Chương 7:
Người bác sĩ mà Bạch Ngọc nhắc tới kia, lúc vào trong phòng đã có chút say.
"Aizzz, làm sao lại uống say rồi?" Bà đỡ có chút nóng nảy, bác sĩ say rồi, có thể làm được gì chứ. Đi đường còn không vững còn có thể chữa bệnh sao. Đừng cho bà thêm phiền phức cũng khiến bà A Di Đà Phật rồi.
Sắc mặt bà Khâu cũng khó chịu như này thì phải làm sao? Hiện tại con gái bà mà có mệnh hệ gì là một thi ba mệnh.
"Bác sĩ Vương, anh có ổn không?" bà Bạch cũng có chút lo lắng, nhưng bà tin tưởng tuyệt đối vào phúc khí của cháu trai nên bà không hề sợ sệt. Không cần quan tâm sự tình nghiêm trọng cỡ nào chỉ cần cháu trai bà ở đây đều sẽ không xảy ra vấn đề gì.
"Ai bảo tôi say rồi? Tôi không say!" Bác sĩ Vương đẩy kính mắt, "Tôi uống rượu xưa nay sẽ lên mặt."
"À, bác sĩ nhanh lên vào xem một chút đi." Lúc này bà đỡ cũng không dám trì hoãn nữa, âm thanh của sản phụ càng ngày càng nhỏ, nếu như đứa bé còn không ra được, bà cũng chỉ có bỏ con để bảo vệ tính mệnh người mẹ thôi. Ai bảo sản phụ lại sinh ở nhà mẹ đây, nhất định là giữ mẹ rồi.
Bác sĩ Vương từng bước từng bước nhỏ vào phòng, lúc đi tới ngưỡng cửa thì bị vấp nhẹ. Cảnh này khiến trong lòng bà Khâu càng thêm lo lắng.
"Bà nội nhỏ của bọn trẻ à, bà nói anh ta có được không?" Bà Khâu cầm tay bà Bạch như đang cầm nhánh cỏ cứu mạng vậy.
Bà Bạch liếc mắt bà chị dâu đang hoang mang, bình tĩnh nói: "Yên tâm đi không có chuyện gì."
Bà cũng không lên tiếng khuyên bà Khâu thị yên tâm đi, kết quả tệ nhất là hỏng thai giống như những lần trước.
Trước cửa phòng đứng rất nhiều họ hàng thân thích, lắm người nhiều miệng, Bạch Thự bị Bạch Ngọc ôm trở về phòng của mình.
Nhà họ Bạch, ông bà Bạch ở tại phòng chính, phía đông có ba gian phòng ở, hai phòng của nhà anh cả, theo thứ tự là vợ chồng anh cả và bọn trẻ ở, phòng còn lại là của vợ chồng anh hai ở, phía tây cũng có ba gian phòng ở, có hai phòng là vợ chồng anh ba và con trai ở, một phòng khác chính là khuê phòng của cô con gái đã gả đi.
Bạch Thự tò mò nhìn phòng của nhà bác hai, căn phòng này không giống phòng chính trông khá xa hoa, cũng không giống với phòng phía tây tràn ngập không khí cách mạng, dày đặc hơi thở của thanh niên tiến bộ, trái lại phòng này có không khí thư hương nhàn nhạt.
Lúc này, cửa bị đẩy ra, đi vào bác hai Bạch Khải Trí. Bạch Khải Trí là người đọc sách nên có phong độ của người trí thức, hơi chút văn nhược, anh ta vô cùng lo lắng, "Tình huống bên kia không tốt à?" Sân nhỏ như vậy, phòng bên kia "náo nhiệt" quá, bên phòng lớn cũng nghe thấy âm thanh, may là hôm nay tới đều là bằng bạn bè thân thích, không có người ngoài, nên không coi là thất lễ.
Bạch Ngọc nhìn về phía phòng bên kia: "Bà đỡ nói là sinh đôi, bác sĩ Vương vừa nãy cũng đi qua xem rồi, em không đợi kết quả mà đi về phòng trước." Chị chưa sinh con nhưng cũng biết sinh con rất nguy hiểm, quả thực là "Giờ dần còn ở dương gian, giờ mão đã bước đến quỷ môn quan".
Bạch Khải Trí trầm mặc trong chốc lát, dời đề tài: "Mới qua một tháng, Tiểu Thự trông càng thêm tuấn tú, sau này trưởng thành không biết sê mê đảo bao nhiêu cô gái đây" Chưa có con là nỗi đau trong lòng hai vợ chồng anh.
Bạch Ngọc dùng ngón tay trỏ sờ khuôn mặt nhỏ bé của Bạch Thự: "Anh nói xem ba mẹ có đồng ý đề nghị của chúng ta không? Em dâu có cam lòng đưa con cho chúng ta nuôi dưỡng không?"
