Chương 8:
Bạch Khải Hậu sững sờ, bị anh hai Bạch Khải Trí kéo lên. Lúc này anh mới nhận ra vừa nãy mình làm hơi quá. Bây giờ mọi người đều kêu gọi chống phong kiến, lấy người dân làm chủ, vừa nãy anh lại quỳ xuống như vậy, nếu truyền ra ngoài sẽ bị nói là anh bỏ trốn khỏi quân đội sau khi hối hận trở về liền quỳ xin lỗi mẹ...
Bạch Khải Hậu vừa nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh chảy khắp cả người, việc này khiến thân thể anh ta bệnh nặng mới khỏi trông càng thêm hư nhược.
Bạch Khải Trí vội vàng tiến lên một bên đỡ lấy Bạch Khải Hậu giúp em trai giải thích: "Em ba ở bên ngoài cũng do quá nhớ thương mẹ nên vừa về tới liền quỳ xuống, nhưng em cũng không nên làm vậy, lúc trước em gạt cha mẹ đêm khuya xuôi nam, làm hại mẹ thiếu chút nữa vì em khóc mù cả mắt." Mặc dù trong phòng đều là người quen, nhưng anh vẫn nói thế để bảo đảm không bị dựng chuyện. Em ba mới từ phía nam trở về, lúc này không thể để truyền ra đồn đãi gì không tốt.
Bà Bạch lạnh lùng liếc nhìn đứa con thứ ba ngu xuẩn này, gương mặt nó tái nhợt, bà có thể nhìn ra được lần này xuôi nam nó chịu không ít khổ, nhưng mà cái tên ranh này tựa hồ vẫn không có gì tiến bộ. Bà tuy rằng tính tình không tốt nhưng cái gì cần phải biết bà cũng biết. Trước mặt nhiều người như vậy, bà sẽ không mắng chửi nó, chờ người rời đi hết, mẹ mắng con không phải là thiên kinh địa nghĩa sao?
Bà hời hợt nói một câu: "Hôm nay là tiệc đầy tháng con trai con, mau đến nhìn con trai con một chút."
Bạch Khải Hậu nghe thấy lời bà Bạch nói, rùng mình, nhiều năm làm mẹ con như vậy, anh tự nhận mình hiểu rõ tính tình của bà. Lúc này bà đè nén tính khí xuống, không có nổi giận trực tiếp, đại biểu lúc sau bà tính sổ càng thêm kinh khủng.
Bạch Khải Trí nhìn thấy em trai không hề động đậy chút nào, nhẹ nhàng đẩy hắn một cái: "Nhanh, sau khi em đi em dâu liền phát hiện đã mang thai, mới sinh cho em một thằng cu mập mạp. Em còn chưa nhìn thấy đứa bé đâu."
Bạch Khải Hậu lúng túng cười: "Vâng, em biết rồi." Anh ta bước từng bước một hướng về phía bà Bạch.
Vây xung quanh đều là bạn bè thân thích nhà họ Bạch, vào lúc này không biết tại sao tất cả mọi người đều lặng lẽ, thậm chí có người nín thở dõi theo bước chân Bạch Khải Hậu.
"Được rồi, anh đứng đó nhìn thôi. Tiểu Thự còn nhỏ, anh mới khỏi bệnh không thể đem bệnh lây cho con anh."
Bà Bạch nói làm cho bầu không khí căng thẳng trong phòng biến mất, có vài người nhát gan thậm chí còn khoa trương thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng thầm thì, "Khí thế của bà Bạch cũng quá cường đại rồi" Trong lời nói mang theo chút đồng tình đối người nhà họ Bạch. Nhà có một bà lão như thế con cháu nhà họ Bạch thật đáng thương.
Bạch Khải Hậu đứng cách Bạch Thự khoảng một thước* rưỡi, nở một nụ cười: "Tiểu Thự ? Hóa ra tên con là Bạch Thự, tên thật dễ nghe."
