Chương 5:
"Ông già nhà tôi nói muốn đưa Tiểu Quân cùng anh trai nó tiểu Điền đi vườn trẻ, bà có muốn đưa mấy đứa trẻ nhà bà đi không?"
Bà Khâu nói làm bà Bạch sửng sốt. Trong nhà bà có tận bốn đứa trẻ đến tuổi đi học. Nhà thằng cả sinh đôi hai bé gái là Thu Cúc và Xuân Hoa đã 4 tuổi, con trai Bạch Xương cũng đã ba tuổi, con trai lớn nhất của thằng ba Bạch Nhân cũng ba tuổi.
"Nhà bà là nghĩ thế nào ? Mới ba tuổi đã cho đi học!" Bà Bạch không dám gật bừa: "Trong nhà người lớn nhiều, mỗi ngày không có việc gì làm, tự dạy dỗ bọn trẻ hoàn toàn không có vấn đề gì, vườn trẻ đó là dành cho vợ chồng công nhân, gia đình viên chức thôi" bà Bạch nói đầy bất mãn. Bà nghĩ nhớ tới ngày trước con dâu ba dẫn một đám bạn học nữ về đã tuyên bố chờ sinh con xong muốn đi làm. Trong nhà cũng không thiếu mười mấy đồng tiền nàng kiếm đực nếu đi làm, đối với một người phụ nữ mà nói con gái là quan trọng nhất.
Bà Khâu dừng lại một chút, kỳ thực bà cũng không tình nguyện đưa các con cháu tới thành phố đi học. Đầu tiên là đường đi học rất mệt, đi đi lại lại xa như vậy trẻ con ba bốn tuổi sao chịu được. Nếu thật sự muốn đi học chỉ có thể chuyển vào trong thành phố ở, thế nhưng nhà ở quê không thể không có ai trông coi. Vì thế, chỉ có thể vất vả đi lại thôi.
Chị dâu Phạm thấy mẹ chồng bắt đầu dao động, liền sốt ruột: "Tiểu bà nhỏ, chúng ta là đang hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia. Quốc gia nói cho bọn nhỏ nhập học sớm sẽ được giáo dục toàn diện. Quốc gia còn nói, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, năng lực làm việc của nữ nhân chúng ta chẳng hề thua kém so với nam nhân."
Chị dâu Phạm là bà con xa của chủ tiệm vàng bạc họ Phạm phía tây thành phố, trước đây điều kiện gia đình khá tốt, cũng được đi học mấy năm, khi nói chuyện cũng có mấy phần mùi vị của thanh niên tiến bộ.
Bà Bạch Kim nào quan tâm những chuyện đó: "Cô nói xong chưa, chớ ở trước mặt tôi văn vẻ nói này nói kia. Xét đến cùng, còn không là ích kỷ, vì không muốn đi lại còn nói vì con. Con mình không tự dạy được, tiến bộ cái nỗi gì, cô đang kể chuyện cười à!"
Chị dâu Phạm bị nói cho một tràng, giận, bà nội nhỏ đúng là già rồi cổ hủ, tử tưởng cũ, ích kỷ. Thời đại mới rồi, Hoa quốc mới vừa thành lập, mỗi cá nhân đều làm chủ chính mình! Quốc gia mới thành lập muốn phồn thịnh thì mỗi một người Trung Quốc đều cần phải tập trung vào việc kiến thiết xây dựng quốc gia. Phụ nữ cũng không ngoại lệ, chủ nhân của quóic gia cũng có phần của phụ nữ, cũng phải vì xây dựng quốc gia mới mà hiến dâng một phần sức lực! Không thể vẫn luôn vây quanh gia đình, bệ bếp và đảo quanh con cái. Như thế chỉ đang lãng phí cuộc đời thôi!
Bà Khâu thấy con dâu lại muốn thao thao bất tuyệt, chạy vội đến ngăn cản: ", Con trước tiên mang Tiểu Quân đi ra ngoài, mẹ với bà nội nhỏ có lời muốn nói." Thúy Liễu là tên của chị dâu Phạm.
Chị dâu Phạm vừa định dõng dạc phản bác bà nội nhỏ tư tưởng ích kỷ, nhưng lời nói sắp đến khóe miệng lại bị mẹ chồng ngăn lại. Cơn giận này chị đành phải nuốt xuống.
"Mẹ" Tiểu Quân không biết chị dâu Phạm đang xoắn xuýt, nó đã víu chặt bắp đùi của chị ta. Nó sớm đã muốn đi ra ngoài chơi cùng anh trai, chị gái, em trai, em gái, nhưng người lớn không nói, nó không dám đi. Thật vất vả bà nội mới cho phép nó đi ra ngoài, sao mẹ lại không đi. Làm cho nó gấp đến độ kêu lên thúc giục liên tục: "Mẹ, đi ra ngoài, đi ra ngoài!"