Bạch Thự bị lời của nàng hù dọa. Hóa ra nhà bác hai có chủ ý này. Nhưng nghĩ kĩ thì thấy khá hợp tình hợp lí. Nhà họ Bạch có ba người con trai, nhà bác hai dưới gối lại không có con cái, muốn nhận con trai của anh em ruột làm con nuôi cũng rất bình thường. Nghĩ tới đây, Bạch Thự nghiêm túc quan sát vợ chồng bác hai, hai người họ khuôn mặt nhu hòa tính tình chắc rất hiền lành nhưng giữa hai hàng lông mày lại có chút ưu sầu, có thể tưởng tượng được những năm gần đây bọn họ vì con nối dõi mà lo lắng rất nhiều.
"Haizzz!" Không biết là ai thở dài, trong phòng tự nhiên biến thành yên tĩnh đến lặng lẽ, khiến tiếng huyên náo bên kia phòng càng thêm rõ ràng.
Bạch Khải Trí là anh hai, hôm nay là lễ trăng tròn của Bạch Thự, em trai không ở nhà, anh chỉ có thể gánh vác trách nhiệm nhiều chút, không thể ở phòng đợi quá lâu, bên ngoài khách còn đang chờ chiêu đãi.
Bạch Thự cảm giác được Bạch Ngọc căng thẳng, cô ôm hai cánh tay của hắn, có chút run rẩy nhẹ.
Không biết qua bao lâu, rốt cục nghe được tiếng trẻ con khóc, tiếng cười vui vẻ từ trong sân cũng truyền vào.
"Thật sự là kỳ tích, bà đỡ đều nói hai đứa bé đầu hướng xuống dưới, cuống rốn quấn lấy cổ nguy hiểm vạn phần, không nghĩ tới có thể bình an ra đời."
"Bác sĩ Vương y thuật đúng là không đùa được, bà đỡ đã nói không được, may nhờ bác sĩ Vương không từ bỏ. Tiểu Phương thật là có phúc, mười năm nay mang thai đều không giữ được, lần này rốt cuộc sinh liền hai đứa."
"Đúng, cô ấy có thể tự tin trước mặt mẹ chồng rồi."
...
"Sinh rồi, sinh rồi." Bạch Ngọc mừng đến phát khóc.
Bạch Thự cảm giác được có nước mắt rơi xuống trên mặt của hắn, hắn lè lưỡi liếm liếm, mặn. Bất kể là tận thế hay là hiện tại, nước mắt đều có vị mặn.
Bạch Ngọc vừa muốn ôm Bạch Thự ra cửa, bà Bạch liền bước vào phòng. Bà vừa vào cửa lập tức đem Bạch Thự ôm vào trong lòng, kêu lên từng tiếng "Tâm can ".
"Mẹ, con đi thăm chị Phương trước." Bạch Ngọc cười tươi bước ra cửa.
Chị cả bị đuổi về ngoại, lễ trăng tròn của Bạch Thự cũng không trở lại, em dâu vẫn chưa hết tháng, mẹ chòng lại chỉ lo chơi đùa cùng Tiểu Thự. Lúc này an bài cho khách khứa cũng chỉ có mình chị đi làm.
Bà Bạch gật đầu, "Cô đi sắp xếp, đây chính là việc vui nhân đôi!" việc Tiểu Phương sinh đứa bé, thân thích trong nhà cũng đã biết, lần này tại nhà học Bạch thuận lợi sinh đôi hai đứa trẻ, cho dù thân thể có bị tổn thương, sau này khó mang thai lại, nhưng chỉ cần hai đứa bé kia ở tại nhà họ Bạch ở bên cạnh Tiểu Thự sẽ dính được phúc khí, không cần lo lắng sẽ không lớn lên được.
"Cháu ngoan, bà nội tìm mấy người trợ giúp cho con, con sau này có thể sống thoải mái." bà Bạch cười lộ ra răng vàng, lần thứ hai lọt vào mắt Bạch Thự.
Đột nhiên, cửa "Ầm" một tiếng được mở ra, là bị anh cả Bạch Khải Hoàng phá tan.
Bà Bạch chửi ầm lên: "Anh không đầu óc sao? Làm sao lại bất cẩn như thế, nhiều đều là ăn uổng phí cơm gạo rồi! Dọa sợ cháu tôi, tôi lột da anh. Gần đay tôi bận rộn, nên anh ngứa da có phải không?"
Bạch Thự bình tĩnh không quan tâm nước bọt của bà nội bắn tung toé trên mặt hắn, đối với tính khí táo bạo của bà, hắn đã quen.
"Mẹ, thằng ba trở lại rồi." Bạch Khải Hoàng cười nịnh hót, từ nhỏ đã bị bà Bạch đàn áp mà lớn lên, anh ta đã luyện năng lực chịu đựng cường hãn.
Haizzz, mẹ hắn vẫn chưa nguôi giận, hôm qua anh chỉ tính thăm dò nên có hỏi một câu là muốn đi đón mẹ của đứa bé, liền bị mẹ mắng cho một chập. Làm hại nhà vợ anh ta hiện tại đều không cho anh sắc mặt tốt. Nghĩ đến hai lão bảo thủ nhà vợ, anh lại càng đau đầu. Lúc này nên dùng cớ chúc mừng đầy tháng cho cháu trai mặt dày đưa con gái tới cửa, lại nói vài câu may mắn, chuyện này liền trôi qua. Aizzz! Hai người kia lại bảo thủ nói cái gì cũng không muốn, không muốn mất mặt.
