Lão Dương cân nhắc một lát nhưng cũng chưa cân nhắc ra tên tuổi gì.
Dương Hoa Minh dò xét thò đầu vào, “Cha, Trần đại ca muốn đem lợn kéo đi rồi, mọi người không ra đưa sao?”
Lão Dương cả kinh, tức khắc vừa gấp vừa hoảng.
Con lợn này, cũng không thể để hắn kéo đi!
“Cháu trai Trần gia, chờ một chút……”
Lão Dương vội vàng đuổi theo ngăn lại Trần đồ tể.
“Đại bá Dương gia, còn có chuyện gì vậy?”
Trần đồ tể hỏi, trên khuôn mặt dữ tợn bài trừ ra một nụ cười tươi, nhìn một chút cũng không thể thấy thiện cảm.
Lão Dương căng da đầu, định nói hôm nay không bán con lợn này.
Đúng lúc này, bên kia một người lại đây kêu Trần đồ tể.
“Trần đồ tể, nghe nói ngươi lại đây thu mua lợn, đúng lúc nhà ta cũng có một con lợn muốn bán. Ngươi lại đây nhìn một chút xem đánh giá như thế nào?”
Người đến là nhi tử Lão Vương gia hàng xóm.
Nghe thấy lại có mua bán tới cửa, Trần đồ tể đem xe đẩy tay dừng lại.
“Được, ta đây cùng ngươi đi nhìn xem.”
Trần đồ tể đi theo Vương gia tạm thời rời đi, trước cửa chính Dương gia, lão Dương đem Dương Hoa An, Dương Hoa Minh, Dương Hoa Châu gọi vào trong nhà chính.
Đàm thị vội vàng đứng ở cửa phòng, đôi mắt nhìn chằm chằm Vương gia bên kia, canh chừng cho lão Dương bọn họ.
“Hôm nay không thể bán lợn!”
Trong phòng chính, Lão Dương lập tức nói.
Mọi người đều lắp bắp kinh hãi.
“Cha, sao lại như vậy?” Dương Hoa Châu hỏi.
Tiền bán con lợn này là để cho hắn cưới vợ!
“Cha, chín văn tiền một cân, ta có lời mà, sao lại thay đổi?”
Dương Hoa Minh cũng nóng nảy, truy vấn.
Không kể đến hôm nay có thể ăn tiết lợn thì bán lợn có tiền, sau này thu mua đồ cho Ngũ đệ làm hỉ sự, nương chắc chắn sẽ giao cho mình làm chân chạy.
Hắc hắc, chạy chân chính là một công việc ngon lành, thủ mấy văn để tiêu vặt, nương cũng mắt nhắm mắt mở.
Khi Dương Hoa Châu hỏi, đáy mắt lão Dương còn hiện lên một tia áy náy.
Nhưng khi Dương Hoa Minh vừa hỏi, lão Dương lập tức nổi trận lôi đình.
“Ngươi còn có mặt mũi hỏi sao? Đều là do cái bà nương kia của ngươi, đúng là đồ tai họa!” Lão Dương tức giận nói.
“Nàng làm sao?” Dương Hoa Minh không hiểu ra sao.
Lão Dương dăm ba câu đem chuyện Lưu thị tự cho là thông minh kể cho mọi người nghe.
Mọi người đều trợn tròn mắt.
Dương Hoa Minh càng tức giận đến mức cơ bắp trên mặt đều ngạnh lên.
“Cái con mẹ chết tiệt kia, đầu óc so với lợn còn ngu xuẩn hơn, chỉ chuyên kéo chân sau! Lão tử một chân phải đá chết nàng!”
Dương Hoa Minh xoay người định đi hậu viện xử lý Lưu thị, bị Dương Hoa Châu túm lại.
“Tứ ca, việc đang cấp bách. Ngươi bây giờ dù cho có đánh chết tứ tẩu, cũng không thay đổi được gì. Chúng ta vẫn nên cân nhắc làm sao đem việc này che lấp qua đi đã!”
Dương Hoa Châu trầm giọng nói.
Dương Hoa Minh cau mày, mặt âm trầm đứng ở một bên im lặng.