Chị dâu Phạm bất đắc dĩ, chỉ có thể nín nhịn. Chị trấn an chính mình, người già lớn tuổi, trước đây chịu ảnh hưởng của tư tưởng phong kiến, tư tưởng đã bị tàn phá quá lâu, ý nghĩ đã thâm căn cố đế. Chị phải thông cảm cho bà! Có lẽ là tự an ủi mình có hiệu quả, chị cảm giác trong lòng dễ chịu hơn liền nắm con trai ra ngoài.
Vừa ra tới sân, chị dâu Phạm liền ngồi xổm xuống đối diện với con trai, nói: "Con tự đi tìm anh chị chơi cùng, mẹ đi tìm thím của con nói chuyện." Trong cái nhà này có lẽ chỉ có Lưu Anh mới có tiếng nói chung với chị.
Tiểu Quân cũng không quan tâm những chuyện đó, nhanh chân bỏ chạy. Lúc vừa đến nó nghe được đám anh Bạch Xương ca bọn họ đang thương lượng chốc nữa sẽ đi bãi rác thải kiếm than xỉ, nếu nhanh chân có thể đuổi kịp. Nó nghe được nhặt được than xỉ có thể cùng ông cụ nặn tượng đất trong hẻm đổi hai cái tượng đất.
Lúc này, trong phòng chỉ còn Bạch Thự và hai bà nội.
Chị dâu Phạm vừa đi, bà Bạch liền xuống giọng: "Có chuyện gì xảy ra với bà chị thế, để một đứa con dâu tý tuổi bò lên trên trên đầu bà ngồi!" Thực sự là làm mất mặt bà! Nhiều năm làm chị em dâu như vậy, bà già kia sao lại không học được tí tẹo nào bản lĩnh của bà thế.
"Bà tính toán với nó làm gì? Ngược lại bà cũng không tự làm chủ được, buổi tối hỏi Tam Triều (ông Bạch) một chút xem sao." Bà Khâu chẳng hề để ý nói. Sau khi nói xong, Bà liền u sầu, "Thằng hai nhà tôi đến bây giờ vẫn không có tin tức, tình huống của tiểu Phương thì như vậy, hai người già cũng chỉ có thể hi vọng vào thằng cả thôi, tôi không khách khí với chị ta một chút sau này phải làm sao bây giờ."
Bạch Thự nghe được như rơi vào trong sương mù.
Bà Bạch cúi đầu nhìn thấy hắn đang làm bộ thâm trầm, buồn cười bóp bóp mũi của hắn.
"Giỏi, còn biết làm mặt đau khổ để cho bà nhìn thấy liền lo lắng. Đây, tôi cho bà chị ôm cháu ngoan của tôi một cái." Bà Bạch dáng vẻ như bị ai đó dùng đao cắt tâm can, đưa Bạch Thự cho bà Khâu.
Bà Khâu thị bị dáng vẻ khác thường của bà Bạch làm cho sửng sốt, nếu như bà nhớ không lầm, bà vừa nãy đang cùng bà ta tố khổ. Không phải là nên an ủi bà, hoặc là đả kích bà sao? Tại sao là cái phản ứng này?
Bà Bạch lườm nguýt: "Tôi là nhìn ở mặt mũi bà là chị em dâu nhiều năm với tôi mới cháu trai tôi cho bà chị ôm một cái, nếu là người khác muốn sờ thôi tôi cũng không cho."
"Biết rồi. Chỉ có cháu trai ngoan của bà là quý giá." Bà Khâu miệng tuy rằng nói nhỏ, nhưng là vẫn cẩn thận nhận lấy Bạch Thự.
Đợi bà Khâu ôm lấy Bạch Thự xong, bà Bạch sờ khuôn mặt nhỏ bé của Bạch Thự: "Cháu ngoan, cháu để chú họ bình an trở về nha! Hắn trở về sẽ chơi đùa với cháu, mua cho cháu thật nhiều ăn ngon."
Ánh mắt Bạch Thự sáng lên, cho dù biết đây là bà nội đùa với hắn, hắn cũng nguyện ý phối hợp, vì thế hắn kêu a a hai tiếng.
Bạch Thự ê a xong, ngay lập tức bà Bạch liền đoạt hắn ôm từ ngực bà Khâu: "Đừng nói tôi hẹp hòi, cho bà ôm cháu trai tôi một lúc không khác gì muốn mạng của tôi! Yên tâm đi, con trai thứ hai bà chẳng bao lâu nữa sẽ trở lại."
Bà Khâu buồn cười, thôi, bà coi như bà Bạch nói thế để an ủi của bà.
