Chương 6:
Cuối cùng ông Bạch vẫn giúp đám cháu báo danh đi vườn trẻ, nhưng hiện tại cũng chỉ là báo danh giữ chỗ ở vườn trẻ, khả năng còn cần đợi đến mùa xuân mới chính thức vào học.
Trường học chưa chính thức khai giảng, lễ trăng tròn (tiệc đầy tháng) của Bạch Thự đã đến.
Lễ trăng tròn không cần kiêng kỵ giống lễ tắm ba ngày, lễ tắm ba ngày thường chỉ có nhà có tiền mới làm, nhưng lễ trăng tròn thì đứa trẻ nào sinh ra đều phải làm. Bà Bạch từ nửa tháng trước đã nghĩ xong sẽ mời những ai tới. Người không có phúc không được; dung mạo không đẹp không được; ngu xuẩn cũng không được; không tiền đồ càng không được...
Ông Bạch nghe bà già nhà mình bẻ ngón tay liệt kê từng cái một, không nhịn được mở miệng nói: "Tốt thôi, cứ theo bà tính toán thì tất cả mọi người không ai được mời cả."
Bà Bạch lườm ông, hạ thấp giọng nói: "Cháu trai của tôi là bảo vật, không phải ai cũng có thể dự lễ trăng tròn!"
Vừa mới tỉnh ngủ Bạch Thự nghe được câu nói này trong nháy mắt liền tỉnh táo. Một tháng trôi qua, hắn vẫn không rõ tại sao bà nội Bạch luôn cảm thấy hắn là người có phúc khí trùng thiên, thậm chí ông nội Bạch cũng không phản đối suy nghĩ này. Theo lý thuyết mà nói, hắn ở cùng một chỗ với bọn họ có thể nghe trộm được một ít tin tức. Nhưng đời không như mơ, dù bên trong hắn là người trưởng thành nhưng thân thể này lại của một đứa trẻ mới ra đời, rất ham ngủ, thời gian tình táo mỗi ngày căn bản không dài. Làm gì có thời gian để nghe trộm hai người già bọn họ nói chuyện.
Bình ổn trái tim nhỏ đang nhảy đến loạn nhịp của mình, lần này có lẽ chính là cơ hội tốt để biết được đáp án, hắn không thể bỏ qua.
Ông Bạch nhỏ giọng nói thầm: "Tuy rằng cháu trai chúng ta thật sự là đại năng* tái thế nhưng bà cũng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy."
*Đại năng: toàn năng, có mọi khả năng, có quyền lực to lớn.
Bạch Thự kinh ngạc, từ khi nào hắn trở thành đại năng tái thế rồi ? Tại sao hắn lại không biết?
Bà Bạch nói càng thêm nhỏ, "Được, tôi biết rồi." Gần đây bà quả thật biểu hiện quá rõ ràng. Bà có chút chột dạ hướng về phía Bạch Thự nhìn xem. Bạch Thự nhắm mắt lại, làm bộ còn đang ngủ.
"Tôi nói cho bà nghe lúc con dâu thứ ba mang thai, giấc mộng mà hai chúng ta mơ đều không thể nói cho ai" Ông Bạch nghiêm khắc cảnh cáo.
Khi thằng ba mới vừa xuôi nam không lâu, ai cũng không biết vợ thằng ba mang thai. Có một ngày, ông và bà vợ đồng thời tỉnh lại từ trong mộng. Bọn họ cùng mơ một giấc mơ giống nhau, đều mơ một đứa trẻ được mây mù bao bọc, cả người phát sáng, bay từ trên trời tiến vào nhà bọn họ, rơi xuống phòng phía đông. Đứa bé kia vừa rơi xuống nhà họ Bạch, ánh sáng bạc kim trong nháy mắt phủ kín một vùng, cả viện vàng rực rỡ đặc biệt chói mắt. Ngày thứ hai, khi bọn họ tỉnh lại đi tìm bác sĩ kiểm tra, lúc này mới xác định vợ thằng ba thật sự mang thai.
Bà Bạch trịnh trọng gật đầu: "Tôi biết đây là ông trời ban phước cho nhà chúng ta, tôi sẽ không ra ngoài nói lung tung."
Tuy rằng, Bạch Thự không biết ông bà nội mơ cái gì vào lúc mẹ hắn mang thai, nhưng hắn đã biết được đại ngộ đặc thù mà họ dành cho mình bắt nguồn từ đâu, hóa ra chỉ là do thai mộng.
"Được, lễ trăng tròn của Tiểu Thự mời bạn bè thân thích đến cho náo nhiệt một chút là được, không cần làm quá đặc biệt đâu."
Ông Bạch lên tiếng, bà Bạch sẽ không dám phản đối.
Ngày lễ trăng tròn, Bạch Thự bị bà Bạch bao thành một cái bao đỏ thẫm đưa đến phòng phía tây.
