Chương 223: Nếm một ngụm ( canh hai )

Chỉ thấy phòng bếp, nhiệt khí bốc lên, Mập Mạp đang đeo tạp dề đứng ở bên bệ bếp.

“A, là Mập Mạp đang nấu đồ ăn sao? Nấu gì mà ngon thế?” Dương Hoa Mai hỏi lại.

Dương Nhược Tình quay đầu liếc mắt một cái nhìn Dương Hoa Mai, kéo kéo khóe miệng: “Nấu đồ ăn ngon gì thì cũng không có phần của tiểu cô, đừng nhớ thương!”

“Mập Mạp chết tiệt, nhìn xem ngươi sao tính tình keo kiệt như vậy. Ta cũng chưa nói muốn ăn, chỉ tới liếc mắt một cái!”

Đôi mắt Dương Hoa Mai thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm chiếc nồi đang bốc nhiệt khí nghi ngút, di chuyển đôi chân voi bước nhanh lại đây.

Dương Nhược Tình thấy như vậy liền nóng nảy.

Lạc Phong Đường vẫn còn đang ngồi ở bên cửa bếp lò!

Nàng vội vàng cầm cái muôi trong tay xoay người đi tới chỗ Dương Hoa Mai: “Nhìn xong chưa? Nhìn xong rồi thì liền đi ra ngoài, phòng này nhỏ, không chứa nổi thân hình này của tiểu cô!”

Dương Nhược Tình đẩy Dương Hoa Mai về phía cửa phòng bếp.

Cái nồi không đậy vung, Dương Hoa Mai ngó vào thấy bên trong nấu hơn phân nửa nồi thịt.

Không biết được là thịt lợn hay là thịt gì, màu vàng óng ánh, nước dùng sôi lục bục.

“Mập Mạp chết tiệt, kia là thịt gì vậy? Mau đưa cho tiểu cô nếm một miếng!”

Dương Hoa Mai nước miếng xôn xao rới xuống, ngón tay giữ chặt khung cửa không buông ra.

“Thịt gì thì cũng không có phần của tiểu cô, đi mau, đi mau!”

Dương Nhược Tình dùng chiếc muôi gõ một chút vào bàn tay đang nắm khung cửa của Dương Hoa Mai.

“Ai da!”

Dương Hoa Mai kêu đau.

Một tiếng kêu đau này, đem Đàm thị còn đứng ở bên kia vội vàng kinh ngạc đi lại đây.

“Mai nhi sao vậy?”

Đàm thị trừng mắt, chân nhỏ chạy tới, đỡ Dương Hoa Mai.

“Nương, Mập Mạp chết tiệt không cho con vào phòng bếp, còn lấy cái muôi đánh vào tay của con……”

Vẻ mặt Dương Hoa Mai đưa đám, đem ngón tay dính một chút dầu ăn giơ lên trước mặt Đàm thị.

Đàm thị vừa nhìn, tim cũng muốn nát.

Bà xị mặt xuống, quay đầu về phía Dương Nhược Tình mắng chửi.

“Mập Mạp chết tiệt, ngươi là cái đồ tâm can đen tối. Đối với tiểu cô mình mà ngươi còn nặng tay như vậy. Ngươi sẽ chết không được tử tế ……”

Dương Nhược Tình cầm muôi che trước cửa phòng bếp, nghe Đàm thị mắng, mắt trợn trắng.

“Nàng không tự quản được miệng của mình, bị đánh cũng xứng đáng!” Dương Nhược Tình nói.

Đàm thị tức giận đến xanh cả mặt.

“Không phải chỉ là mấy miếng thức ăn hay sao? Cho tiểu cô ngươi một miếng thì có làm sao? Lại cũng không phải muốn ăn thịt trên người ngươi! Trên đời này làm gì có ai bảo vệ đồ ăn như ngươi!”

“Hừ!” Dương Nhược Tình kéo kéo khóe miệng.

