Chờ đến khi Lạc Phong Đường đem nước ấm chứa đầy ấm trà đưa về phòng, lại phản thân quay trở lại phòng bếp.
Dương Nhược Tình đã đứng ở bên bệ bếp, múc ra hai chén lớn thịt thỏ.
Nhìn thấy hắn lại đây, nàng không nhịn được hỏi hắn: “Mới vừa rồi không phải ta bảo ngươi đừng lên tiếng sao? Sao thiếu kiên nhẫn vậy?”
Vẻ mặt Lạc Phong Đường vô tội.
“Ta thật ra có thể, nhưng cái ấm sành này thiếu kiên nhẫn!”
Hắn chỉ chiếc ấm sành, “Nước sôi, bọt không ngừng bắn ra bên ngoài.”
“Ta sợ nước bắn đến trong nồi thịt thỏ, khiến mùi vị bị hòa tan.” Hắn nói.
Dương Nhược Tình bừng tỉnh.
Nàng cười nói: “Ai A, xem ra là ta trách lầm ngươi, ta đây xin lỗi ngươi, hì hì!”
Lạc Phong Đường lắc lắc đầu, “Không có gì, ta biết được Tình Nhi muốn tốt cho ta.”
Dương Nhược Tình bĩu môi, một bên múc nước rửa nồi, một bên nói: “Ta cũng chỉ có thể chắn cho ngươi một chút!”
“Tác phong hành sự của tiểu cô ta, ngươi vừa rồi cũng nhìn thấy đi? Chọc phải nàng, đủ cho ngươi đau đầu một thời gian!”
Lạc Phong Đường không cho là đúng nói: “Ta không phản ứng nàng là được!”
“Hừ, có vài người như kẹo mạch nha, ngươi không phản ứng, nhưng chính nàng cứ dán lại đây.” Dương Nhược Tình nói.
Từ biểu hiện khác thường vừa rồi của Dương Hoa Mai kia, sợ là nàng ta có chút thích Lạc Phong Đường.
Bằng không, nàng vốn là người xem thức ăn còn muốn quan trọng hơn so với cả tánh mạng, sao có thể liền như vậy chạy mất đâu?
Đương nhiên, việc này chỉ là nàng tự mình suy đoán.
Tránh để cho Lạc Phong Đường cảm thấy ngột ngạt, nàng vẫn không nói ra thì tốt hơn.
“Đường Nha Tử, chúng ta không nói chuyện đó nữa, ngươi tăng lửa lên đi, ta tiếp theo muốn nấu món thịt kho tàu đậu phụ!”
……
Dương gia tiền viện phòng phía đông.
Dương Hoa Mai vào phòng liền phác gục đầu ở trên giường nức nở lên.
Đàm thị theo vào tới, lo lắng sốt ruột dò hỏi, trấn an.
“Mai nhi, Đường Nha Tử kia rốt cuộc ức hiếp con ra sao? Con hãy nói ra với nương đi!”
“Nương, Đường Nha Tử không có ức hiếp ta!”
Hơn nửa ngày, Dương Hoa Mai mới đem đầu từ trong chăn nâng lên tới, ồm ồm nói.
Đàm thị khó hiểu: “Không phải nói hắn đụng vào con sao? Đâm vào chỗ nào? Có đau không? Để nương nhìn xem!”
“Là con vội vàng đuổi theo Vượng Tài đụng phải hắn, không đau!”
Dương Hoa Mai nói, đôi môi vẫn trề ra, ủy khuất rơi lệ.
Nhìn thấy bộ dáng này của khuê nữ, tim Đàm thị giống như bị cắt một nhát dao.
Khuê nữ này từ nhỏ đã khờ khạo, thích khóc nhè.
Nhưng lần này chảy nước mắt, so với bình thường lại nhiều hơn một chút.
“Con của ta, vậy con vì sao khóc thành như vậy? Tim của nương cũng đều bị con khóc cho nát rồi!”
Đàm thị nói, hốc mắt cũng đỏ, ngồi ở một bên gạt lệ.
Dương Hoa Mai dùng sức hít nước mũi vào, “Nương, con cảm thấy ủy khuất.”
“Vì sao ủy khuất?” Đàm thị hỏi.
Dương Hoa Mai cau mày: “Đường Nha Tử chơi cùng với Mập Mạp chết tiệt kia, không chơi cùng với con!”
A?
Đàm thị kinh ngạc.
Dương Hoa Mai dùng tay moi chiếc chăn dưới thân, căm giận nói: “Mập Mạp có gì tốt? Hung dữ như cọp, sao Đường Nha Tử còn tung tăng chơi với nàng ta.”
Đàm thị im lặng, biểu tình phức tạp nhìn Dương Hoa Mai.
Dương Hoa Mai hãy còn nói: “Con cũng muốn chơi cùng Đường Nha Tử, nhưng hắn lại không phản ứng con, còn đuổi con đi!”
Đàm thị càng nghe vậy, mặt mày càng nhăn chặt hơn.
“Đường Nha Tử kia, có gì tốt? Là một tên dã tiểu tử, không cha không nương! Chúng ta không chơi cùng hắn!” Đàm thị khuyên Dương Hoa Mai.
Dương Hoa Mai lại lắc đầu như trống bỏi: “Con chính là mếm mộ cổ dã kính kia của hắn, con muốn chơi cùng hắn!”
“Nhưng hắn không muốn chơi với con, con còn muốn chơi với hắn ư?” Đàm thị bất đắc dĩ hỏi.