Bà Bạch thấy sắc mặt bà Khâu dần tốt hơn, thở phào nhẹ nhõm, bà già này, hôm nay là lễ tắm ba ngày của cháu trai bà. Bởi vì Hoa quốc đề xướng phấn đấu trong gian khổ, bà không thể làm đại tiệc tắm ba ngày, nhưng bà cũng không muốn vào ngày tốt lại thấy có người mặt khổ sở, thật chướng mắt: "Khi Tiểu Phương gần ngày sinh, bà chị dẫn nó tới đây đi, tôi sẽ để cho nó sờ cháu trai tôi."
Bà Khâu suy nghĩ một chút, gật đầu, "Cũng được, để nó dính nhiều chút phúc khí của tiểu Thự, phù hộ cái thai an toàn đi ra."
Bà Bạch gật đầu: "Tiểu Phương phúc khí quá mỏng."
Bạch Thự nghe được mơ mơ màng màng, hắn không biết người gọi là tiểu Phương cô cô đến cùng là như thế nào mà cần thiết dính phúc khí của hắn, càng không biết tại sao bà nội lại cảm thấy chỉ cần là sờ hắn sẽ có phúc. Thật là quái lạ!
Bà Bạch tuy rằng đã phản bác ngay trước mặt bà Khâu và chị dâu Phạm việc đi vườn trẻ của lũ cháu, nhưng trong lòng bà vẫn là có chút nhớ thương, nên khi bạn già trở về, bà lại nhắc đến.
"Chị dâu Thiên nói muốn đưa tiểu Điền với Tiểu Quân đi vườn trẻ, ông nói xem chúng ta có nên đưa đám tiểu Xương đi học không?"
Những năm này bà có thể cùng ông Bạch Tam Triều an ổn sống với nhau, bởi vì cho dù bà tính khí táo bạo, dù trong lòng bà đã phản đối chuyện kia, nhưng khi thương lượng với ông Bạch, tư thái thương lượng không một chút nào hàm hồ.
Lúc này Bạch Thự đang nằm ở trên giường giả bộ ngủ. Từ khi sinh ra, hắn liền cùng ở cùng ông bà nội. Hắn phát hiện đầu thai thành trẻ con cũng có chỗ tốt, lúc người lớn nói chuyện sẽ không cố ý tránh né hắn.
Ông Bạch Tam Triều đem quần áo cởi ra đưa cho bà Bạch, bà Bạch đem quần áo treo ở bên cạnh lò than.
Ông Bạch ngồi ở mép giường, ngắm cháu trai nhỏ, trái tim mềm nhũn, đây là đứa cháu trai đầu tiên ở cùng hai ông bà.
"Tôi và anh trai hôm nay cũng đã nói chuyện này. Hoa quốc mới vừa thành lập, muốn chúng ta tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia. Không phải chỉ là đi vườn trẻ thôi sao? Cũng chỉ tốn vài đồng tiền. Cho đi hết đi! Còn có, tôi đã nghe ngóng kỹ càng, học phí ở vườn trẻ phân làm ba loại. Một loại mỗi tháng hai đồng năm, loại này buổi trưa không ăn cơm ở vườn trẻ, người nhà đón trẻ về nhà cơm ăn nước xong, lại đưa trở lại. Một loại là ba đồng năm, buổi trưa vườn trẻ lo liệu cơm. Một loại là năm đồng, vừa lo cơm trưa, buổi tối còn đưa về tận nhà."
Bà Bạch nghe xong liền thấy an lòng. Thu lệ phí cũng không đắt. Vườn trẻ liền cách nhà bà không xa, buổi trưa về nhà ăn cơm cũng thuận tiện. Trong nhà có bốn đứa trẻ đến tuổi đi học, mỗi đứa một tháng giao hai đồng năm, tổng cộng cũng chỉ mười đồng.
"Mười đồng, thằng cả làm ở xưởng xưởng dệt, một tháng 93 đồng, thằng hai là giáo viên ở trường học một tháng 199 đồng, chúng ta tiết kiệm vẫn đủ dùng."
Số tiền này không chỉ đủ dùng, mà còn dư lại. Ông Bạch không nói ra chỉ liếc mắt nhìn bộ dáng của bà vợ già.
Là vợ chồng bao năm , nhìn biểu tình của ông Bạch, bà Bạch liền biết ông nghĩ gì, bà xấu hổ: "Ông là kẻ no không biết cái khổ của kẻ đói, hiện tại quốc gia mới vừa thành lập, người lãnh đạo mới cũng mặc quần áo vá, chúng ta không thể quá chói mắt! Lời này cũng là chính ông nói với tôi, giờ lại làm sao? Hiện tại liền quên mất?"
Ông Bạch nằm xuống, nói rằng: "Chưa quên, nếu là quên mất, tôi sẽ không đổi biệt danh 'Bạch Dấu' thành 'Bạch Đánh xe'."
Bạch Kim thị không nói gì, trong phòng yên tĩnh.
Bạch Thự trong đêm đen mở mắt ra, nguyên lai, nhà họ Bạch trước đây cho vay nặng lãi, hiện tại đổi thành đánh xe rồi! Thật là thú vị!