Chương 12: Phản kháng

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng của Bạch Ngọc.

"Thông gia, các ngươi chậm một chút, thân thể chị Tiểu Phương vẫn chưa có khôi phục, không thể chịu được gió lạnh, mọi người mở cửa nhỏ một chút."

Bà Khâu cùng bà Bạch liếc mắt nhìn nhau một cái, hai bên trái phải ngồi xuống bên người Bạch Phương.

"Cháu của tôi, tôi muốn nhìn cháu trai tôi."

Một bà lão kéo vải mành đi vào. Bà không hề liếc mắt nhìn Bạch Phương, đi về phía hai đứa bé quấn tã. Ngược lại, phía sau bà, người đàn ông trung thực nhìn thật kỹ Bạch Phương vài lần, thấy tinh thần chị khá tốt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay qua nhìn hai đứa bé.

"Đây chính là cháu trai của tôi, sinh ra quá gầy yếu rồi." Bà lão lông mày sếch vừa thấy Nhất Nhất và Nhị Nhị, biểu tình mong đợi liền thay đổi, bà cau mày: "Nhỏ như vậy sẽ lại không nuôi lớn được."

"Mẹ!" Bạch Phương và người đàn ông kia đồng thời kêu lên. Bà lão kia chính là mẹ chồng của Bạch Phương, gọi là bà Tiền, người đàn ông kia chính là chồng của Bạch Phương - Tiền Phú.

Lông mày bà Tiền nhíu lại, chỉ vào Bạch Phương mắng: "Kêu la cái gì, tôi cũng không phải người điếc. Cô thử nói một chút nhiều năm như vậy, cô mang thai nhiều như vậy, có đứa nào còn sống không? Lần này vẫn là sinh đôi, vừa nhìn liền thấy không có tương lai, một bộ dáng đoản mệnh."

Bạch Phương giận dữ: "Cút, các người cút cho tôi, nơi này không hoan nghênh các người.” Vi mẫu tắc cường*, trước đây chị căn bản không dám nói chuyện lớn tiếng với mẹ chồng, hiện tại có con trai, chị còn dám mắng lại mẹ chồng rồi.

*Vi mẫu tắc cường: Người làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ

Bà Tiền trào phúng nói: "Cô cho rằng tôi muốn đến, nếu không phải người nhà cô vội vàng đến nhà truyền lời nhắn, tôi cũng không muốn đến đây. Lúc ấy nói là sắp chết đấy."

"Đồ mẹ chồng ác độc, mõm chó làm sao mọc ra được ngà voi, ở trước mặt bà đây mà dám bắt nạt cháu gái bà đây như vậy, có phải là muốn cùng nhà họ Bạch đối nghịch? Bà thử nói thêm câu nữa xem, có tin hay không bà đây cho bà không đi ra khỏi nhà họ Bạch được." Bà Bạch ôm Bạch Thự, khí thế hùng hổ, cả đời này của bà, cãi nhau chưa từng có sợ ai. Ai bảo bà đang không thoải mái, bà sẽ không để cho bà già kia dễ chịu! Hai thằng nhãi con kia bà dự định để làm tuỳ tùng cho cháu trai bà, bà lão xấu xa kia lại dám nguyền rủa bọn chúng, là chán sống đúng không.

Tiền Phú kéo bà Tiền, không cho bà nói chuyện nữa: "Xin lỗi thím, mẹ con không biết nói chuyện, thím đại nhân độ lượng, chớ cùng bà ấy tính toán."

Bà Bạch nhìn anh ta, nhìn ra anh ta có chút sốt sắng, lúc này mới chậm rãi khiêm tốn mà nói: "Tiểu Phương trước đây sở dĩ không giữ được con, không phải là nhà họ Tiền tạo cái gì nghiệt gì đi? Lần này ở nhà họ Bạch lại thuận lợi sinh, hai đứa trẻ cũng coi như khỏe mạnh."

Nghe lời bà Bạch nói, thân thể bà Tiền cùng Tiền Phú chấn động mạnh.

"Bà già kia đừng có nói bậy, nhà họ Tiền chúng tôi đỉnh thiên lập địa, làm việc chính đáng ngay thẳng, làm sao có khả năng tạo nghiệp. Rõ ràng do tiểu Phương nhà các bà không có phúc." Bà Tiền lớn tiếng phản bác. Chỉ là trong thanh âm có chút cố tình phô trương thanh thế.

Bà Bạch đương nhiên sẽ không bỏ qua sự bất thường của mẹ con họ Tiền, "Sẽ không phải tôi thật sự nói đúng đi?"

