Tống tiên sinh ngẩn ra một chút, ở phía sau kêu to: “Phượng nha đầu, chờ biểu cữu……” Ngay sau đó cũng rút chân đuổi theo.
Thiếu nữ áo đỏ chạy ra ngoài Tụ Vị Hiên, đi tới trên đường cái.
Trên đường cái người qua lại như dệt vải, người đó giống như đã bốc hơi trên đường cái tự bao giờ.
Thiếu nữ áo đỏ trong lòng nôn nóng, rồi lại vẻ mặt mờ mịt.
Nàng nhìn thấy phía trước có một thân ảnh cao cao đại đại, cũng đẩy một chiếc xe cút kít.
Trong mắt nàng hiện ra tia kinh hỉ, bước nhanh chạy qua.
Từ phía sau đột nhiên chụp bả vai người nọ, “Ân nhân, ta đã tìm được ngươi!”
Người đẩy xe đột nhiên xoay đầu lại, là một vẻ mặt dữ tợn của hán tử nông thôn.
Nhìn thấy người chụp vai mình lại chính là một thiếu nữ xinh đẹp, yêu kiều, hắn kinh ngạc, ngay sau đó đôi mắt ánh lên tia ranh mãnh, cười hỏi: “Tiểu muội muội, chụp ca ca làm gì vậy?”
“A? Nhận sai, nhận sai……”
Nàng sợ tới mức quay đầu một hơi chạy về cửa Tụ Vị Hiên, bám vào vách tường ở cửa cúi người thở dốc.
Tống tiên sinh từ bên kia tìm tới, nhìn thấy nàng như vậy, vội vàng chạy tới.
Tống tiên sinh cười nói: “Phượng nha đầu, cháu muốn tìm ai thì cứ nói cùng biểu cữu một tiếng, biểu cữu giúp cháu tìm!”
Thiếu nữ áo đỏ nâng mắt lên, vẻ mặt hồ nghi đánh giá Tống tiên sinh trước mắt.
“Thật sao?” Nàng hỏi.
Tống tiên sinh cười, “Đương nhiên, biểu cữu ta gạt ai, cũng sẽ không gạt Phượng nha đầu cháu, nương cháu chính là biểu tỷ ruột thịt của ta!”
Thiếu nữ áo đỏ im lặng, một đôi mày xinh đẹp anh khí mười phần hơi hơi nhíu lại.
Nàng nhớ tới ngày ấy ở rừng cây, thiếu niên kia rõ ràng phấn đấu quên mình cứu nàng.
Nhưng, hắn lại đến tên họ cũng bủn xỉn không nói cho nàng nghe.
Thời gian này, nàng vẫn luôn suy nghĩ, nhưng suy nghĩ không ra.
Nàng không phục, cũng không cam lòng, cho nên hôm nay nàng lại tới trấn Thanh Thủy lần nữa, tính toán thử vận khí, xem còn có thể tái ngộ được hắn hay không.
Nàng quả thực đã gặp.
Nhưng nàng còn chưa kịp tới, nhìn xem một chút, nói thêm một câu, đã lại bỏ lỡ người kia.
Trong lòng nàng, có một sự nhụt chí nói không nên lời!
“Nhưng hắn tên họ là gì ta đều không biết được, sao có thể tìm?” Nàng đầy mặt uể oải nói.
Tuy chỉ thoáng nhìn qua, nhưng nàng vẫn thấy rõ trên xe cút kít của hắn, nha đầu Mập Mạp ngày đó cũng đang ngồi.
Bọn họ…… Rốt cuộc quan hệ là gì?
Thân thân mật mật như vậy, nói nói cười cười hành tẩu ở trên đường cái.
Huynh muội? Hay là gì?
Thiếu nữ áo đỏ cắn môi, suy nghĩ không ra.
Tống tiên sinh ở bên cạnh quan sát biểu tình của thiếu nữ áo đỏ, đôi mắt nhỏ nhanh như chớp chuyển động.
Sau đó, hắn vỗ ngực, vẻ mặt tự hào nói: “Không biết được tên họ cũng không sao, chỉ cần cháu nói với ta bộ dạng của hắn là gì, tuổi, quần áo, những người xung quanh hắn như thế nào. Với nhân mạch của biểu cữu ta ở trấn Thanh Thủy này, dù có phải đào ba thước đất cũng phải tìm được cho cháu!”
Thiếu nữ áo đỏ cắn chặt răng.
“Nếu không như vầy, lần này cháu về huyện thành, tìm vị họa sư phác họa dung mạo của hắn!” Nàng nói.
“vậy được rồi.” Tống tiên sinh nói.
Chủ ý quyết định, thiếu nữ áo đỏ đứng thẳng dậy, chắp tay sau người.
Nàng liếc xéo mắt nhìn Tống tiên sinh, câu môi cười nói: “Nếu biểu cữu giúp cháu làm thỏa đáng việc này, sau này cháu nhất định giúp biểu cữu nói tốt vài câu với cha.”
Tống tiên sinh vừa nghe được lời này, vui mừng ra mặt.
“Phượng nha đầu yên tâm, chuyện này, cứ giao cho biểu cữu, nhất định sẽ đem người đưa tới trước mặt cháu!”
……
Xe cút kít vững vàng dừng trước y quán Di Cùng Xuân lớn nhất trấn Thanh Thủy.
