Bà Bạch không biết rằng mình đặt vào kỳ vọng cao vào cháu trai, giờ khắc này cháu bà đã làm xong quy hoạch cho cuộc sống sau này. Bà thấy sắc mặt cháu trai đã chuyển biến tốt, cúi người hôn hắn một cái, đem hắn giao cho Bạch Ngọc.
"Bịt tai của nó lại!"
Sau khi nói xong, bà hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi ra khỏi phòng.
Bạch Thự bị một người phụ nữ hôn liền sững sờ, sau đó nghe được trong sân tiếng bà nội đang mắng chửi.
"Cô đúng là loại người đáng chém ngàn đao, nhà họ Bạch gia cưới cô về, đúng là do đời trước tạo nghiệt rồi! Tôi bất công sao? Cái nhà này do tôi làm chủ. Cô nếu không thích thì trở về nhà mẹ đẻ đi!"
Bạch Ngọc vội vàng che tai Bạch Thự, sức chiến đấu của mẹ chồng quá oanh liệt! Khoảng thời gian này, chị dâu cùng em dâu đều mang thai, mẹ chồng liền nín nhịn hơn trước, vậy nên hai người phụ nữ có thai đều sắp bò đến trên đầu mẹ chồng ngồi, bà đều không nói gì lại tưởng bở rằng mẹ chồng trở nên dễ bắt nạt. Không nghĩ tới là bà chờ họ đẻ xong mới bạo phát!
Tuy lỗ tai đã bị che nhưng Bạch Thự vẫn nghe thấy âm thanh trong sân truyền vào.
"Bình sữa thủy tinh kia rõ ràng là để cho con chúng con, tại sao giờ lại cho Bạch Thự? Tại sao hắn vừa sinh ra liền có tên tuổi, còn Tiểu Tứ nhà con bây giờ còn chưa có tên! Dựa vào cái gì hắn có thể uống sữa bò 1 đồng 8, Tiểu Tứ cũng chỉ có thể uống sữa của con?"
Âm thanh chanh chua từ đông sương phòng truyền tới, Bà Bạch càng thêm phát điên.
Bạch Thự nghe được tiếng "Ầm ầm ầm", hắn đoán là tiếng đá vào cửa, ngay sau đó là một tràng "Binh lách cách bàng" của đồ vật bị ném, cuối cùng là tiếng thét chói tai.
"Thằng cả, đem vợ anh về ngoại, nếu anh không đưa cô ta về nhà mẹ đẻ thì anh cùng cô ta cùng nhau cút khỏi cái nhà này! Loại người gì không biết!" bà Bạch lạnh lùng nói xong rồi bỏ đi.
Trong sân bỗng im ắng đến đáng sợ.
Lát sau, Bạch Thự nghe thấy tiếng trả lời: "Mẹ yên tâm, sẽ dạy dỗ Thu Lan cẩn thận! Sao có thể cùng mẹ tranh cãi chứ..."
"Thôi, anh đừng có nói mấy lời êm tai nữa! Lời nói gió bay, nếu như hôm nay anh không đưa cô ta về, tôi liền đuổi cả 2 anh chị luôn!"
Bà vừa mới dứt lời, tiếng khóc từ phòng phía đông liền truyền ra. Một là của một người phụ nữ, một là do trẻ con gào khóc.
"Lại khóc, khóc nữa thì cô về ngoại cũng không cần trở lại đây nữa!"
Bà Bạch vừa mới nói xong, tiếng kêu khóc liền ngừng, chỉ còn tiếng khóc của đứa trẻ. Bà Bạch coi như không nghe thấy trở về phòng mình.
Lúc này ông Bạch Tam Triều cũng đi theo phía sau bà vào phòng.
"Sao bà lại cùng nhà thằng cả ầm ĩ? Quãng thời gian trước không phải rất tốt sao? Huống hồ con dâu hiện đang ở cữ, bà lại đuổi nó về, thông gia bên kia khẳng định sẽ nói này nọ không dễ nghe"
Ông Bạch đã trở về từ sớm, nhưng nghe trong sân ồn ào nên không vào.
"Ở cữ? Nhà ai có con dâu ở cữ tận 2 tháng! Tôi mà không trị cô ta, cô ta lại muốn lên tận trời!" Bà Bạch ngửi mùi, tức giận trừng mắt đẩy ông Bạch: "Tôi đã nói với ông bao nhiêu lần, chúng ta bây giờ quá gây chú ý, ông cẩn thận một chút, đừng..." Bà định nói gì đó nhưng nhớ ra trong phòng còn có người khác.
Bạch Ngọc thấy mẹ chồng đang nói thì dừng lại nhìn qua mình, vì vậy liền thức thời nói: "Ôi, con suýt quên, cơm tối còn chưa làm, con đi làm đây."Cô đem Bạch Thự thả lại trong nôi rồi đi ra ngoài.
Bà Bạch chờ Bạch Ngọc ra khỏi cửa, lúc này mới tiếp tục trách bạn già: "Tôi biết ông thích ăn thịt dê, chính ông cũng nói hiện tại chúng ta không thể lộ ra giàu có, vạn nhất bị nhìn chằm chằm thì phiền toái! Nhưng ông làm sao lại không quản được cái miệng, trên đường phố nhiều người, nếu để người ta nhìn thấy ông mua thịt dê ăn, vậy còn không phiền toái sao ?" Một bát thịt dê giá một đồng năm, đây không phải là cái nhà bình thường có thể bỏ tiền ra ăn được.
Ông Bạch đưa cánh tay lên mũi ngửi thử: "Còn vương mùi sao?"
Bà Bạch gật đầu, lườm: "Canh thịt dê mùi thơm như vậy, trước đây đều là đồ ăn trong hoàng cung, ông nói xem trên người ông có khả năng không ám mùi không!"
Ông Bạch vuốt đám râu ngắn cũn cười, "Được rồi, còn không phải là do rất lâu tôi chưa được ăn. Thèm chết tôi! Bà yên tâm, tôi là cho tiền thuê một đứa bé mua hộ. Không ai nhìn thấy đâu. Coi như nhìn thấy, cũng không lo không phải lâu lắm tôi mới được ăn một lần sao?"
Bà Bạch tức giận lườm ông, ôm lấy Bạch Thự đang nằm trong nôi hóng chuyện vỗ lưng hắn: "Cháu trai bảo bối, chỉ có cháu là tốt thôi, sau này chớ học ông nội cháu chỉ ham ăn ngon, ham chơi vui!"
Bạch Thự cười ha ha, ăn ngon sống vui vẻ là giấc mộng cả đời của hắn! Đời này, hắn không nên làm một người quá ưu tú! Xem ra cũng chỉ có thể phụ lòng mong mỏi của bà nội thôi!