Chương 227: Không cho khuê nữ chịu khổ ( canh hai )

“Chờ đem lợn bán xong, đặt mua chút quà tặng, tìm một ngày tốt, đón cô nương Bào gia vào cửa.” Lão Dương tiếp theo tính toán.

Đàm thị trầm mặc nghe, một bên giúp lão Dương mát xa lòng bàn chân.

“Chu bà mối là bà mối bên nhà ta, sau này Bào gia bên kia cũng tìm một bà mối, cho thành đôi.” Hắn nói.

“Được.” Đàm thị đáp lại.

Thấy nước đã nguội, Đàm thị vội vàng giúp lão Dương lau chân.

Lão Dương nghĩ đến điêu gì, hỏi lại Đàm thị: “Tính ngày, vợ lão tứ cũng sắp lâm bồn rồi đúng không?”

Đàm thị suy nghĩ nói: “Hôm nay là ngày mồng mười, chắc khoảng gần cuối tháng.”

“Ừ, đoạn thời gian này mấy công việc trong nhà, bà và vợ lão đại chịu khó gánh vác một chút.” Lão Dương dặn dò.

Đối với lời này, Đàm thị hừ nhẹ.

“Nữ nhân nào chẳng sinh hài tử? Ngày ấy vợ lão tam sinh Tiểu An, buổi sáng vẫn còn vác hai thùng xiêm y đi giặt!”

Lão Dương nói: “Không thể nói như vậy. Vợ lão tam đã quen làm việc tốn sức, người chắc nịch.”

“Vợ lão tứ kiều khí hơn một chút, không thể cùng vợ lão tam so sánh……”

Đàm thị vừa nghe vậy liền không vui.

Bà ném khăn trong tay vào chậu, thở phì phì đứng dậy.

“Nhóm tức phụ sinh hài tử ra sao, là do mẹ chồng ta nhọc lòng, ông làm cha chồng, hỏi nhiều như vậy, không sợ người khác chê cười? Phòng bên cạnh chính là nhi tử của ông đấy!”

Mặt lão Dương đen xuống.

“Ngươi cái bà nương này, sao có thể nói những lời bỉ ổi như vậy hả?”

“Hừ!”

Đàm thị đứng ở một bên, hừ một tiếng.

Lão Dương cau mày, không nghĩ cãi cọ mấy việc này với Đàm thị.

Hắn biết nữ nhân nếu càn quấy lên, cãi đến ba ngày ba đêm cũng không cãi ra cái tên tuổi gì!

“Sau này chuyện nhóm tức phụ, ta sẽ không hỏi, bà cũng đừng suy nghĩ lung tung!”

Lão Dương vừa nói vừa chỉ vào bàn chân đang lau dở của mình trong chậu nước, phân phó Đàm thị: “Mau lau cho ta!”

Đàm thị bĩu môi, lại ngồi xổm xuống, lau chân cho lão Dương.

“Chuyện cần ông nhọc lòng, thì ông không phản ứng. Chuyện ông không nên quản, thì lại cứ hỏi đông hỏi tây.”

Đàm thị oán giận.

Lão Dương kinh ngạc: “Chuyện gì ta không phản ứng? Bà nói nghe thử xem.”

Đàm thị nói: “Tam phòng mua ruộng, ông vui vẻ. Tức phụ lão tứ sinh hài tử, ông lại sốt ruột. Nhưng chuyện của Mai nhi chúng ta thì ông hỏi cũng không hỏi!”

“Mai nhi sao?” Lão Dương ngạc nhiên.

“Nàng suốt ngày ăn uống nằm, đại cô nương gia như vậy, việc gì cũng không làm, nàng còn có thể có chuyện gì?” Lão Dương hỏi.

Đàm thị lắc đầu, một bộ dáng lo lắng sốt ruột.

“Con gái của ta đã lớn, tâm tư cũng bắt đầu biết động, sợ là cũng không lưu được quá hai năm!” Đàm thị nói.

Lão Dương từ lời này nghe ra chút hương vị.

“Nương Mai nhi, bà nói hết đi xem nào, Mai nhi nhà ta có phải nhìn trúng hậu sinh nhà ai hay không?”

Đàm thị gật đầu.

Biết nữ nhi không ai bằng mẹ, khuê nữ tuy không nói rõ, nhưng chính mình là người từng trải.

Từ bộ dáng, cách nói chuyện, phản ứng của khuê nữ ……

Sợ là thật sự thích tên tiểu tử kia !

“Rốt cuộc là hậu sinh nhà ai? Bà nói nhanh lên!” Lão Dương nóng nảy thúc giục.

Đàm thị hồi phục lại tinh thần, cau mày nói: “Lão Lạc gia Đường Nha Tử!”

“Cái gì?”

Lão Dương kinh ngạc, miệng há to đến có thể nhét vào một quả trứng gà!

“Như thế nào lại như vậy? Hai người bọn họ quăng tám sào cũng không tới nha!”

Lão Dương cả kinh nửa ngày không hồi phục lại tinh thần.

“Nhưng dù sao, tên Đường Nha Tử này thật đúng là không kém, Mai nhi nhà ta thật tinh mắt!” Lão Dương cảm khái.

“Hừ!”

Đàm thị hừ một tiếng, bĩu môi, tức giận nói: “Xem ánh mắt của ngươi kìa? Tên tiểu tử kia có gì tốt chứ?”