Lạc Phong Đường đỡ Dương Nhược Tình xuống, “Tình Nhi, thuốc cho tam thúc lần trước không phải đã mua sao? Sao hôm nay ngươi lại muốn mua thêm?”
Dương Nhược Tình nói: “Lần này là mua cho chính ta!”
“Cái gì?”
Lạc Phong Đường cả kinh, âm lượng cất cao lên vài phần.
“Tình Nhi ngươi nơi nào không thoải mái? Đã khám qua đại phu chưa?”
Hắn vẻ mặt khẩn trương hỏi, ánh mắt nhìn trên người nàng, như muốn tìm ra cái gì.
Dương Nhược Tình rất thích nhìn dáng vẻ khẩn trương lo lắng của hắn.
Nàng đảo mắt, thở dài, chỉ vào má còn có bụng của mình.
“Tứ thẩm bọn họ đều nói ta béo, sợ tương lai ta gả không được. Ta nghĩ đến y quán nhìn xem có loại dược có thể giúp người ta giảm cân được không!” Dương Nhược Tình nói.
“Thuốc giảm cân?”
Lạc Phong Đường vẻ mặt kinh ngạc.
“Trên đời này, còn có loại thuốc có thể giảm cân sao? Giảm cân bằng cách nào?” Hắn truy vấn nói.
Dương Nhược Tình khoa tay múa chân nói: “Cái loại dược này sau khi uống sẽ làm cho người ta tiêu chảy, đồ vật ăn vào sẽ nhanh chóng bài xuất ra, như vậy sẽ không bị tích mỡ.”
“Đồng thời cũng sẽ khiến người ta không muốn ăn cơm, thấy đồ ăn liền ghê tởm, không ăn uống.”
“Dần dà, dạ dày liền nhỏ lại, ăn ít thì tự nhiên sẽ không béo nổi.”
Dương Nhược Tình gom lại phản ứng của một số loại thuốc không đáng tin ở hiện đại, biến tướng nói cho Lạc Phong Đường nghe.
Lạc Phong Đường nghe xong, khuôn mặt trắng bệch.
Hắn bắt lấy tay Dương Nhược Tình, ngón tay theo bản năng dùng lực, giống như kìm sắt.
“Không được, Tình Nhi ngươi không thể ăn loại dược này, ta không đồng ý ngươi tự đạp hư thân mình!”
Nhìn thấy bộ dáng hắn khẩn trương, Dương Nhược Tình ngẩn ra, trong lòng cảm thấy thực ấm áp.
Dây leo tà ác lại nảy sinh ở trong lòng, nàng muốn ghẹo hắn tiếp.
Vì thế, nàng lắc lắc đầu, buồn bực thở dài một hơi.
“Tứ thẩm các nàng đều nói dung mạo nữ nhân là thể diện của nam nhân.”
“Hình thể giống ta thế này, tương lai gả không được, không ai muốn……”
“Ta muốn!”
Tình thế cấp bách, Lạc Phong Đường đem những lời chôn giấu ở trong lòng buột miệng thốt ra.
Sau khi nói xong, hai người đều choáng váng, mắt to trừng mắt nhỏ.
Dương Nhược Tình chớp mắt, đầu có hơi chút chuyển động.
Nàng là cố ý hù dọa hắn, thích xem bộ dáng hắn gấp gáp đến phát điên, thực đáng yêu!
Nhưng vừa rồi hắn nói ——
Là ý gì?
Hắn muốn?
Muốn gì?
Muốn nàng?
Nhịp tim đột nhiên rối loạn.
Dương Nhược Tình phát ngốc, kịch bản cũng không phải viết như vậy?
Bên này, Lạc Phong Đường hận không thể tự cắn đầu lưỡi mình!
Đáng chết, sao nói ra loại lời nói hỗn trướng như vậy, Tình Nhi còn nhỏ, nếu dọa đến nàng thì sao?
Hắn ảo não, vẻ mặt lúc xanh lúc trắng.
Muốn sửa miệng, nhưng lời nói như bát nước hắt đi làm sao thu hồi được?
Sau phút giây trầm mặc ngắn ngủi, Dương Nhược Tình khụ khụ.
“Gì cơ? Ngươi mới vừa nói cái gì? Ta không nghe rõ, lặp lại lần nữa coi? Ngươi muốn gì?”
Nàng cười tủm tỉm hỏi, một bộ dáng không có việc gì, tựa như mới vừa rồi nàng thật sự thất thần không nghe rõ.
Lạc Phong Đường lén thở phào nhẹ nhõm, bỏ qua một tia mất mát chợt hiện lên trong lòng.
Hắn vội vàng nương theo câu hỏi của nàng sửa lại lời nói: “Nữ nhân đến mười tám tuổi sẽ trổ mã. Tình Nhi ngươi không cần phải uống thuốc làm gì, sau này chắc chắn sẽ trở nên xinh đẹp!”
“Hả?” Dương Nhược Tình nhướng mày.
“Vậy ý ngươi là bộ dạng hiện tại của ta thật sự không đẹp đúng không?”
“Không đúng, không đúng……”
Lạc Phong Đường không dự đoán được Dương Nhược Tình sẽ căn cứ vào lời nói của hắn mà nghĩ như vậy.
Hắn gấp đến độ mặt đỏ tới mang tai, vừa lắc đầu vừa xua tay.
“Tình Nhi, ta không có ý nói như vậy!”
“Vậy ý ngươi là gì?” Dương Nhược Tình cố ý xụ mặt xuống hỏi.