Bà Bạch vừa nghe được "Thằng ba trở lại" liền ngồi không yên: "Tốt quá, rốt cục đã trở lại! Hiện tại cháu trai có đủ cha mẹ rồi. Thật sự là đứa trẻ có phúc." Bà nói xong liền bất ngờ hôn lên mặt non mềm của Bạch Thự một cái.
Bạch Thự cũng rất hiếu kỳ cha mình trông như thế nào. Ngoại hình và tính cách của hai bác trai cũng không tệ, em trai họ hẳn là cũng không kém hơn đâu nhỉ.
"Cháu ngoan, bà nội dẫn cháu đi gặp cha nha." bà Bạch cũng rất cao hứng. Bạch thự đúng là thần tiên trên trời tái thế, chỉ một cái tiệc đầy tháng lại có nhiều chuyện tốt như vậy: Tiểu Phương sinh, sau đó là cha nó về nhà, thực sự có phúc khí!
"Mẹ, Thu Lan..." Bạch Khải Hoàng xoa tay, có chút ấp a ấp úng lôi kéo góc áo bà Bạch.
"Phi! Nhìn vẻ mặt gian sảo của anh này, thực làm đau mắt người khác." bà Bạch quay người lại rút về vạt áo của mình, bà không nhìn nổi dáng vẻ nói chuyện của đứa con lớn nhất này, thật sự cho rằng chỉ có nó là người thông minh những người khác đều là ngu xuẩn. Thôi, ai bảo bây giờ bà đang cao hứng đây.
"Anh đón hai mẹ con cô ta về đi, nhưng tôi nói cho anh biết, sau này nếu cô ta còn làm loạn thì anh chị cùng nhau dọn ra ngoài mà sống, tôi coi như không có người con trai là anh, tôi còn có hai đứa con trai đấy." bà Bạch có ba người con trai, lưng liền thẳng. Thằng hai là đứa hiếu thuận nhất, chỉ cần bà nói một, anh ta cũng không dám nói hai, sau này sẽ để thằng hai dưỡng lão. Phi phi phi, sau này bà nhất định sẽ ở cùng với cháu trai ngoan, để cháu trai ngoan của bà dưỡng lão. Ai cần mấy đứa con trai này chứ.
Bà Bạch kiêu ngạo nghĩ, cũng không vội đi gặp thằng ba nữa.
"Thằng cả, tôi nói cho anh biết nhà này vẫn là tôi với cha anh làm chủ, coi như chúng tôi già rồi cũng không tới phiên vợ anh bò đến trên đầu chúng tôi. Đừng cho là tôi không biết, cô ta kiêu ngạo như vậy không thể thiếu việc anh ngầm dung túng."
Bà Bạch Kim thị ánh mắt có chút đạm bạc, không có nửa phần ôn nhu nhìn Bạch Khải Hoàng.
Trời lạnh như thế này, Bạch Khải Hoàng lại bị bà Bạch nhìn đến mức sợ toát mồ hôi: "Không, con không có! Mẹ, mẹ yên tâm, chờ Thu Lan trở về, con khẳng định sẽ giáo huấn lại cô ấy. Không để cô ấy làm mẹ tức giận nữa."
Bạch Thự không hiểu tại sao Bạch Khải Hoàng lại sợ bà Bạch như vậy, loại này sợ hãi thật không bình thường. Bạch Khải Hoàng đã làm cha rồi cũng có gia đình nhỏ của chính mình, mỗi tháng lương chín mươi ba đồng, cho dù ra ngoài ở riêng, lương cũng đầy đủ nuôi sống cả nhà bọn họ sáu miệng ăn. Không cần phải dè dặt hạ mình như này.
Bạch Thự không nghĩ ra. Nhưng bà Bạch cũng không cho hắn cơ hội để suy nghĩ, bà ôm hắn từng bước hướng tới phòng lớn.
Vừa tiến vào phòng lớn, Bạch Thự liền nghe được tiếng kêu thâm tình: "Mẹ~"
Ngay sau đó "Rầm" một tiếng, một người đàn ông thân hình gầy gò, bệnh nặng mới khỏi đã quỳ gối trước mặt bà Bạch.
Bà Bạch Kim liếc anh ta một cái, trực tiếp đi vòng qua anh ta, đi tới gường ngồi xuống.
"Ôi, quỳ cái gì mà quỳ, cũng không phải là thời đại phong kiến, không thịnh hành việc quỳ lạy này." Một khuôn mặt phụ nữ dịu dàng cao giọng nói.
Bạch Thự nhìn sang, người phụ nữ này trông có mấy phần tương tự mẹ của hắn Lưu Anh, hẳn là người thân bên ngoài của Lưu Anh.
Ngay sau đó, Bạch Thự nghe được thanh âm lạnh lùng của bà nội: "Mẹ vợ anh thương tiếc anh, không nghe thấy à, anh còn quỳ làm cái gì? Muốn cho người ta nói mẹ anh là bà lão Phong kiến à?"