Chương 228: Trang so ( canh ba )

Mà lão Dương bên này, cũng không nhàn rỗi, hai bên cò kè mặc cả qua lại.

Dương Nhược Tình đối với việc cò kè mặc cả không có hứng thú, thấy trời nổi gió, nàng xoay người đi về phòng lấy áo cho Dương Hoa Trung đắp chân.

Chờ đến khi nàng quay trở lại, chuồng lợn bên kia hẳn là đã thảo luận giá xong, bắt đầu tìm dây thừng trói lợn để cân.

“Trọng lượng cả bì là 210 cân!”

Bên kia, Trần đồ tể thét to một tiếng.

Nghe Trần đồ tể báo ra số cân này, mỗi cân lại nhiều thêm một văn tiền, lão Dương thực vui mừng, mặt mày hồng hào, phân phó đại nhi tử Dương Hoa An đang cười tủm tỉm: “Lão đại, ngươi là người đọc nhiều sách nhất ở đây, ngươi tới tính xem là bao nhiêu tiền!”

“Ai!”

Dương Hoa An phất tay áo, lộ ra một đôi tay, trợn trắng mắt, vừa bóp ngón tay trong miệng vừa lẩm nhẩm lầm nhầm tính toán……

Bên này, Dương Nhược Tình kéo kéo khóe miệng.

Đại bá như vậy, trông giống hệt thầy bói ……

Việc này đối với không người chưa từng niệm thì có vẻ khó khăn. Nhưng đối với người đã từng niệm thư, liền rất đơn giản.

Ông nội chỉ tên bảo đại bá tới tính toán, nói rõ là muốn đại bá thể hiện trước mặt người khác!

Bên kia, Dương Hoa An còn chưa có tính ra kết quả, Trần đồ tể đã bật thốt lên.

“Dương lão đại đừng tính nữa, 210 cân, chín văn tiền một cân, tổng cộng là 1890 văn tiền!”

“A?”

Dương Hoa An trong đầu đang tiến hành trình tự tính toán thì bị đánh gãy, hắn giương miệng có chút mờ mịt nhìn Trần đồ tể.

Dương Nhược Tình âm thầm lắc đầu.

Đại bá này……

Nàng cũng cạn lời!

Bên kia, khuôn mặt già của lão Dương có chút không nhịn được, hắn trừng mắt nhìn Dương Hoa An, tức giận nói: “Nơi này không có chuyện của ngươi nữa, mau về phòng nói với nương ngươi, bà còn đang chờ!”

“Vâng.”

Dương Hoa An đỏ mặt lên, xám xịt rời đi.

Bên này, lão Dương phân phó Dương Hoa Minh cùng Dương Hoa Châu giúp đỡ đem con lợn to đưa đến bên cạnh xe đẩy.

Mọi người vội vàng tản ra, lão Dương khi đi qua bên cạnh Dương Hoa Trung liền ngừng lại.

“Lão tam, đợi lát nữa giết lợn Trần đồ tể để ta múc mấy chén tiết về nhà nấu ăn. Ta sẽ bảo bọn họ cũng đưa qua một chén cho các ngươi!”

“Vâng, đa tạ cha!” Dương Hoa Trung nói.

“Ha ha, không có gì, ngươi ngồi phơi nắng đi, ta qua bên kia!”

“Vâng, cha đi thong thả!”

Trong sân, Tiểu An đang chơi đùa nghe được tiếng người lớn nói chuyện, ngẩng đầu lên hỏi Dương Nhược Tình: “Tỷ, tiết lợn cũng có thể ăn được sao?”

Dương Nhược Tình cười xoa đầu Tiểu An.

“Đương nhiên có thể, đợi lát nữa buổi trưa tiết lợn đưa tới, tỷ làm một món tiết lợn nhào bột nóng, bảo đảm đệ sẽ thấy ngon!”

“Vâng!”

Tiểu An vui sướng lên tiếng, xoay người vui vẻ đi nghịch bùn.

Tiền viện cửa đông phòng.

Vượng Tài nhe răng đuổi con mèo già chạy vòng quanh sân, đuổi kịp liền nhào lên cắn xé.

Vừa cắn vừa xé, phấn khởi đến rung đùi đắc ý.

Dương Hoa Mai đứng ở một bên, vừa cắn hạt dưa vừa cười đến cong eo.

Đàm thị ngồi ở dưới chân tường thêu thùa may vá, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn Dương Hoa Mai một cái, khuôn mặt già nua cũng lộ ra ý cười sủng nịch.

Lưu thị vác cái bụng to đứng ở một bên, đang theo Đàm thị tranh công.

“Nương, mới vừa rồi đại ca tới nói, lợn nhà ta 210 cân, có thể bán được 1890 văn tiền. Việc này, nương nên thưởng cho con 90 văn tiền mới đúng!” Lưu thị nói.

Đàm thị nhướng mi liếc nhìn Lưu thị một cái.

Nếu là bình thường nghe được lời như vậy, một cục đàm của Đàm thị đã sớm phun ra.

Nhưng hôm nay bán con lợn to, còn nâng được giá, Đàm thị tâm tình tốt.