*1 thước= 0.33m
Bà Bạch lạnh lùng liếc anh ba, Bạch Khải Hậu bị bà lườm cũng có chút giận, anh ta đã làm đến nước này còn không được sao? Không phải anh chỉ không chào mà đi thôi sao? Không phải chỉ là chuồn êm thôi sao? Như kiểu anh đã phạm tội ác tày trời gì không bằng.
Ánh mắt bà Bạch càng lạnh hơn, trong nhà đây là đứa con trai duy nhất dám cùng tranh luận với bà. Nhìn thấy ánh mắt anh ba có chút tức giận, đây là nó muốn cùng với bà cãi nhau à ?
Khi tất cả mọi người đều cho hai mẹ con nhà này sẽ nảy ra tranh chấp thì Lưu Anh xuất hiện ở trong phòng.
"Cha bọn nhỏ" Chị ba như chú chim nhỏ cất cánh bay về phía anh ba: "Cuối cùng anh cũng trở lại, thân thể anh thế nào rồi? Nghe nói anh vì chiến đấu mà sinh bệnh nặng, hiện tại đã khỏi chưa?"
Bạch Thự lén lút thở phào nhẹ nhõm, hắn bị kẹp giữa cha và bà nội nên cảm nhận được không khí giằng co kia rõ ràng nhất. Hắn cũng không muốn vào ngày đầy tháng của hắn, cha mới vừa về nhà đã cùng bà nội cải vã. Nhiều người nhìn như vậy, quá mất mặt!
Bạch Khải Hậu trả lời một cách khuôn phép: "đồng chí Lưu Anh, cô nên gọi tôi là đồng chí Khải Hậu. Nghe nói đồng chí đã thuận lợi tốt nghiệp đại học. Chúc mừng đồng chí." Giọng anh ba vang vọng khắp phòng khiếp mọi người cười vang.
Hai vợ chồng này thật ân ái, mới trở về liền tình chàng ý thiếp. Bầu không khí liền thay đổi, không còn giương cung bạt kiếm như vừa nãy. Chỉ có bà Bạch vẫn dửng dửng không cảm xúc.
"Được rồi, bà đừng tức giận." Ông Bạch sao lại không biết bạn già vì sao lại tức giận chứ. Vừa nãy lúc anh ba quỳ xuống không chú ý tới Bạch Thự trong lòng bà, quỳ gối cả với Bạch Thự. Cha lại quỳ với con, đây chính việc làm giảm tuổi thọ.
Bà Bạch được bạn già dỗ như thế nên không còn mặt lạnh nữa, nhưng mặt của bà vẫn là kiểu hung dữ, mặt có lạnh hay không có tức giận hay không, người ngoài cũng nhìn không ra cái gì. Nhưng là người bên gối của bà, ông Bạch vừa nhìn liền biết bà lão nhà mình đã nguôi giận. Kể cả ông biết trong lòng bà vẫn giận thằng ba, ông cũng không thèm để ý, việc dạy dỗ con trai xưa nay đều do bà Bạch quản, chỉ cần bà đúng ông Bạch sẽ không nhúng tay vào.
"Sao giờ anh mới trở về, Tiểu Thự đã được một tháng rồi mà chưa từng thấy cha bao giờ. Bạch Nhân cùng Bạch Mai đối với anh đều có chút xa lạ rồi." Lưu Anh nhẹ nhàng oán giận chồng. Anh ba không ở nhà, chị không có người thân cận, cuộc sống của chị trải qua không được tốt.
Bạch Khải Hậu và Lưu Anh đứng cách nhau phải đến nửa mét mà giữa hai người bọn họ lại là bầu không khí ngọt ngào khiến người ở chỗ này đau răng. Không chịu nổi, có người đứng ra đến trêu chọc.