“Nương, ngài dạy con đi, làm như thế nào mới có thể khiến hắn nguyện ý chơi với con?” Dương Hoa Mai bắt lấy cánh tay Đàm thị, hỏi thẳng thừng.
Đàm thị ngẩn ra, vẻ mặt ngượng nghịu.
“Nương cũng chưa từng chơi cùng hắn, cũng không biết được!”
“Ô……” Dương Hoa Mai đẩy tay Đàm thị ra, sau đó lại bổ nhào vào trong chăn khóc nức nở.
Đàm thị thở dài, vừa khuyên nhủ vừa dỗ dành một phen, cuối cùng mới vỗ về được Dương Hoa Mai đã khóc mệt mỏi đi ngủ.
Bà đem Vượng Tài mang ra khỏi phòng, để nó ở trong sân chơi.
Còn tự mình thì bê chiếc ghế nhỏ, canh giữ ở trước cửa phòng Dương Hoa Mai thêu thùa khâu vá.
Làm được một lát, động tác của Đàm thị liền dừng lại.
Đáy mắt cân nhắc một ít chuyện, cuối cùng, bà nhìn về cửa phòng đang khép hờ của Dương Hoa Mai.
Nghe trong phòng khuê nữ truyền ra tiếng ngáy, Đàm thị mặt mày u ám.
Khuê nữ đã lớn, phương diện kia, cũng đã bắt đầu biết động tâm tư.
Ai, không thể giữ lâu được nữa!
Đàm thị ngồi ở cửa phòng, thở ngắn than dài khâu vá, bên kia, lão Dương từ bên ngoài hấp tấp trở về.
Đàm thị nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái.
Chỉ thấy mặt lão Dương so với đáy nồi còn đen hơn, nhìn cũng không nhìn bà một cái, lập tức hướng hậu viện chạy đi.
“Cha Mai nhi, ông đây là muốn đi nơi nào? Sao bộ dáng lại thế này?”
Đàm thị buông đồ may vá trong tay xuống, vội vàng đứng lên, chạy về phía lão Dương.
Lão Dương dừng chân lại, nổi giận đùng đùng nói với Đàm thị: “Tam phòng đúng là khiến người ta không bớt lo, dám gọi Dư Đại Thúc tới muốn đầu cơ trục lợi bán đồng ruộng!”
Tam phòng muốn bán đồng ruộng?
Đàm thị cũng lắp bắp kinh hãi.
“Lão tam nhãi ranh kia, không phải đã bảo đảm đánh chết cũng không bán đồng ruộng của Dương gia ta sao?” Đàm thị bắt lấy cánh tay của lão Dương, gấp giọng truy vấn.
“Cha Mai Nhi, ông nghe ai nói?”
“Ta vừa mới đi nhà người bán hàng rong trong thôn mua thuốc lá sợi, liền nghe thấy người bên cạnh nói.” Lão Dương nói.
“Nói là vợ lão tam đi theo Dư Đại Thúc ra cửa thôn, Lạc Thiết Tượng cũng đi theo, mấy người trên đường đi đều đang thảo luận chuyện mua bán đồng ruộng!”
Nghe lão Dương nói, Đàm thị cũng tức giận đến nổi trận lôi đình.
“Trách không được mới vừa rồi ta cùng Mai nhi từ hậu viện về, nhìn thấy Mập Mạp chết tiệt và Đường Nha Tử ở kia nấu thịt!”
“Nói là buổi trưa muốn chiêu đãi khách nhân, hóa ra là nhiều khách nhân như vậy!”
“Nấu thịt?” Lão Dương tức giận đến mức cơ bắp trên mặt đều run rẩy.
“Đám nhãi ranh tam phòng này, bán đồng ruộng có tiền, đều đắp vào miệng! Ta, ta đi tìm lão tam!”
Lão Dương chắp tay sau lưng, nổi giận đùng đùng đi hậu viện.
Ở phòng bếp nấu cơm trưa, Lưu thị nghe được rõ ràng đối thoại trong viện.
Bà khoa tay múa chân vài cái với Kim thị đang ngồi đối diện cửa bếp, “Đại tẩu, cơm khoai lang đỏ trong nồi tẩu trông giúp ta nhé, ta đi theo xem náo nhiệt!”
Lưu thị mới vừa từ phòng bếp đi ra, một tiếng gầm lên truyền đến.
“Bà nương lười biếng chết bằm, lại muốn đi đâu hả?”
Lưu thị vừa thấy, hóa ra Đàm thị vẫn còn đứng ở trong sân.
“Nương, cha phát giận, con định đi theo khuyên hai câu……” Lưu thị cười cười nói.
Đàm thị hướng về phía Lưu thị phỉ nhổ: “Đừng nói lời vô nghĩa, lăn trở về bếp nấu cơm đi, nếu để ta nhìn thấy ngươi lấm la lấm lét, ta sẽ lột da của ngươi!”
Lưu thị rụt cổ, hậm hực lui về phòng bếp.
Bên này, Đàm thị lại không có rút chân đuổi theo lão Dương, mà lại quay trở về phòng.
Bà ở trong phòng xem xét một vòng, cuối cùng cầm lấy một cây chổi lông gà, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
……
Hậu viện bên này, bọn Tôn thị vừa đi xem đồng ruộng đã trở lại.
Dương Nhược Tình nhìn thấy bộ dáng hưng phấn kia của Tôn thị, suy đoán hai mẫu đất này, hẳn là không tồi.