Bạch Thự nhìn Lưu Anh, có mấy phần hiếu kỳ, đây là lần đầu tiên hắn thấy rõ mặt mẹ của hắn kiếp này. Mặt trứng ngỗng, lông mày hình trăng lưỡi liềm, gặp ai cũng cười trông rất vui vẻ.
"Hôm nay người tới tương đối nhiều, cơ thể cô chưa tốt hẳn nên ngồi ở trong phòng chăm sóc ta đứa bé thôi." bà Bạch sẽ Bạch Ngọc đi ra ngoài chào hỏi khách khứa nên không mang theo Bạch Thự, chỉ có thể đem hắn giao cho Lưu Anh chăm nom.
Lưu Anh trố mắt nhìn con trai, từ khi sinh đến giờ chị mới nhìn thấy con. Chị ta thấy Bạch Thự được mặc cho quần áo sắc màu may mắn liền thấy thoả mãn, mẹ chồng nuôi đứa trẻ rất tốt.
Bà Bạch nhìn sang, ánh mắt lóe sáng. Bởi vì mơ được mông thai, bà cùng ông chồng đã thương lượng muốn đem cháu trai giữ bên người để nuôi nấng. Nhưng bà quên mất Lưu Anh và Bạch Thự là mẹ con, có lẽ bà cần phải thay đổi một chút biện pháp.
Trong sân khách khứa đã đến đông đủ náo nhiệt vô cùng, bà Bạch không có thời gian để nghĩ nhiều, vội vàng ra ngoài chào hỏi khách khứa.
"Mẹ, đây là em trai của con?" bà Bạch vừa đi, Bạch Nhân liền từ dưới giường chui ra. Nó cảm thấy khá hứng thú, liền đi đến trước mặt mẹ ngắm em trai. Nó thấy rất thương cho em trai. Trong lòng nó người đáng sợ nhất trong nhà chính là bà nội. Nhưng mà em trai nó vừa mới ra đời đã phải ở cùng với bà nội. Thực sự là quá đáng thương!
Lưu Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Bạch Thự, nói với Bạch Nhân: "bé Nhân à đây là em trai con, con sau này phải bảo vệ em biết không? Bảo vệ em trai giống như bảo vệ em gái vậy."
Bạch Nhân dùng đôi tay mập đô đô chọc chọc khuôn mặt nhỏ bé trơn mềm của em trai, trong nháy mắt da mặt em trai biến đỏ. Nó chột dạ mà rụt tay lại, trốn ra sau.
"Em trai quá yếu ớt. Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ em trai như vậy bảo vệ em gái."
"Ai muốn anh bảo vệ chứ." Một bé gái xinh đẹp xuất hiện trước mặt Bạch Thự, bé khinh bỉ nhìn Bạch Nhân: "Lần trước đi kiếm than xỉ, anh cũng chả có gì lợi hại. Còn khóc nhè. Thật mất mặt!" Cô bé quay đầu lại nhìn Bạch Thự cười mỉm: "Yên tâm nha, chờ em lớn lên chị sẽ dẫn em đi chơi. Chị mà nhặt được nhiều than xỉ sẽ chia cho em, không cho Bạch Nhân."
"Bạch Mai" Bạch Nhân trợn mắt lên nhìn chằm chằm em gái, cô em gái này không đáng yêu chút nào. Từ nhỏ đã thích đối nghịch cùng nó.
Bạch Thự tò mò nhìn hai người anh trai, chị gái đời này, tuổi tác tâm lý thì hắn lớn hơn so với bọn họ, nhưng bây giờ là cơ thể hắn chỉ là một đứa trẻ, không giống trước kia nữa, bọn họ là ruột thịt máu mủ.
"Lưu Anh" Tiếng của chị dâu Phạm vừa vang lên thì cửa cũng được mở ra. Chị dâu Phạm dẫn một người phũ nữ vác bụng lớn tiến vào phòng.
"Chị Tiểu Phương sao chị lại tới đây?" Lưu Anh kinh ngạc. Chị Tiểu Phương là con gái duy nhất của bác gái nhà chồng, gả chồng ở cùng thôn. Chị Bạch Phương lấy chồng đã được mười năm, trong mười năm mang thai hơn bảy lần nhưng không sống được đứa nào cả.
"Chị...chị tới xem Tiểu Thự một chút." Bạch Phương lúc nói chuyện giọng điệu hèn kém, mười năm mang thai liên tục lại không có một đứa trẻ nào, nên đã bào mòn tính khí của cô.
Lưu Anh lặng lẽ trao đổi ánh mắt với chị dâu Phạm: chị ta làm sao lại đến đây?
Chị dâu Phạm lắc đầu. Chị ta cũng không biết chuyện gì xảy ra.
"Chị Phương, thân thể chị không tốt mau ngồi xuống đi."
Lưu Anh nhìn cái bụng của Bạch Phương lớn đến mức có chút khủng bố, cực kỳ lo lắng. Xin nhờ, tuyệt đối không nên ở nơi này xảy ra chuyện gì nha!
Sợ cái gì liền trúng cái đó. Bạch Phương vừa mới ngồi xuống, liền thống khổ ôm bụng rên rỉ.
