Chương 225: Đường Nha Tử thật là khéo tay ( canh bốn )

Bên kia, Tôn thị về phòng liền kể lại tình huống cho Dương Hoa Trung nghe.

Dương Nhược Tình kéo Đại An đến phòng bếp, dò hỏi hắn.

Đại An nói: “Ta nghe Lạc đại bá cùng ý tứ của nương, giống như đều nói hai mẫu ruộng kia không kém.”

“Dư đại bá còn gọi Lý Quải Tử của Lý gia thôn ra bờ ruộng, mọi người thảo luận qua lại, sau đó Lý Quải Tử liền rời đi, trước khi đi còn thương lượng, nói qua mấy ngày lại đến nhà ta.”

Dương Nhược Tình gật gật đầu, chuyện mua ruộng này gần như được xác định.

“Tỷ, đệ đói rồi, bao giờ chúng ta ăn cơm?” Đại An vuốt bụng hỏi.

Chủ yếu là vì phòng bếp quá thơm, câu đến bụng hắn ngo ngoe rục rịch.

Dương Nhược Tình cười chụp bả vai Đại An: “Đồ ăn đều đã nấu xong, ăn lúc nào cũng được. Đệ đi lên phòng hỏi ý tứ của nương xem.”

“Vâng!”

Đại An xoay người chạy về phía phòng ở, chỉ chốc lát sau đã trở lại.

“Tỷ, nương nói có thể ăn cơm!”

“Được rồi, đệ hỗ trợ ta xắp chén đũa đi!”

Dương Nhược Tình, Lạc Phong Đường, Đại An ba người bận việc lên.

Măng tây xào, canh trứng gà cải trắng, hai bát to thịt thỏ thơm cay nồng, còn có một bát to thịt kho tàu đậu phụ.

Tuy là mấy thứ đồ ăn nông gia đơn giản, nhưng lại có đầy đủ các phần sắc- hương -vị.

Đặt trong chiếc bát gốm đất ở trên bàn, bên cạnh còn có cơm khoai lang đỏ.

Tràn đầy một bàn, nhìn thoáng qua đã thấy rất ngon miệng

Dương Nhược Tình mỉm cười đi tới bên giường, nói với Dương Hoa Trung đang tiếp đón mọi người: “Cha, con và Đường Nha Tử đỡ cha ngồi lên xe lăn nhé!”

“Được!”

Hán tử vội gật đầu.

Hơn một tháng nay, hắn ăn uống tiêu tiểu vẫn luôn ở trên chiếc giường này, cũng chưa đi quá cái bàn.

Hôm nay, ông có thể giống như trước đây, cùng mọi người ngồi vây quanh bên cạnh bàn ăn cơm!

Dương Nhược Tình xoay người hướng Lạc Phong Đường nhờ một tiếng, Lạc Phong Đường vội vàng đi tới.

“Ngươi giúp ta đỡ cha ta lên trên xe lăn đi.” Nàng phân phó nói.

“Được!”

Lạc Phong Đường bên cạnh giường cúi người xuống, Dương Nhược Tình cùng Tôn thị hợp lực, đem Dương Hoa Trung đỡ tới trên lưng Lạc Phong Đường.

Lạc Phong Đường cõng Dương Hoa Trung, đem hắn bình bình ổn ổn đặt xuống ngồi lên xe lăn.

“Cha, cha cảm giác như thế nào?”

Dương Nhược Tình lấy tới một chiếc áo khoác ngoài che lên đùi cho hắn, cười tủm tỉm hỏi.

Dương Hoa Trung đầy mặt mới lạ, sờ đông sờ tây, gật đầu liên tục.

“Ghế dựa này tốt, ngồi thoải mái, Đường Nha Tử thật là khéo tay!” Dương Hoa Trung cảm khái nói.

Lạc Phong Đường ngượng ngùng nhếch miệng cười, im lặng.

Dương Nhược Tình cười nói: “Cha, con đẩy cha ngồi vào bên cạnh bàn, chúng ta ăn cơm đi!”

“Được, được!”

Hơn một tháng rốt cuộc ông cũng được về tới bên cạnh bàn.

“Lạc đại ca, Dư đại ca, Đường Nha Tử, mọi người đừng đứng nữa, tất cả đều ngồi xuống ăn cơm đi!”

Tôn thị vội vàng tiếp đón.

Mọi người sau đó mới ngồi xuống, Dương Nhược Tình cùng Đại An Tiểu An cũng đều ngồi xuống bên cạnh bàn.

“Mọi người đã bôn ba từ sáng đến giờ đều đói bụng đi? Mau dùng bữa, đậu phụ này là do chính nhà ta làm ra, mọi người nếm thử xem……”

Tôn thị lại ở kia mời ăn.

Mọi người sôi nổi cầm đũa lên, bắt đầu ăn.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở rộng ra, một bóng người nổi giận đùng đùng vọt tiến vào.

“Lão tam, ngươi cái tên nhãi ranh này, đồ phá của ……”

Âm thanh lão Dương đột nhiên im bặt.

Hắn mở to hai mắt nhìn một vòng người đang ngồi vây quanh bên cạnh bàn, lại nhìn đến đồ ăn bầy trên bàn.

Lão Dương tức giận đến đầu cũng muốn bốc khói, lông mày chòm râu đều đang run rẩy.

Mọi người ngồi bên cạnh bàn cũng đều bị lão Dương đột nhiên xâm nhập quấy nhiễu tới.