“Không cha không mẹ, sống cùng lão già độc thân Lạc Thiết Tượng, trong nhà một nghèo hai trắng.”

“Như thế cũng thôi đi, nhưng tên tiểu tử kia lại là một thợ săn, hàng năm vào núi săn thú, đầu đeo ở trên lưng quần.”

“Mai nhi của ta nếu phải gả cho hắn, sẽ phải nếm nhiều đau khổ, đã thế còn phải thời thời khắc khắc lo lắng, hãi hùng.”

“Không chừng ngày đó, tiểu tử kia vào núi liền không về được, Mai nhi của ta còn phải thủ tiết……”

Đàm thị càng nghĩ càng sợ, cuối cùng cũng không nói được nữa!

Nghe Đàm thị phân tích một hồi, lão Dương cũng trầm mặc.

Gác ở nông hộ nhân gia, không ruộng không đất, không cha không mẹ, dù cho tiểu tử kia tự mình cũng không tệ lắm, chung quy cũng không được!

“Nương Mai nhi, vậy bà cùng tôi nói chuyện này đã có tính toán gì chưa?”

Lão Dương ngay sau đó hỏi Đàm thị.

Đàm thị nói: “Chúng ta sinh liên tục năm nhi tử mới được một khuê nữ, phủng trong lòng nuôi lớn.”

“Ta đánh chết cũng sẽ không đáp ứng gả nàng đi nhà Lão Lạc kia chịu khổ!”

“Cha Mai nhi, ta tính toán, ta mau đem hôn sự lão ngũ thu xếp, sau đó liền tìm một nhà chồng tốt ở gần đây cho Mai nhi!”,

“Tìm nhà chồng xong, tâm tư của Mai nhi sẽ tự nhiên thay đổi, ta cũng liền an lòng.” Đàm thị nói.

Trên mặt lão Dương lộ ra một tia ngượng nghịu: “Với bộ dáng kia của Mai nhi, tìm nhà chồng như chúng ta muốn, sợ là có chút khó!”

Đàm thị nghe vậy, có hơi chút bực mình.

“Con gái của ta bộ dạng làm sao? Con gái của ta trắng trẻo mông to, sinh đẻ tốt, tướng vượng phu!”

Lão Dương trầm mặc.

Hắn chỉ nói ra sự thật.

Đứng ở góc độ thẩm mỹ của nam nhân, khuê nữ như vậy, không khiến người ta thích.

Đàm thị lại vô cùng tự hào về khuê nữ do chính mình dạy dỗ ra, vẫn còn tính toán: “Mai nhi của ta sẽ không thêu thùa may vá, gả qua đi cũng sẽ không hầu hạ cha mẹ chồng.”

“Cũng không sao. Cùng lắm thì ta cho nàng nhiều của hồi môn, ở nhà chồng có thể tự tin mà ngạnh!”

Lão Dương gật đầu: “Được! Vậy cứ chiếu theo lời bà nói mà làm, hai ngày tới gọi Trần đồ tể đến bắt lợn!”

“Được!”

……

Người nhà quê ăn mặc đều dựa vào đồng ruộng.

Sau khi khấu trừ sưu cao thuế nặng và địa tô, phần còn lại cũng chỉ đủ đảm bảo ấm no, không có thừa được bao nhiêu tiền.

Nhưng người một nhà sự tình cần phải lo liệu có một đống.

Xây nhà, dời nhà, kết hôn, đi thăm bạn bè thân thích, lão nhân mất……

Đỉnh đầu không có một ít tiền là không được!

Vì thế, nuôi lợn, nuôi gà, nuôi vịt, ắt không thể thiếu.

Từ đầu năm đến cuối năm, thật vất vả mới nuôi được lợn con thành lợn to mỡ phì thể tráng.

Khi bán ra chính là đại sự!

Ngày hôm sau, Đàm thị liền mời Trần đồ tể tới trong nhà.

Lão Dương mang theo Dương Hoa An, Dương Hoa Lâm, Dương Hoa Châu còn có Dương Vĩnh Thanh một chúng con cháu đứng chờ, đều bồi Trần đồ tể xem lợn trong chuồng lợn ở hậu viện.

Động tĩnh trong viện, kinh động đến Dương Hoa Trung trong phòng.

Hán tử ngồi trên xe lăn, được Dương Nhược Tình đẩy ra ngoài, ngồi ở dưới chân tường phơi nắng.

Ông đã nằm ở trên giường hơn một tháng cũng chưa ra ngoài.

Sắc mặt có chút tái nhợt.

Nhưng tinh thần cũng không tệ lắm.

Ông ngồi ở chỗ kia, cười tủm tỉm nhìn chuồng lợn đối diện của Dương gia.

Dương Nhược Tình ngoan ngoãn đứng ở kia, trong tay đang bưng một chén trà ngon, vẻ mặt cũng tò mò nhìn qua.

Chỉ nghe thấy Trần đồ tể bình phẩm một hồi từ đầu đến chân con lơn to.

Cái gì mà lông lợn thâm, da lợn dày, ít mỡ……

Nàng tổng kết một chút, Trần đồ tể đang cố tình ở kia bới lông tìm vết, ý đồ bác bỏ giá chín văn tiền mà lão Dương đưa ra.