Nàng nhón chân tới, hướng trên mặt hắn mổ nhẹ một cái.
“Chụt~”
Chỗ mổ ở má trái của hắn.
Giống như chuồn chuồn lướt nước, môi nhẹ nhàng chạm vào mặt, ngay lập tức lui trở về.
Nhanh hơn cả tia chớp!
Sau đó, Dương Nhược Tình vui vui vẻ vẻ nhặt dây thừng từ một chỗ khác lên, trong miệng ngâm nga một khúc nhạc nhỏ, vòng đến đầu bên kia xe cút kít bắt đầu buộc thùng đậu phụ.
Giờ phút này trong mắt nàng chỉ tràn ngập hình ảnh chiếc xe cút kít này.
Có xe cút kít này, sau này dãi nắng dầm mưa, không bao giờ vì đưa đậu phụ mà phát sầu!
Nhưng Lạc Phong Đường bên kia, lại bởi vì một cái ‘mổ’ bất thình lình mà ngây người.
Hắn sững sờ đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Trong óc ầm ầm vang lên.
Mặt đỏ bừng như có thể vắt ra nước.
Trong lồng ngực, trái tim đập ‘ thịch thịch thịch ’ đầy kinh hoàng, như là muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Hô hấp cũng sắp hít thở không thông.
Lòng bàn tay ướt dầm dề, dây thừng rơi bên chân lúc nào cũng không hay.
Phải cho đến khi bị người khác đẩy một cái, hắn mới hồi phục lại tinh thần.
“Đường Nha Tử ngươi làm sao vậy? Buộc xe đi!”
Trước mặt hắn, nữ hài nghiêng đầu, đôi mắt sáng ngời giảo hoạt ngạc nhiên nhìn.
Tay nàng đang nắm một chỗ khác của dây thừng.
“A!”
Hắn chột dạ, lên tiếng, cuống quít cúi người xuống nhặt sợi dây thừng lên bắt đầu buộc xe.
Đôi tay kia run nhè nhẹ, đến nắm dây thừng cũng không xong.
Hắn càng không dám nhìn nữ hài đối diện, trong đầu, không ngừng nhớ tới tư vị xảy ra trong chớp mắt kia……
Hắn biết, nàng không có ý gì khác, chỉ là thuần túy khen thưởng hắn đã làm ra xe cút kít.
Nhưng sự khen thưởng này thật sự quá mỹ diệu.
Cho hắn núi vàng núi bạc, hắn cũng không đổi!
Thật vất vả cột chắc thùng đậu phụ xong, dưới ánh mắt nhìn theo của Tôn thị, hai người bắt đầu đi lên trấn trên.
Dọc theo đường đi, Dương Nhược Tình giống con chim sẻ nhỏ vui sướng, tâm tình quá tốt, ríu ra ríu rít.
Lạc Phong Đường vững vàng khống chế xe cút kít, đi ở bên cạnh nàng.
Dọc theo đường đi gần như đều là nàng nói, hắn nghe.
Đông dài, tây ngắn, không quan tâm là dạng đề tài gì, hắn đều mỉm cười lắng nghe, không có nửa điểm không kiên nhẫn.
Ngẫu nhiên ở mỗi sự kiện, nàng sẽ dò hỏi cái nhìn của hắn. Hắn sẽ thể hiện ra bộ dáng nghiêm túc cân nhắc, sau đó đưa ra kiến nghị thực đúng trọng tâm.
Ba mươi dặm đường, bất tri bất giác đã đi được hơn phân nửa.
“Tình Nhi, ta dừng lại ở trong rừng cây phía trước nghỉ chân xong rồi mới đi nhé?”
Lạc Phong Đường nhìn ngã ba đường ở rừng cây nhỏ trước mắt, đề nghị.
Lần trước khi hai người đưa đậu phụ, cũng nghỉ chân ở khu rừng nhỏ này.
Dương Nhược Tình vui sướng gật gật đầu: “Được!”
Hai người dừng xe lại, Dương Nhược Tình theo thường lệ lấy ống trúc trước khi đi Tôn thị đưa cho nàng ra.
Vặn mở nắp, đưa cho Lạc Phong Đường: “Đường Nha Tử, ngươi uống miếng nước đi.”
Lạc Phong Đường nhìn đến ống trúc quen thuộc kia, hình ảnh lần trước hai người uống nước hiện ra trong đầu hắn.
Hắn theo bản năng nhấp môi dưới, nhỏ giọng nói: “Ngươi uống trước đi.”
“Được, ta sẽ để lại một phần cho ngươi.”
Dương Nhược Tình không nghĩ quá nhiều, hoặc là nói theo cách khác, nàng tuy rằng có tâm tư tinh tế của nữ nhi.
Nhưng, ở phương diện nào đó, nàng lại tùy tiện như một nam hài tử vậy, không câu nệ tiểu tiết.
Vì thế, nàng bưng ống trúc lên, ngửa đầu uống mấy ngụm.
Khi nàng ngửa đầu uống, bên cạnh, một đôi ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm chỗ tiếp xúc giữa môi nàng và ống trúc……
“Chà, vẫn là nước giếng trong nhà ngọt lành!”
Nàng vừa lòng lau vệt nước nơi khóe miệng, đem ống trúc còn dư lại một nửa nước đưa cho Lạc Phong Đường: “Tới phiên ngươi.”