Trừ Tiểu An vẫn còn ngồi gặm một miếng thịt thỏ, những người khác đều buông đũa xuống.

Tôn thị vội vàng đứng dậy, vẻ mặt kinh hoàng vô thố.

Trong nhà mời khách ăn cơm, cũng không đi thượng phòng mời cha chồng lại đây uống một chung.

Chột dạ a ~

Mà Dương Hoa Trung, lại quay đầu tới, vẻ mặt mê hoặc nhìn lão Dương.

“Cha, ngươi làm sao vậy?” Dương Hoa Trung hỏi.

“Cha đã ăn cơm chưa? Nếu chưa thì ngồi xuống ăn cùng mọi người nhé?” Hán tử tiếp theo lại mời.

Tôn thị phản ứng lại, vội nói: “Ta đi phòng bếp lấy thêm chén đũa tới, Tình Nhi mau, dịch ra vị trí cho ông nội con.”

“Vâng.”

Dương Nhược Tình đáp lại, vừa mới chuẩn bị đứng lên, thì lão Dương đã giơ bàn tay to ra ngăn lại.

“Đừng làm trò vô nghĩa, ta không ăn, cũng không có tâm tư ăn!” mặt lão Dương âm trầm nói.

“Lão tam, ta hỏi ngươi, ngươi có phải muốn đem hai mẫu ruộng nước của Dương gia ta bán đi?” Lão Dương lạnh giọng chất vấn Dương Hoa Trung.

Dương Hoa Trung ngây ngốc cả người.

“Cha, cha nói gì vậy? Đồng ruộng chính là gốc của Dương gia ta, con sao bán được?”

“Ngươi nếu không bán, vậy sao Dư Đại Thúc lại tới đây?” Lão Dương giơ tay chỉ về phía Dư Đại Thúc đang ngồi.

Dư Đại Thúc bị chỉ đến, cười hắc hắc, vội vàng buông chung rượu trong tay đứng dậy.

“Thúc lão Dương, ta……”

Dư Đại Thúc còn chưa nói được gì, đã bị lão Dương ngắt lời.

“Ta không có hỏi ngươi, ta đang hỏi nhãi ranh lão tam này!” Lão Dương nói.

“Được rồi, lão tam, vậy chính ngươi giải thích cho cha ngươi đi.”

Dư Đại Thúc ngượng ngùng sờ mũi, lại ngồi xuống.

Dương Hoa Trung cùng Tôn thị đều áy náy nhìn thoáng qua phía Dư đại thúc.

“Lão tam, ngươi nhìn đi đâu? Ta đang hỏi ngươi đấy!”

Lão Dương lạnh mặt lớn tiếng quát hỏi Dương Hoa Trung, một đôi mắt hổ trừng đến thiếu chút nữa rớt trên mặt đất.

Dương Hoa Trung hỏi lại lão Dương: “cha, ngài nghe được từ đâu nói con muốn bán ruộng?”

“Người trong thôn nhìn thấy vợ ngươi mang theo Dư Đại Thúc đi xem ruộng!” Lão Dương thở phì phì nói.

“Các ngươi là đồ phá của, bán ruộng bán đất tới mua thức ăn, kỳ cục!”

Dương Hoa Trung nghe vậy, dở khóc dở cười.

“Cha, chúng con hôm nay mời Dư đại ca lại đây là định mua ruộng, nhờ Dư đại ca hỗ trợ bắc cầu!”

“Cái gì?”

Lão Dương cho rằng chính mình đã nghe lầm.

“Mua ruộng? Mua ruộng gì?” Ông ngay sau đó lại truy vấn.

“Nhà Lý Quải Tử ở Lý gia thôn có hai mẫu ruộng nước nhị đẳng, cũng không kém, con định mua!” Dương Hoa Trung nói.

“Ruộng nước nhị đẳng? Bao nhiêu tiền một mẫu?”

“Bốn lượng bạc một mẫu!”

“Đắt như vậy sao!” Lão Dương chặc lưỡi.

“Các ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Hắn ngay sau đó hỏi lại.

Dương Nhược Tình cười tủm tỉm trả lời tiếp: “Gia, tiền làm sao mà có thì ngài không cần phải nhọc lòng, dù sao chỉ cần quang minh chính đại là được!”

Lão Dương nhìn vào mắt Dương Nhược Tình, lại nhìn vào mắt những người khác trên bàn.

Lão hán hồi khí trở lại.

Đồng ruộng, là gốc của nông hộ, cũng là gốc của gia đình giàu có.

Không quan tâm ngươi ở bên ngoài làm quan lớn đến đâu, cuối cùng vẫn phải trở về nhà đặt mua đồng ruộng.

Đời ông có hai nguyện vọng.

Thứ nhất là bồi dưỡng ra một người đọc sách có công danh, quang tông diệu tổ.

Thứ hai là mua càng nhiều đồng ruộng, gia đại, nghiệp đại, truyền thừa cho hậu thế.

Nhưng hai nguyện vọng này đều thất bại.

Trưởng tử và trưởng tôn đều là đồng sinh, còn về phần đồng ruộng? Không cần đề cập tới!

“Lão tam, đặt mua đồng ruộng chính là đại hỉ sự, ngươi đứa nhỏ này, sao cũng không cùng cha ngươi nói một tiếng?”

Lão Dương nhìn Dương Hoa Trung, vẻ phẫn nộ trên mặt nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng.

Thay thế vào đó là tràn đầy vui mừng.