Tiền Phú trầm mặc không nói, bà Tiền giương nanh múa vuốt kêu to: "Bà chớ nói lung tung!" Bà quay đầu nói với Bạch Phương: "Ngày hôm nay cô không theo chúng tôi trở lại? Cô ngày hôm nay không theo chúng tôi trở lại, sau này cũng không cần trở về!"

Bà Khâu đứng lên quát: "Cút, các người rời khỏi đây cho tôi, tiểu Phương cũng không hiếm lạ nhà các người."

"Tốt lắm, Bạch Phương, sau này cô cũng đừng trở lại!" Bà Tiền nói xong liền lôi kéo con trai rời đi. Tiền Phú có chút không muốn quay đầu lại liếc nhìn tiểu Phương, cầu khẩn nói: "Tiểu Phương, em theo anh trở về đi thôi."

Bạch Phương quay đầu không nhìn anh ta.

Bà Tiền mắng: "Anh cầu cô ta làm cái gì. Cho là hai đứa bé kia có thể nuôi được. Chúng ta sẽ quay lại cầu xin cô ta vào cửa chứ gì."

Bạch Phương cả người đều phát lạnh: "Tôi sẽ không cầu bà."

"Hừ! Không trở lại là tốt nhất." Bà Tiền kéo Tiền Phú liền đi ra ngoài, Tiền Phú vừa đi vừa quay đầu lại: "Chờ bọn trẻ.....Em hãy trở về đi. Chúng ta lại nỗ lực."

Bạch Phương biết lời anh ta chưa nói xong là cái gì, đoán không sai chính là chờ con chết rồi, chị liền trở về, cùng anh tiếp tục sinh con.

"Phi." Bà Bạch quay về phía mẹ con họ Tiền rời đi nhổ một bãi nước bọt, rồi quay qua chỉ vào Bạch Phương mắng: "Ban đầu thím đã cùng cháu nói, mắt mẹ con họ Tiền ẩn chứa ác ý, không phải người tốt, cháu lại không tin, càng muốn gả cho anh ta." Tiện đà cũng chỉ vào bà Khâu: "Còn có bà nữa, ban đầu tôi nói cho bà, bà còn tưởng rằng tôi đố kị con gái của bà gả cho người tốt, phi, tôi thực sự có lòng tốt bị xem thành lòng lang dạ thú rồi."

Bà Bạch càng nói càng tức, trực tiếp ôm Bạch Thự đi ra khỏi phòng, nhắm mắt làm ngơ.

Trong phòng, bà Khâu rơi nước mắt: "Tiểu Phương, mẹ có lỗi với con, lúc trước nếu mẹ kiên định không cho con gả đi thì tốt rồi. Mẹ biết thím con mắt nhìn người rất chuẩn, nhưng lúc ấy mẹ lại không tin thím ấy." Bà rất hối hận.

Bạch Phương cố nén nước mắt: "Mẹ, đây là số mệnh của con. Không trách mẹ được. Muốn trách thì trách ông trời đi, lại an bài cho số mệnh như vậy."

Bà Khâu lau khô nước mắt, nắm chặt tay Bạch Phương: "Con nói cho mẹ nghe có phải thật như thím con nói hay không, nhà họ Tiền đã làm chuyện gì thương thiên hại lý? Mười năm con mang thai bảy lần, không có một cái thai nào ổn định "

Bạch Phương trầm mặc trong chốc lát: "Con cũng là trong lúc vô tình biết được, tổ tiên nhà họ Tiền là thổ phỉ, năm đó lúc cha chồng con còn sống, nhà họ Tiền giết không ít người trong thôn."

Bà Khâu bất ngờ. Thổ phỉ? Tàn sát thôn? Không trách! Báo ứng!

"Tiểu Phương, là mẹ có lỗi với con. Nếu con đã cùng mẹ con họ tranh cãi quyết liệt, con không phải đi về đó nữa." Bà Khâu mới đầu nói lời kia với bà Tiền chỉ vì có chút tức giận nhưng lúc này thật sự không nghĩ để con gái trở về. Cho dù con rể đối với tiểu Phương tốt thế nào đi nữa cũng không chịu nổi anh ta không có phúc khí.

Bạch Phương gật đầu.

Bà Khâu lén lén lút lút nhìn ra ngoài cửa, quay người ghé vào tai con gái thì thầm dặn dò: " Nhất Nhất và Nhị Nhị nhất định phải nuôi ở nhà thím con, con nhớ kỹ nhé.."

Bạch Phương có chút không rõ, nhưng chị biết nghe lời mẹ nói chuẩn không thể sai. Ít nhất, chị nghe lời mẹ nói đến nhà thím, con trai liền được sinh ra.