Dương Hoa An cũng nhấp miệng, nhỏ giọng không làm.
Mọi người đều hiểu được quy củ mua bán lợn hơi ở vùng này.
Chỉ cần Trần đồ tể đem con lợn này đi mổ.
Chuyện này sẽ lòi ra.
Dương gia phá hư luật lệ, làng trên xóm dưới đều sẽ bàn tán.
Sau này lại nuôi lợn lớn, liền khó bán!
“Nếu thật sự không được, chúng ta vẫn là ăn ngay nói thật đi! Để cho Trần đồ tể cân lượng thức ăn sau đó khấu trừ đi!” Dương Hoa Châu đề nghị.
Dương Hoa An liếc xéo Dương Hoa Châu một cái, “Khấu trừ là chuyện nhỏ, hành vi lừa gạt mới là chuyện lớn. Trần đồ tể…… Hừ, không phải là người dễ nói chuyện!”
“Cùng lắm thì chúng ta lại giảm giá, bán tám văn một cân là được!” Dương Hoa Châu lại nói.
Dương Hoa Minh không chút do dự liền phủ quyết đề nghị của Dương Hoa Châu.
“Như vậy sẽ tổn thất biết bao nhiêu tiền? Trăm triệu lần không được!” Dương Hoa Minh nói.
Dương Hoa Châu có hơi chút bực, đơn giản ngậm miệng đứng ở một bên.
Lão Dương nghe mấy đứa con trai tranh luận, cũng không nghe được ý kiến hay gì.
Không bán đi?
Không thể nào nói nổi, giá cũng đã nói xong, cân cũng đã cân xong, lợn cũng đã cột lên xe.
Bán đi?
Thì khác nào đem chuyện gian dối của nhà mở ra bên ngoài.
Mặc dù chính mình có chủ động giảm giá, nhưng trong lòng Trần đồ tể cũng sẽ không để yên, chắc chắn vẫn sẽ đem chuyện này nói ra ngoài!
Như vậy không chỉ có tiền tài bị tổn hại mà mặt mũi cũng không thể vớt trở lại.
“Thôi, thừa dịp Trần đồ tể còn chưa có trở về, ta chạy nhanh đem lợn kéo về hậu viện đi!“
Lão Dương vung tay lên, phân phó đi xuống.
Cái nào có hại ít hơn thì chọn cái đó!
So với tổn hại tiền tài và mất mặt, còn không bằng mang cái danh lật lọng.
“Ai! Tiền tới tay lại bay!”
Trong lòng Dương Hoa Minh chửi thầm, cúi đầu xuống đi theo phía sau lão Dương ra cửa phòng.
Trong những người này, người buồn bực nhất chắc chắn là Dương Hoa Châu.
Con lợn này liên quan đến việc hắn cưới vợ!
Bị kéo lại như vậy thì việc cưới xin của hắn cũng sẽ bị trì hoãn!
Nhưng dù sao chuyện này cũng liên quan đến danh dự của toàn bộ Dương gia.
Hắn chỉ có thể đem buồn khổ đè nén xuống đáy lòng!
Ở bên hậu viện.
Dương Nhược Tình ôn nhu hỏi Dương Hoa Trung: “Cha, trời nổi gió rồi, để con đẩy cha về phòng nghỉ ngơi nhé?”
Đầu mùa đông, gió có mang theo hàn khí, cha bệnh nặng mới khỏi, nếu dính phải gió sẽ không tốt.
Dương Hoa Trung gật gật đầu.
Dương Nhược Tình mới vừa quay xe lăn sang một bên, liền thấy lão Dương và những người khác vội vàng lôi kéo một chiếc xe đẩy tay vào nhà.
Trên xe đẩy tay còn buộc con lợn to, sợ là bị xóc nảy, đang rầm rì kêu.
Ồn ào tới mức ba con lợn con trong chuồng lợn của nhà Dương Nhược Tình cũng kêu lên ầm ĩ theo.
“Cha, lão ngũ, sao mọi người lại kéo lợn trở lại vậy?”
Vẻ mặt Dương Hoa Trung kinh ngạc hỏi.