“Lão tứ gia, ngươi nói vậy là có ý gì? Tại sao phải phát cho ngươi 90 văn tiền?” Đàm thị cười như không cười hỏi Lưu thị.

“Trước khi phân gia, toàn là tẩu ngươi cho lợn ăn, rửa chuồng lợn là đại tẩu ngươi làm.” Đàm thị nói tiếp.

“Sau khi phân gia, cho lợn ăn, quét chuồng lợn, tất cả đều là đại tẩu làm. Ngươi cũng chưa từng đi đến bên cạnh chuồng lợn, 90 văn tiền, đánh ở đâu ra?”

Nghe Đàm thị hỏi, ánh mắt Lưu thị lóe lóe, ghé sát vào, đè thấp âm thanh nói: “Đại tẩu tử lười biếng, thấy hôm nay bán lợn, liền nghĩ bỏ không cho lợn ăn một bữa.”

“Con đã đi qua, múc vài gáo cho con lợn to kia ăn, con lợn kia ăn xong ít cũng phải tăng tới mười cân!”

“Một cân chín văn tiền, mười cân còn không phải là 90 văn tiền sao! Nương nói xem, con có phải đã lập đại công hay không?” Lưu thị một bộ dáng đắc chí.

Tươi cười trên mặt Đàm thị cứng lại.

“Ta hỏi ngươi, con lợn to kia ngươi cho ăn được mấy canh giờ rồi?” Đàm thị hỏi.

Lưu thị đếm đầu ngón tay tính, “Chưa đến một canh giờ.”

Chưa đến một canh giờ?

Sắc mặt Đàm thị đột nhiên thay đổi.

Đàm thị nghiến răng kin kít, cười nói với Lưu thị: “Ngươi thật đúng là đã lập được đại công, đến trước mặt ta, ta thưởng ngươi ——”

Lưu thị quả thực đem mặt đưa qua.

“Bốp bốp bốp ——”

Đàm thị cầm giầy trong tay, đánh bôm bốp vào mặt Lưu thị.

“Á ~”

Lưu thị tru lên, bụm mặt nhảy qua một bên.

“Nương, ngài sao lại đánh ta?” Nàng ủy khuất vô cùng.

Đàm thị đứng dậy, phun một cục đàm trúng chân Lưu thị.

“Ngươi cho rằng như vậy là thông minh, còn nghĩ người khác sẽ ngu sao?” Đàm thị xoa eo, lạnh giọng mắng.

“Cái gì cũng có quy tắc của nó, chúng ta bán lợn hơi, đêm trước đó sẽ không được cho ăn, phải bán lợn rỗng bụng!”

“Cái đồ vừa ngu, vừa lười, vừa phá của, Dương gia ta muốn hủy ở trong tay ngươi! Đợi chút nữa ta lại tính sổ với ngươi!”

Buông xuống những lời này, Đàm thị di chuyển chân nhỏ tức muốn hộc máu chạy ra tiền viện.

Lưu lại Lưu thị đứng tại chỗ che mặt, cũng trợn tròn mắt.

……

Tiền viện, Đàm thị đuổi tới trước cửa chính Dương gia, con lợn kia đã bị trói chặt trên xe đẩy của Trần đồ tể.

Trần đồ tể đang nói chuyện với lão Dương bên kia, hai bên đều mặt đỏ mắt sáng.

Đàm thị lại đem một khuôn mặt giăng đầy mây đen chạy tới, kéo lão Dương về phía cửa chính Dương gia.

“Ta đang nói chuyện với người ta, bà sao một chút quy củ cũng đều không hiểu vậy?”

Lão Dương bị kéo vào bên trong cửa, cực kỳ khó chịu.

Đàm thị đè thấp âm thanh tức giận nói: “Không hiểu quy củ vẫn là chuyện phía sau đây này, đủ khiến ông đau đầu!”

“Ý bà là sao?” Lão Dương kinh ngạc hỏi.

“Tức phụ của lão tứ, tự cho là thông minh, cho con lợn to ăn cám……” Đàm thị nói.

“Cái gì?”

Lão Dương vừa nghe vậy, cả kinh đến mức tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài.

“Cho ăn lúc nào? Đã được ba canh giờ chưa?” Lão Dương vội hỏi.

Đàm thị nói: “Mới hơn một canh giờ.”

“Vậy không xong rồi!” Lão Dương nói, một khuôn mặt già nua tức khắc bị mây đen bao trùm.

Làm gì cũng có luật lệ.

Đối với việc mua bán lợn hơi này, trước khi bán cách đêm sẽ không thể cho ăn.

Làng trên xóm dưới ở núi Miên Ngưu này, mọi người đều chiếu theo quy củ này mà làm việc.

“Hơn một canh giờ, cám lợn sợ là vẫn còn đọng lại ở trong dạ dày lợn.” Lão Dương nhíu mày nói.

“Sau này Trần đồ tể mổ bụng lợn, nhìn thấy bên trong đầy cám lợn, Dương gia ta liền chờ bị người ta chọc cột sống đi!”

Lão Dương thở dài, thần sắc trong đáy mắt nhanh chóng biến ảo.

Đàm thị nhìn thấy dáng vẻ này của lão Dương, hiểu được hắn đang cân nhắc biện pháp, thức thời im lặng.