“Thức ăn nhà ta là để chiêu đãi khách nhân, một miếng cũng không thể thiếu. Các người muốn tống tiền, đi nơi khác mà tống!”

Đàm thị tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, túm tay Dương Hoa Mai: “Đi, Mai nhi cùng nương trở về, nương chuẩn bị đồ ăn ngon cho con, không thèm mấy miếng thịt lợn bệnh dịch của nàng!”

“Nương, con không cần về nhà……”

Dương Hoa Mai chổng mông ăn vạ không đi, Đàm thị kéo không nổi.

Dương Hoa Mai ồn ào nói: “Tứ tẩu nấu đồ ăn, giống y như cám lợn , con ăn vào là muốn phun!”

“Nương , con muốn ăn thịt giống của Mập Mạp nấu, nương có thể nấu ra không……”

Dương Hoa Mai nắm lấy cánh tay của Đàm thị dùng sức giật giật, nhắm mắt lại gào khan.

Đàm thị vừa tức, vừa bất đắc dĩ, cứng tại chỗ, sắc mặt rất khó coi.

Bên này, Dương Nhược Tình nhìn Dương Hoa Mai làm nũng, khóe miệng hung hăng co giật một chút.

Tiểu cô và đường tỷ Lan nhi sinh cùng năm. Tiểu cô lớn hơn mấy tháng, hai người năm nay đều đã mười bốn tuổi.

Người kia tâm cơ thâm trầm, điển hình kỹ nữ trà xanh.

Mà người này, lại giống một tiểu hài tử không hiểu chuyện.

Nhìn bộ dáng làm nũng này, IQ và EQ, không vượt qua năm tuổi đi!

Bên kia, Đàm thị bị Dương Hoa Mai làm cho tiến thoái lưỡng nan.

Bà nhìn vào mắt Dương Nhược Tình, thấy Dương Nhược Tình căn bản liền không có ý tứ muốn nhả ra.

Đàm thị hiểu được hôm nay, cho dù chính mình kéo xuống cái mặt già này tới cầu xin, Mập Mạp chết tiệt cũng sẽ không cho.

“Mai nhi nghe lời, cùng về nhà đi!”

Đàm thị lại lần nữa dùng sức kéo Dương Hoa Mai.

Dương Hoa Mai vẫn sống chết không chịu đi.

Đúng lúc này, phòng bếp đột nhiên truyền đến thanh âm của nam hài tử.

“Tình Nhi, ấm sành đã sôi!”

Là âm thanh của Lạc Phong Đường .

Thanh âm này vừa truyền tới, người của hắn cũng bước ra cửa phòng bếp.

Dương Nhược Tình hắc tuyến đầy đầu .

Ôi shit!

Không phải bảo hắn ngồi yên bên cửa bếp lò đừng lên tiếng sao, chờ nàng đuổi Dương Hoa Mai đi liền sẽ thanh tịnh.

Tiểu tử này, sao tự dưng lại đi ra đây?

“Ta đi lấy ấm trà!”

Dương Nhược Tình lên tiếng, chạy về hướng phòng của mình lấy ấm trà.

Đàm thị cùng Dương Hoa Mai nhìn thấy Lạc Phong Đường từ phòng bếp ra tới, đều ngẩn ra.

Vẻ mặt Đàm thị hồ nghi, đôi mắt nhìn nhìn trên người Lạc Phong Đường.

Dương Hoa Mai đứng ở bên cạnh, đôi mắt đột nhiên sáng lên.

Nàng vội vàng đứng thẳng thân mình, một đôi tay gắt gao nắm chặt xiêm y của mình.

Nàng nhướng mi nhìn Lạc Phong Đường, nhấp miệng, ngượng ngùng cười.

Trên khuôn mặt béo tròn hiện lên một tầng ửng hồng khác thường.

“Đường Nha Tử, ta còn tưởng rằng ngươi chạy đi đâu mất, hóa ra ngươi tránh ở phòng bếp của tam ca ta nha?”