"Đây chính là tiểu biệt thắng tân hôn. Khải Hậu là nỗ lực vì đất nước, Lưu Anh cũng noi gương chồng học đại học chính trị, hai người thật đúng là danh xứng với thực vợ chồng cách mạng."
Còn có người nói: "Đúng rồi, đúng rồi, hai người các ngươi thật là có tiền đồ. May nhờ Khải Hậu lần này vì bệnh trở về, còn không về thì Lưu Anh sẽ trở thành hòn vọng phu rồi."
...
"Thôi, mọi người đừng trêu chọc bọn chúng nữa, lại nói nữa bọn chúng mắc cỡ chết mất thôi."
Đứng ra giải vây chính là mẹ củaLưu Anh, bà đứng ra giải vây lại rước lấy càng nhiều lời trêu ghẹo.
Không biếa ai lại trêu đùa nói: "Haha, đây là mẹ vợ chính là thương con gái cùng con rể rồi." Nói thế này có thể gây rắc rối rồi.
Làm mẹ vợ còn thương tiếc con gái cùng con rể, làm mẹ ruột sao không thấy thương tiếc vợ chồng con trai?
Bầu không khí trong phòng bỗng chỗng có gì đó không đúng, đột nhiên trầm mặc, có chút lúng túng.
May lúc này, bà Khâu bước vào.
"Khải Hậu đã trở lại rồi sao? Tiểu Thự đúng là có phúc nha! Lễ đầy tháng cha đã về nhà rồi!" Bà Khâu hưng phấn, hôm nay là ngày cực kỳ tốt, tiểu Phương sinh đôi, sau này có thể hưởng phúc rồi.
Bạch Thự thở phào nhẹ nhõm, ngày hôm nay thật là thú vị, nhiều lần bầu không khí không tốt, đều có người đến phá vỡ cục diện bế tắc.
"Bác gái." Bạch Khải Hậu cười chào hỏi bà Khâu.
"Tốt lắm, cơm nước đã chuẩn bị xong, cả nhà ngồi vào vị trí đi." Bà Khâu cười đặc biệt thoả mãn.
Quốc gia mới vừa thành lập, vật tư có chút thiếu, có thể náo nhiệt ăn một bữa ngon là rất hiếm thấy. Nhà họ Bạch gia lần này chuẩn bị cơm nước đều đặc biệt tốt, cho nên chủ và khách đều vui vẻ.
Mọi người ăn cơm ngon miệng, Bạch Thự hiện chỉ có thể uống sữa tươi.
Lúc trước Bà Khâu mang đến con bò sữa kia. Sau này, không chỉ có Bạch Thự hưởng dụng, Bạch Phương mới vừa sinh hai đứa bé cũng hưởng thụ cùng.
Trong nhà những đứa trẻ khác nhìn thấy liền phát thèm, chúng cũng muốn uống sữa có bỏ thêm đậu phộng hoặc là hạch đào và đường nhưng đều bị bà Bạch mắng đuổi đi.
"Đây là thức ăn của các em trai, mấy đứa lại tới cướp, không thấy xấu hổ sao? Quay về tìm mẹ mấy đứa mà đòi."
Bà Bạch rất có uy với lũ trẻ, bà trừng mắt, bọn nhỏ đều sợ hãi bỏ chạy.
Sau khi tiệc đầy tháng náo nhiệt kết thúc, ngoại trừ bà Khâu cùng Bạch Phương và hai đứa trẻ mới sinh không ra ngoài, còn những vị khách khác đều rời đi. Lúc này, bà Bạch Kim cùng ông Bạch đen mặt kéo anh ba Bạch Khải Hậu đưa vào phòng chính. Mà lúc này Bạch Thự thì bị Bạch Ngọc ôm về phòng của mình.
Bạch Thự mới vừa uống sữa bò xong, có chút buồn ngủ, đột nhiên hắn nghe được vợ chồng bác hai nói chuyện.