Mặt lão Dương âm trầm, đem chuyện Lưu thị làm nói cho Dương Hoa Trung nghe.
Hán tử cũng ngốc tại chỗ.
Dương Nhược Tình đứng sau người ông còn hung hăng co giật khóe miệng một chút.
Đàn bà phá của là gì?
Lưu thị thật sữ đã thuyết minh từ này đến vô cùng nhuần nhuyễn!
“Tình Nhi, chuyện này…… con nghĩ sao?”
Đang sững sờ thì âm thanh nôn nóng hỏi ý kiến của Dương Hoa Trung truyền vào trong tai nàng.
Dương Nhược Tình hồi phục lại tinh thần, chỉ thấy cha đang nhìn mình chằm chằm.
Dương Nhược Tình vui vẻ.
“Cha, sao cha lại hỏi con việc này nha?”
“Sao lại không? Đầu óc của con tốt hơn so với chúng ta!” Dương Hoa Trung nói.
Dương Nhược Tình nhàn nhạt cười, im lặng.
Tầm mắt nhìn về phía bên kia, lão Dương và mọi người đang cởi dây thừng.
Một đám mặt ủ mày ê, cúi đầu xuống.
Chuyện không liên quan đến mình thì cứ cao cao treo lên.
Nàng căn bản không tính toán quản nó.
Hiểu nữ chi không ai bằng phụ thân, thấy bộ dáng đạm mạc này của nàng, Dương Hoa Trung thở dài.
Ông đè thấp âm thanh năn nỉ Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, ngũ thúc của con thành thân cũng không dễ dàng. Nếu con có thể nghĩ được biện pháp nào hay, thì hãy nói ra. Chúng ta là đang giúp ngũ thúc của con.”
Nghe cha khẩn cầu như vậy, Dương Nhược Tình hơi nhíu mày.
Ánh mắt nàng lập tức dừng ở trên người ngũ thúc Dương Hoa Châu .
Trong đám người này, người buồn nhất hẳn là ngũ thúc đúng không?
Nhưng ngũ thúc từ hậu viện trở lại, vẫn luôn cúi đầu nghe lão Dương phân phó làm việc, oán giận gì đều không có!
Liên quan đến chuyện thành thân của Dương Hoa Châu đột nhiên lại có trở ngại bất ngờ, trong lòng hắn chắc chắn không dễ dàng.
Nhưng hắn lại là một người thiện lương, tốt tính và thành thật.
Ở Dương gia, hắn chính là người đối với tam phòng nhiệt tâm nhất nhất, trượng nghĩa nhất.
Thôi, vì ngũ thúc, nàng đành quản việc này.
Nhìn thấy Dương Nhược Tình gật đầu, Dương Hoa Trung vui mừng cười.
Hắn vội vàng nói với lão Dương bọn họ: “Cha, lão ngũ, Tình Nhi có biện pháp.”
Bên kia, lão Dương bọn họ nghe được lời này, động tác trong tay đều dừng lại.
Lão Dương nhướng mi liếc nhìn Dương Nhược Tình bên này một cái, vẻ mặt hồ nghi.
Lão Dương còn chưa có lên tiếng, Dương Hoa Minh một bên đã ‘xì’ một tiếng.
“Thôi đi, chúng ta nhiều người như vậy còn không nghĩ ra biện pháp gì, nàng chỉ là một cái nha đầu còn có năng lực kia sao?”
“Ta tin Tình Nhi, Tình Nhi nói có, liền nhất định sẽ có!” Dương Hoa Châu lập tức nói.
Dương Hoa Minh mắt trợn trắng, chỉ vào bụng con lợn béo đang nằm trên xe đẩy tay: “cám lợn đều vẫn đang nằm trong bụng này, dù cho nàng có là thần tiên, cũng đào không ra!”
“Lão tứ, ngươi không được khinh nhờn thần tiên!”
Lão Dương trầm giọng quát lớn Dương Hoa Minh một tiếng.
Dương Hoa Minh ngượng ngùng rụt cổ về.
Vẻ mặt lão Dương hồ nghi nhìn Dương Nhược Tình: “Mập nha đầu, cháu có biện pháp gì?”