Dương Hoa Mai cười tủm tỉm hỏi Lạc Phong Đường.

Đôi mắt Lạc Phong Đường vẫn luôn nhìn về phía Dương Nhược Tình chạy đi.

Dương Hoa Mai hỏi gì, hắn căn bản liền không nghe rõ, thất thần ’ ừ ‘ một tiếng.

Dương Hoa Mai chu miệng lên, nói tiếp: “tiểu tử ngươi thật là, đụng người ta ngã, cũng không đỡ lên đã đi mất, đúng là cái đồ không có lương tâm……”

Lạc Phong Đường vẫn như cũ không nghe rõ nàng đang nói nhăng nói quậy cái gì.

Đôi mắt hắn vẫn luôn nhìn bên kia, thấy Dương Nhược Tình ôm một chiếc ấm trà lại đây.

“Tránh ra.”

Lạc Phong Đường đẩy Dương Hoa Mai đang tiến đến trước mặt mình ra, bước nhanh về phía Dương Nhược Tình, thuận thế từ trong tay nàng tiếp nhận ấm trà.

Hắn xoay người quay lại phòng bếp đổ nước ấm.

Dương Nhược Tình ở lại chấn thủ cửa phòng bếp, chặn Dương Hoa Mai muốn theo vào .

“Chúng ta muốn nấu đồ ăn, không thời gian đâu để cùng tiểu cô lăn lộn mù quáng, tiểu cô đi đi!” Dương Nhược Tình không chút khách khí xua đuổi Dương Hoa Mai.

Dương Hoa Mai hung hăng trừng mắt với Dương Nhược Tình, “Ta không về, ta với Đường Nha Tử còn có chuyện chưa nói xong đâu, ngươi có quyền gì cản ta?”

Dương Nhược Tình kéo kéo khóe miệng, quay đầu vào phòng bếp cười hỏi Lạc Phong Đường đang đổ nước một tiếng.

“Đường Nha Tử, tiểu cô ta nói có chuyện còn chưa nói xong với ngươi, ngươi đừng đổ nước nữa, lại đây nói cho hết lời đi!”

Lạc Phong Đường xách theo ấm trà đi tới.

Hắn cau mày nói với Dương Hoa Mai: “tiểu cô Dương gia, ta không phải cố ý đụng vào ngươi, là chính ngươi chạy quá nhanh đâm trúng ta.”

“Ta đã nói xin lỗi ngươi rồi, xin ngươi đừng có nhắc lại chuyện này không bỏ, được không?”

Dương Hoa Mai lộ ra một bộ dáng ủy khuất, trề môi im lặng.

Đàm thị đứng một bên nghe được sửng sốt, cả đầu mờ mịt.

“Mai Nhi có chuyện gì vậy? Ai đụng trúng ai cơ? Tiểu tử này làm gì con vậy?”

Đàm thị liên thanh truy vấn Dương Hoa Mai, lại hung tợn trừng mắt nhìn Lạc Phong Đường đứng bên cạnh vẻ mặt buồn bực.

“Mai nhi chớ sợ, con nói với nương, tiểu tử này dám ức hiếp con, ta giúp con làm chủ!”

“Nương, thịt này con không ăn nữa, con muốn về nhà……”

Dương Hoa Mai nức nở một tiếng, đột nhiên quay người bỏ chạy.

Đàm thị ngạc nhiên.

Bà nói với Lạc Phong Đường : “Tiểu tử thúi, ngươi chờ đó cho ta, sau này ta hỏi rõ sự tình, sẽ quay lại tính sổ với ngươi!”

Bỏ lại câu này, Đàm thị di chuyển chân nhỏ đuổi theo.

Ở cửa phòng bếp, Dương Nhược Tình nhìn bóng dáng Dương Hoa Mai chạy đi, cũng ngạc nhiên.

Dương Hoa Mai lại chủ động từ bỏ nồi thịt thỏ này sao?

Như vậy thật đúng là không giống phong cách của vị tiểu cô này!