Chương 11: Tùy tùng mới sinh

Bạch Thự không biết tối hôm qua ông bà nội cùng cha nói những gì, chỉ biết là sáng sớm hôm nay lúc hắn nhìn thấy bà nội, trên mặt bà Bạch không có tý bất thường gì, nhưng ông nội Bạch lại lo lắng vô cùng, phảng phất như có tâm sự gì đó. Mà cha Bạch Khải Hậu lại trực tiếp ngã bệnh, nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

Bởi vì Bạch Phương mới vừa sinh xong không có cách nào di chuyển, cho nên Bạch Khải Hậu cùng Lưu Anh không thể làm gì khác hơn là tạm thời chuyển tới phòng phía đông bắc, để phòng kia cho bà Khâu cùng Bạch Phương ở.

Bà Bạch ôm Bạch Thự đi thăm con trai bị bệnh liệt giường, thấy anh sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng chưa chết nên chỉ để lại một câu: "Anh ngoan ngoãn nằm ở đây dưỡng bệnh cho sớm khỏi." liền rời đi.

So với việc ở đây nhìn thằng con trai yếu ớt, bà Bạch càng muốn đi phòng phía tây thăm bọn trẻ sau này sẽ giúp đỡ cháu trai bà. Bà đã tự động đem hai đứa con của Bạch Phương đưa về dưới trướng cháu trai mình, suy tính này khiến Bạch Thự dở khóc dở cười.

Trong phòng, Bạch Phương vừa thấy bà Bạch cùng Bạch Thự, trên mặt liền treo lên nụ cười thỏa mãn: "Thím"

Bà Bạch gật đầu: "Thế nào? Cảm thấy khá hơn chút nào không?"

Bạch Phương nụ cười càng sâu hơn: "Con không sao. Tiểu Ngọc chăm sóc con rất chu đáo." Mặt của chị có chút hồng. Tiểu Ngọc chính là Bạch Ngọc, Bạch Ngọc sáng nay nấu cho chị canh cá. Chị biết thời tiết hiện tại có thể uống canh cá là vô cùng hiếm thấy.

"Việc cần làm mà, con an tâm ở lại đây, có chuyện gì con liền tìm thím hoặc là em dâu. Đều là người một nhà, đừng khách khí." Bà Bạch nói toàn lời tri kỷ, những năm này ở nhà chồng chịu đủ ánh mắt lạnh nhạt nên Bạch Phương đặc biệt cảm động. Chị nhìn thím tuy mặt có chút hung dữ, trong lòng chị vạn phần đồng ý lời mẹ ruột nói với chị lúc trước. Thím quả thật là người mặt lạnh nhưng lòng mềm. Hơn nữa cùng mẹ đi tới đây, lựa chọn này chuẩn không sai được! Aizz, lúc trước chị không tin lời của mẹ, trông mặt mà bắt hình dong, nhìn thím trông hung dữ cho nên không thế nào cùng với bà thân cận, hiện tại chị vô cùng hối hận.

"Bà nội nhỏ của lũ trẻ, đưa Tiểu Thự cho tôi ôm một chút." Bà Khâu cười với bà Bạch. Nụ cười kia vô cùng hào phóng, sáng láng và đầy hòa khí. Thế nhưng bà Bạch nào có tâm trạng nhìn xem, bà cảm giác bà Khâu không có ý tốt. Bà đem Bạch Thự ôm chặt hơn.

Bà Khâu thị sắc mặt bất biến: "Tôi nói này bà nội bọn nhỏ, tôi cũng là bà nội nó, ôm nó một cái có làm sao. Chớ dùng ánh mắt phòng sói nhìn tôi."

Bà Bạch cạnh khoé: "Bà đừng có cười, cười giống y như bà ngoại sói vậy " Chị em dâu hai người đều là người lanh lợi. Hừ, nhắc tới cũng thật là kỳ quái, bà và bà chị dâu đều là người thông minh, sao lại sinh ra một ổ con đều là ngu xuẩn. Chẳng lẽ nhà họ Bạch trời sinh con đều không tốt. Ạch, không thể nói như vậy, cháu trai ngoan cũng là họ Bạch, khẳng định thằng bé cùng lũ ngu kia không giống nhau, nhất định sau này lớn lên sẽ thông minh giống bà.

