về em, nói em là sinh viên đầu tiên trong thôn, đúng là làm cho thôn chúng ta nở mày nở mặt. Nhưng mà sợ em đủ lông đủ cánh rồi thì lại bay đi xa không thèm quay lại cái thôn hẻo lánh này nữa. Nghe em nói vậy, chị đúng là rất vui, xem ra chúng ta cũng không có nhìn nhầm em.
- Em là được bà con làng xóm đùm bọc nuôi lớn, xem như là con của mọi người, nếu mà em không quay về thôn thì đúng là không phải con người rồi.
Dừng một chút, Lưu Húc tiếp tục nói:
- Chắc qua mấy ngày nữa em phải lên thị trấn mua ít thuốc, đến lúc đó chị có thể cho em đi theo xe không?
Nghe được lời này, Vương Diễm vỗ vỗ bả vai, cười nói:
- Xe của chị là máy cày, em còn nói chị lấy máy cày chở em đi thị trấn mua thuốc? Bị người ta cười cho thối mũi nha. Nói cho em biết, hiện giờ trong thôn đã có xe hàng chạy theo tuyến, sáng có một chuyến, chiều có một chuyến, em theo xe hàng đi tới thị trấn là được. Nếu em không thích thì để chị mượn cho em chiếc xe máy, tóm lại em muốn báo đáp cho mọi người ở quê nhà, chị đây ủng hộ hết mình.
- Chị nói như vậy làm em càng có lòng tin vào sự lựa chọn của mình.
- Lựa chọn đúng đắn đó.
Một đường cười nói vui vẻ, hai người đã vào thôn Đại Hồng.
Người trong thôn Đại Hồng chủ yếu sống nhờ vào ruộng đất, rừng trúc và lá trà, cũng có vài người trồng cây thuốc lá hoặc là nuôi thêm một số gia súc, gia cầm. Giữa thôn có một con sông nhỏ, các hộ gia đình đa số là sống tại hai bên bờ sông. Rải rác vài hộ là ở giữa sườn núi.
Lúc nhỏ, Lưu Húc thường cùng đám bạn đi bắt cá trong sông hoặc là đi bắt lươn, bắt ốc trong ruộng, vui hơn nữa thì đi hái trái cây trong vườn của người trong thôn.
Đương nhiên nói là hái chứ thực ra là trộm, nhưng mà cho dù có bị tóm thì cũng không có gì lớn, chủ vườn chỉ là dạy bảo vài câu, chứ cũng không đưa đến đồn công an để làm lớn chuyện.
Nếu mà gặp phải lúc họ đang vui vẻ thì còn có thể cho đám nhỏ mấy trái dưa hấu để giải khát trên đường về nhà.
Nói tóm lại, Lưu Húc có ký ức vô cùng tốt đẹp về sự vật và con người trong thôn.
Nhà của Lưu Húc và Vương Diễm là ở đầu thôn, đường vào thành phố lại là ở cuối thôn, cho nên nói là đã vào thôn nhưng mà bọn họ còn phải đi thêm một đoạn khá dài.
Nếu là đi bộ thì đi từ đầu tới cuối thôn ước chừng phải mất cả tiếng.
May mà đi theo xe máy cày của Vương Diễm, nếu không thì Lưu Húc đi bộ hai tiếng cũng chưa chắc đã tới nơi.
Thôn Đại Hồng có đường xi măng, nhưng mà đường xi măng không có dẫn tới nhà của Lưu Húc, cho nên chạy đến đoạn cuối đường thì Vương Diễm dừng xe máy cày lại một bên rồi đi bộ cùng Lưu Húc về nhà.
Thấy Lưu Húc, thôn dân liên tục tới chào hỏi hắn.
Lưu Húc rất quen thuộc với bà con nên dừng lại trò chuyện với mọi người trong chốc lát, thậm chí còn có người pha trà mời hắn vào nhà trò chuyện.
Vốn là đoạn đường chỉ cần đi mười phút, Lưu Húc lại đi mất nửa giờ, cơ mà hắn lại rất vui vẻ.
Đến trước nhà Vương Diễm, Lưu Húc thấy một bé gái khoảng bốn tuổi, trông cực kỳ đáng yêu.
Biết được đây là con gái Vương Diễm, Lưu Húc liền ôm cô bé lên, thân mật hôn lên mặt cô bé một cái. Bé gái cũng rất dễ thương hôn lại trên má Lưu Húc.
Sau khi Vương Diễm cùng con vào nhà thì Lưu Húc mới tiếp tục lên đường.
Mỗi khi đi một bước thì Lưu Húc sẽ càng hồi hộp thêm một chút, bởi vì hắn sắp gặp được thím Ngọc.
Từ khi trở thành cô nhi lúc ba tuổi, Lưu Húc đã ở với thím Ngọc rồi. Sau khi thím Ngọc hết năm thủ tiết, nhan sắc mặn mà cộng với thân hình yểu điệu, cho nên thường xuyên được các bà mối tới cầu hôn. Cho dù gặp được vài người có điều kiện rất tốt, nhưng mà thím Ngọc lo lắng người ta thấy Lưu Húc không phải con ruột mà đối xử tệ bạc, cho nên cô ấy một mực không có tái giá, cứ một mình mà nuôi Lưu Húc tới lớn, so với mẹ ruột thì còn tốt hơn.
Nghĩ đến những gì mà thím Ngọc phải trải qua, Lưu Húc thật lòng cảm kích, cho nên âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải để cho thím Ngọc sống phần đời còn lại không lo không phiền.
Truyện được đăng độc quyền trên truyenyy.com