Chương 4.1:
Hai ngày nay Bà Bạch đang phiền não, cháu trai đã ăn sữa tươi mua từ bên ngoài được hai ngày. Đối với khẩu phần lương thực (sữa) của cháu trai, bà thực sự là không dám có nửa điểm lơ là, nhưng bò sữa không phải nói tìm liền có thể tìm được. Trước khi đứa cháu trai này được sinh ra, bà cũng đã nhờ người hỗ trợ lưu ý, thế nhưng đều không có tin tức gì.
"Mẹ, cả nhà bác trai bác gái đến." Bạch Ngọc cười hì hì từ ngoài phòng đi vào.
Hôm nay là 3 ngày sau khi sinh Bạch Thự, theo truyền thống là tắm ba ngày, nhưng bây giờ là thời kì nghèo đói, người nhà họ Bạch ngay cả quần áo mới đều sẽ cố ý làm cũ đi, trên mặt vải khâu mấy cái miếng vá, thể hiện nhà mình gia cảnh gian nan, nên không có cách nào quang minh chính đại làm tiệc tắm ba ngày cho Bạch Thự, tuy nhiên vẫn có thể làm bữa cơm nhỏ.
Bà Bạch ôm Bạch Thự ở bên trong phòng, bên ngoài quá lạnh, bà không dám ôm cháu trai đi ra ngoài sợ thằng bé nhiễm lạnh.
"Bà nội nhỏ của thằng bé, nhìn xem tôi mang cho cháu ngoan thứ tốt gì này!"
Một âm thanh phóng khoáng từ bên ngoài phòng truyền vào. Bạch Thự không cần nghĩ liền biết, chủ nhân của thanh âm này nhất định là một người nhanh nhẹn.
Bà Bạch nghe thấy tiếng nói, mắt sáng lên, "Bà tới rồi, tôi chờ bà nãy giờ"
Chỉ chốc lát sau, trong phòng liền xuất hiện thêm hai người phụ nữ: một già- một trẻ, còn có một bé trai khoảng 3 tuổi.
Bà lão kia chính là vợ của anh trai Bạch Nhật Triều của Ông Bạch- bà Khâu. Người phụ nữ trẻ tuổi hơn là con dâu cả của bà Khâu- họ Phạm, đứa trẻ là con trai của chị Phạm, cháu trai của bà Khâu. Nhà họ sống trong một thôn nhỏ cách đây 3 dặm (1 dặm =1,6 km).
"Có phải tìm được bò sữa rồi không ?" Bà Bạch vội vàng dò hỏi. Bà đã nhờ chị dâu giúp bà lưu ý xem có nhà ai muốn bán bò sữa không.
Bà Khâu cười ha hả, "Vẫn là bé Thự có phúc khí, hôm qua một nhà ở thôn bên cạnh có nuôi bò sữa đã tìm tới chỗ tôi nói nhà hắn có bò sữa muốn bán! Tôi đã hỏi nguyên nhân bán, sao lại trừng hợp thế chứ. Bà đoán xem vì sao?" Bà ra vẻ thần thần bí bí.
Bà Bạch liếc bà Khâu, bà già này thích nhất trò giả vờ thần bí, những lúc như thế này không thèm đáp lời của bà ta khiến bà ta nghẹn chết mới tốt.
"Quân, đến chỗ bà nội nhỏ này, trong túi bà nội nhỏ có đường" Bà gọi Bạch Quân đang ngoan ngoãn đứng một bên.
Bạch Quân nghe thấy bà bảo có đường, đôi mắt sáng lên "Bà nội nhỏ ~~~!" Cậu bé nở một nụ cười ngọt ngào, nhào vào lòng bà Bạch.
Đừng nhìn bà Bạch Kim bình thường trông có vẻ hung ác, dỗ dành trẻ con thì thôi rồi. Khi ở nhà nếu không nghe sẽ bị bà nội dọa "Mang cháu đến chỗ bà nội nhỏ để bà ấy đánh cho một trận" lúc này Bạch Quân trực tiếp làm phản. Trong miệng ngậm đường, nói chuyện lập tức ngọt ngào, một tiếng "bà nội nhỏ ~~~" hai tiếng "bà nội nhỏ ~~~", nhìn thấy Bạch Thự trong ngực bà Bạch liền mở miệng khen: "Đây chính là em trai của Quân Quân ạ? Trông thật đẹp mắt, đẹp trai ống y cháu!" Hắn vừa nói vừa nghiêm túc gật đầu.
Người lớn trong phòng liền bị dáng vẻ của Bạch Quân chọc cười, đứa nhỏ đúng là đáng yêu.
Bà Bạch tự hào, khen cháu trai bà cũng chính là đang khen bà. Nét mặt bà ngày càng nhu hòa, "Tiểu Quân, cháu sau này chính là anh trai của bé Thự, là người lớn, làm anh trai phải biết bảo vệ em, biết chưa?" Bà mà mở miệng lừa người, không ai có thể thoát được, lúc trước lão già Bạch Tam Triều kia không phải cứ như vậy rơi vào trong tay bà sao?
Tiểu Quân ăn đường, miệng ngọt vỗ vỗ ngực nhỏ: "Cháu là người lớn sẽ bảo vệ em trai nhỏ!"
Ngồi bên cạnh, bà Khâu gấp không chịu nổi: "Bà còn không hỏi tôi đến cùng chuyện gì xảy ra à" Lời nói đã ra đến miệng mà bà già này cư nhiên không phối hợp với bà! Còn ở ngay trước mặt bà lừa gạt cháu trai bà nữa chứ.
Bà Bạch trào phúng cười: "Tôi nói này, bà yêu thích thừa nước đục thả câu, cái tật xấu này cần phải sửa lại một chút, cũng chỉ có ông anh chồng mới có thể chịu được bà!"
Bà Khâu không cam lòng lạc hậu: "Tôi nói này bà nội nhỏ, tính khí táo bạo của bà cũng chỉ có ông em chồng nhà này mới chịu được, cũng chả có ai có thể chịu được bà đâu!"
Hai bà từ lúc còn trẻ ở chung đã như vậy, tuy rằng thích cãi lộn nhưng tình cảm lại phi thường hòa hợp. Lúc này, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó liền ngừng cãi nhau lại. Vẫn còn chuyện quan trọng hơn.