"Đừng tức giận như vậy, dù sao đều là người nhà họ Bạch." Bà Khâu cầu khẩn nói.

Bà Bạch mặt buồn bực đem cháu trai đưa cho bà Khâu, "Bà ôm cẩn thận, đừng có quăng ngã cháu trai tôi."

Trán bà Khâu toát ra mấy đường hắc tuyến, bà đã làm bà nội, sao có khả năng ôm một đứa trẻ cũng không nổi. Bà già này quá xem thường người khác rồi.

Bà Bạch nhìn thấu suy nghĩ của bà Khâu "Hừ" một tiếng: "Tiện nghi bà đấy."

Bà Khâu không phản bác, vui cười hớn hở mà tiếp nhận Bạch Thự.

Bạch Thự có chút không biết nói gì, hắn vui mừng vì mình mới chỉ là một đứa trẻ, không thì hắn xấu hổ đến chết. Hắn cũng không phải món đồ quý giá dễ bể, có cần phải như vậy hay không? Bà nội đơn phương cho rằng hắn là thần tiên tái thế, hắn căn bản không coi đó là chuyện đáng kể. Lai lịch của hắn như nào, chính hắn là người rõ ràng nhất. Chỉ là một cô hồn nơi dị thế mà thôi.

Bà Khâu ôm Bạch Thự ngồi bên giường của Bạch Phương. Lần này, Bạch Phương sinh đã thương tổn đến thân thể, hơn nữa mười năm này không gián đoạn mà mang thai, hiện tại chị nằm ở trên giường không có cách nào nhúc nhích. Bác sĩ Vương lúc trước cũng nói ở cữ ít nhất phải ba tháng, bằng không thân thể rất khó khôi phục.

Hai đứa con trai của Bạch Phương đặt nằm bên giường của chị, bà Khâu một bên lung lay Bạch Thự, một bên chỉ hai đứa trẻ đang ngủ say nói: "Tiểu Thự, cháu nhìn hai em trai của cháu một chút nè. Cháu phù hộ cho bọn chúng bình an lớn lên nha. Chờ bọn chúng lớn rồi sẽ giúp cháu đánh kẻ xấu."

Bạch Thự nhìn hai tiểu bất điểm một chút, mặt nhiều nếp nhăn, đôi mắt đều chưa có mở, suy nghĩ thật kỳ quái nha. Chờ chúng lớn lên giúp hắn đánh người xấu? Là sau này hắn giúp bọn chúng thì có.

"Y Y nha nha." Bạch Thự không tự chủ phát ra âm thanh ghét bỏ.

Bà Khâu kinh hỉ: "Tiểu Thự của chúng ta cũng yêu thích em trai đúng không, đặt nhũ danh (tên thân mật ở nhà) cho hai em luôn nè."

Bạch Thự kinh ngạc, chuyện xảy ra khi nào?

Không nghĩ tới ở một bên Bạch Phương cũng đồng ý mà gật đầu: "Tiểu Thự, cô biết rồi em trai gọi là Nhất Nhất và Nhị Nhị."

Bạch Thự vô lực phun tào, lại đến thêm hai người bị bà nội tẩy não rồi. Hắn thật sự không phải là thần tiên tái thế, không nên biến hắn thành yêu ma có được hay không?

Bà Bạch ghen tỵ: "đem cháu tôi trả lại cho tôi." Cháu bà còn chưa nói với bà lời nào đâu, sao lại cùng hai cái thằng nhóc kia nói chuyện chứ. Nhất Nhất Nhị Nhị cái gì? Bà lạnh lùng liếc hai đứa trẻ còn đang trong giấc mộng, trong lòng quyết định sau này nhất định phải huấn luyện thật tốt bọn chúng, để Bạch Thự sai khiến bọn chúng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Nhất Nhất cùng Nhị Nhị căn bản không biết đến tương lai của bọn chúng đã bị bà Bạch định ra rồi.