"Anh chừng nào mới nói với cha mẹ việc này?" Bạch Ngọc có chút nóng nảy, "Em ba đã trở về, có thể nói thẳng với vợ chồng em ấy."
Bạch Thự giật cả mình, để không bị chú ý tới, hắn nhắm mắt lại làm bộ đang ngủ.
Bạch Khải Trí liếc nhìn dáng vẻ ngọt ngào của Bạch Thự khi ngủ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chờ hai ngày nữa rồi nói, Khải Hậu mới vừa trở về, chờ thân thể nó tĩnh dưỡng tốt, anh liền đi nói chuyện với nó."
"Anh nhớ kỹ là được, nhưng không phải là chúng ta nên nói trước với cha mẹ hay sao" Bạch Ngọc do dự. Không suy nghĩ giống với Bạch Khải Trí cho là phải thương lượng trước cùng em ba Bạch Khải Hậu, ngược lại cô nghĩ nên nói cho cha mẹ trước một tiếng.
Anh hai Bạch Khải Trí nhăn mày thật chặt, quốc gia mới vừa thành lập, hiện tại không giống mấy năm trước. Mấy năm trước chiến loạn, tất cả mọi người vì thành lập chính quyền mới mà bôn ba, cho dù kết hôn cũng không cách nào đoàn tụ, đông con thì gửi nuôi đứa chỗ này đứa chỗ kia, có mấy người thậm chí đem con trai mình cho chiến hữu không con nuôi dưỡng. Thế nhưng hiện tại chính quyền mới đã thành lập, bọn nhỏ đều được nuôi bên người cha mẹ chúng, tinh thần cách mạng phát triển việc đem con đưa cho chiến hữu nuôi giảm đi rất nhiều.
"Ngày hôm nay lão Vương nói với ta chuyện này." Âm thanh Bạch Khải Trí có chút xoắn xuýt, lúc anh mới vừa nghe được tin này liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Bác sĩ Vương nói ở bệnh viện bọn họ có một nữ y tá, năm đó cũng ở trong quân đội. Cô ta có ba người con trai, tháng trước mới vừa sinh con trai thứ tư. Chồng của cô ta thương lượng muốn đem con trai thứ tư đưa cho anh Hoắc- chiến hữu đã kết hôn nhiều năm nhưng không con. Nữ y tá lúc đầu đã đồng ý, nhưng khi hai vợ chồng anh Hoắc tới nhận con, nữ y tá lại không chịu. Một khóc hai nháo, cuối cùng khiến mặt mũi tất cả mọi người đều rất khó nhìn. Chồng của Nữ y tá thậm chí còn mắng: "Kỳ cục, đứa trẻ được ai nuôi mà chẳng được. Cô thật không có tinh thần cách mạng". Lời nói này khá là nghiêm trọng, khiến nữ y tá vô cùng hổ thẹn, nhưng cô ấy vẫn kiên quyết không đem con trai mập mạp tặng cho người khác. Cuối cùng chuyện này vẫn là không giải quyết được.
Bạch Ngọc nghe nói như thế, cũng có chút mâu thuẫn: "Nhưng chuyện nhà chúng ta cùng với bọn họ đâu có giống nhau đi. Chúng ta nhận nuôi con trai của em ruột không phải chiến hữu. Cậu ấy hẳn sẽ không từ chối đâu."
Anh hai Bạch Khải Trí cũng không dám khẳng định, quyền quyết định chuyện này không phải ở trong tay vợ chồng bọn họ, mà là ở trong tay vợ chồng em ba.
"Thôi, không nói chuyện này nữa. Ngủ đi, đêm nay Tiểu Thự sẽ ngủ cùng chúng ta, cha mẹ bên kia có thể còn nói chuyện rất lâu mới xong."
Bạch Thự nghe thế liền không cố thức nữa, người còn nhỏ có thể cố trụ không ngủ lâu như vậy để nghe vợ chồng người ta nói chuyện đã cực kỳ khó khăn rồi.