Lưu Anh cùng chị dâu Phạm sợ hết hồn: "Làm sao vậy? Làm sao vậy?"
Bạch Phương không có khí lực trả lời họ, chị cảm giác được một dòng nước ấm nóng từ thân hạ chảy xuống.
"A —— cô đái dầm..." Bạch Mai gào lên.
Lưu Anh cùng chị dâu Phạm sắc mặt trắng nhợt, các chị đều đã sinh con nên hiểu đang xảy ra chuyện gì. Đây là vỡ nước ối!
"Nhanh, nhanh đi tìm bà đỡ."
Chị dâu Phạm vội vàng chạy ra bên ngoài, Lưu Anh bận rộn đỡ Bạch Phương nằm xuống giường.
Chỉ chốc lát sau bà Bạch cùng bà Khâu đã chạy vào.
Chuyện đầu tiên bà Bạch làm là đem người trong phòng đều đuổi ra ngoài, chỉ để lại bà Khâu cùng Bạch Phương, sau đó bà ôm lấy Bạch Thự, kéo tay Bạch Phương để cô đụng vào Bạch Thự.
Bạch Phương cảm giác thân thể đang đau đớn kịch liệt đột nhiên nhẹ bẫng đi, chị bỗng có sức lực.
"Bà đỡ đến, bà đỡ đến rồi." Bạch Ngọc dẫn bà đỡ vào nhà.
Vẫn là bà đỡ lần trước giúp đỡ đẻ cho Bạch Thự, ngày hôm nay vừa lúc bà đang ở nhà họ Bạch làm khách.
Bà đỡ vừa nhìn thấy sắc mặt Bạch Phương không ổn. Đây là thân thích nhà họ Bạch, bà cũng biết họ ở một thôn cách đây 3 dặm, bà dặn: "Trông có vẻ khó sinh đấy." Việc đã đến mức này, bà căn bản không có biện pháp rời đi, chỉ có thể cố gắng thôi.
Bạch Thự bị Bạch Phương nắm chặt đến đau tay, bà Bạch vội vàng đem tay Bạch Phương hất ra.
"Cháu ngoan, hôm nay nhất định cháu phải phù hộ cô tiểu Phương của cháu bình an sinh ra đứa trẻ nhé, cô quá đáng thương rồi. Nếu như cái thai này lại không giữ được, cô sẽ... Aizzz!"
Trước đây, khi còn bé Bạch Phương rất hoạt bát đáng yêu, miệng cũng ngọt, không nghĩ tới về sau phải chịu khổ chịu tội như vậy. Chồng cô và cô bởi vì tình cảm tốt cho nên không nói gì, nhưng mẹ chồng cô đối với cô càng ngày càng khó chịu.
Bạch Thự đồng tình nhìn Bạch Phương đang rên rỉ thống khổ ở trên giường, lúc sinh con ở tận thế hoàn toàn khác với bây giờ. Ở thời đại kia, thân thể con người vì thích ứng với tận thế nên đã được cải tạo, bất kể là phụ nữ hay đàn ông đều có thể sinh con, vẫn mang thai mười tháng nhưng đứa trẻ khi sinh ra giống như là đi tiểu vậy nhanh chóng không có một chút nào thống khổ. Mà hiện tại, sinh con giống như dạo một vòng tại quỷ môn quan.
Bà Bạch Kim đưa Bạch Thự cho Bạch Ngọc, "Cô bế nó đi ra ngoài, chớ để nó bị dọa sợ." Nếu không phải bà đã nói với bà Khâu để Bạch Phương đến dính chút phúc khí của cháu trai, bà sẽ không muốn dây vào chuyện xui xẻo này.
Bạch Ngọc còn chưa kịp ra ngoài đã nghe được âm thanh kinh hãi đến run rẩy của bà đỡ.
"Cô ấy mang thai đôi lại còn khó sinh..."
"Cái gì?" thân thể bà Khâu chấn động, ánh mắt tan rã, không có tiêu cự. Con gái bà mang thai bảy tháng vẫn luôn rất tốt, ngày hôm nay nếu không phải bà nói đến dính phúc khí của Tiểu Thự, để con bé ôm một cái dính phúc khí, Bạch Phương cũng sẽ không muốn tới.
"Đúng rồi, hôm nay một người bạn của Khải Trí làm bác sĩ có đến nhà." Bạch Ngọc đột nhiên nhớ tới việc này. Bạch Khải Trí là con thứ hai của nhà họ Bạch, là một con mọt sách rất hàm hậu thành thật, bạn của hắn không nhiều có một người là bác sĩ, hơn nữa hôm nay lại đang ở nhà họ Bạch.
Bà đỡ mắt sáng lên, "Vậy cô nhanh đi tìm hắn đến đây."
Bà làm bà đỡ nhưng cùng nhân viên đỡ đẻ trong bệnh viện không hợp nhau, nhưng bà phải thừa nhận bác sĩ trong bệnh viện y thuật vẫn rất tốt. So với đông y cũng rất hiệu quả.