Lạc Phong Đường tiếp nhận ống trúc, hơi nghiêng người đi.
Hắn nhớ kỹ vị trí vừa rồi nàng uống qua.
Ngón tay nắm ống trúc của hắn run nhè nhẹ, đem đôi môi nóng bỏng dán lên vị trí nàng vừa chạm qua, ngửa đầu uống.
“Như thế nào? Ta không sai đúng không? Nước này uống thật ngọt đi?”
Đợi hắn uống xong, còn ợ lên một cách vừa lòng, Dương Nhược Tình đi lại đây, đáy mắt mỉm cười hỏi.
“Ừ, ngọt, thực ngọt!”
Hắn nhỏ giọng nói, đôi mắt nhìn ống trúc rỗng trong tay, có hơi chút chột dạ, không dám nhìn thẳng mắt nàng.
Đây là loại nước ngọt nhất, thơm nhất mà hắn từng uống qua!
So với mật ong, còn muốn ngọt hơn!
“Hì hì, ăn uống no đủ rồi, chúng ta lại lên đường đi!”
Dương Nhược Tình phủi phủi cọng cỏ dính trên mông, đứng lên.
Hai người lại tiếp tục lên đường, một hơi tới trấn trên.
Lập tức đem đậu phụ đưa đến Tụ Vị Hiên, bàn giao cho Chu đầu bếp, lãnh chứng từ, lại đi đến phòng thu chi kia nhận 400 văn tiền.
Dương Nhược Tình sau khi nhận được tiền, liền nện bước nhẹ nhàng chạy về phía sau bên ngoài tửu lầu.
Lạc Phong Đường giữ chiếc xe trống, đang đứng ở ngoài tường ven đường chờ nàng.
Thấy nàng chạy tới, hắn hướng nàng mỉm cười.
Màu da của nam hài dưới ánh mặt trời đầy khỏe mạnh dã tính.
Ánh mắt hắn thâm thúy ngăm đen, sống mũi cao thẳng, khi hắn cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề.
Rõ ràng hắn trời sinh một khuôn mặt góc cạnh, lạnh lùng, nhưng, khi nhìn thấy nàng chạy tới.
Khuôn mặt hắn như được gió xuân vuốt phẳng, nơi khóe mắt, đuôi lông mày, tràn đầy ấm áp không tránh khỏi.
“Lấy được tiền chưa?”
Hắn cười hỏi chạy tới trước mặt nữ hài vẫn còn thở hơi hổn hển.
Leng keng leng keng!
Dương Nhược Tình lấy ra một chuỗi tiền đồng dài, nhẹ nhàng đong đưa.
“Tiền tài không để lộ ra ngoài, mau đem tiền cất đi.” Hắn mỉm cười dặn dò.
“Được! Chúng ta trở về lại chia!”
Dương Nhược Tình nói, vội vàng nhét tiền vào trong áo.
“Đường Nha Tử, tiếp theo chúng ta đi đâu?” Nàng hỏi.
“Đi đâu cũng được, Tình Nhi ngươi định đoạt đi.”
“Được rồi!” nàng hớn hở mặt mày.
“Lên xe trước, lên xe lại nói.” Hắn hướng bên phía xe cút kít để không kia, bảo nàng.
Dương Nhược Tình vừa thấy, bốn chiếc thùng gỗ đều cột vào một bên, bên để trống này thực hiển nhiên là vị trí lưu lại cho nàng.
“Hì hì, lên rồi nói!”
Nàng hướng hắn giơ ngón tay cái lên, một tay đè lên giá gỗ của xe cút kít, thuận thế ngồi lên.
“Ngồi cẩn thận!”
Hắn dặn dò một tiếng, hơi hơi cúi người, hai tay đồng loạt phát lực, đẩy xe cút kít ổn định đi về phía trước ……
Lầu hai của tửu lầu Tụ Vị Hiên.
Bên cửa sổ khắc hoa, một bóng hình màu đỏ xinh đẹp đang đứng ở đó.
Phía sau lưng nàng, Tống tiên sinh của tửu lầu cúi người đứng đó, trong miệng hàn huyên chào hỏi.
Thiếu nữ áo đỏ thất thần nghe, tay vân vê song cửa sổ, tầm mắt nhìn về đường phố rộn ràng, nhốn nháo trước mặt.
Trên đường phố, nơi nơi đều là hàng quán, người bán rong, âm thanh rao bán hết đợt này đến đợt khác.
Đột nhiên, khóe mắt nàng thoáng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Cho dù là ở trên đường cái rộn ràng, nhốn nháo, cho dù người nọ mặc áo vải thô không nổi bật.
Nhưng, thân thể cao lớn cường tráng, khuôn mặt lạnh lùng, cứng rắn, cùng với nước da cuồng dã ……
Đều khiến ánh mắt nàng sáng ngời, hô hấp cứng lại!
Ngày đó xe ngựa mất khống chế trong rừng cây, nàng sợ tới mức kinh hồn bạt vía.
Nhưng hắn từ trên trời giáng xuống, một chưởng liền chế phục con ngựa đang điên cuồng!
“Biểu cữu, ngươi có lời gì đợi lát nữa hẵng nói. Ta thấy bạn, rời đi một chút!”
Thiếu nữ áo đỏ nói xong những lời này, vô cùng lo lắng chạy ra nhã thất.