Chương 208: Đường Nha Tử Đại Hiến Ân Cần ( Canh Ba )

Dương Nhược Tình và Tôn thị mặt mày hớn hở lên.

Tôn thị thúc giục Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, con cũng mau ăn đi……”

“Vâng.” Dương Nhược Tình nói, thanh âm chưa dứt, đã thấy một bóng người chạy vội tới trước bệ bếp.

Là Lạc Phong Đường.

Chỉ thấy Lạc Phong Đường cầm lấy chén đũa sạch sẽ đã được chuẩn bị sẵn trên bệ bếp, dùng muôi múc cho nàng một chén cháo đầy tràn.

Khi Dương Nhược Tình còn đang sững sờ, hắn đã bưng bát cháo ngô nóng hầm hập đi tới trước mặt nàng.

“Vẫn còn nóng đấy, ăn đi.” Hắn nói.

Dương Nhược Tình ngây người.

Làm nửa ngày, hóa ra là hắn đang múc cháo cho nàng?

Tiểu tử này, sao hôm nay lại ân cần như vậy?

Bên kia, Tôn thị đang rót nước ấm cũng nhìn thấy một màn này.

Ánh mắt phụ nhân hiện lên một tia mừng thầm.

Thấy Dương Nhược Tình sững sờ ở đó, cũng không duỗi tay tới đón.

Tôn thị một bên đưa mắt ra hiệu cho Dương Nhược Tình, một bên dỗi nói: “Ai da, Tình Nhi sao con lại để Đường Nha Tử múc cháo cho con như vậy? Thật là không hiểu chuyện.”

Dương Nhược Tình hồi phục lại tinh thần, tiếp nhận chén cháo Lạc Phong Đường đưa qua, trêu ghẹo nói: “Tiểu tử ngươi hôm nay biểu hiện không tồi nha, còn biết cách mượn hoa hiến phật?”

Phòng bếp là nhà nàng, nồi, chén, cháo bắp đều là của nhà nàng.

Hắn thế nhưng đảo khách thành chủ giúp nàng múc một bát cháo, không phải mượn hoa hiến phật thì là gì?

Lạc Phong Đường vừa nghe lời này, mặt đỏ bừng.

Hắn cụp mắt xuống, không có lên tiếng.

Bên kia, Tôn thị rót xong nước ấm thấy thế nói: “Tình Nhi con cũng thật là, Đường Nha Tử người ta hảo ý múc cháo cho con, con không cảm kích liền thôi đi, lại còn trêu chọc hắn như vậy!”

Dương Nhược Tình nghe vậy, cười hì hì.

“Hắc hắc, con không coi hắn là người ngoài mới nói như vậy. Người bình thường, muốn múc cháo cho con, con cũng không cho cơ hội đâu. Đường Nha Tử, ngươi nói đúng không?”

Lạc Phong Đường ngẩn ra, ngay sau đó gật đầu nói: “Đúng, đúng, Tình Nhi nói gì cũng đúng!”

Dương Nhược Tình bưng chén ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ, đắc ý nhướng mi với Tôn thị: “nương, ngài nghe thấy chưa? Đường Nha Tử đồng ý với lời con nói!”

Tôn thị bất đắc dĩ cười lắc đầu, nói: “Đường Nha Tử tính tình thật là tốt, săn sóc Tình Nhi nhà ta như vậy. Tình Nhi con sau này cũng phải đối xử với Đường Nha Tử tốt một chút nhé.”

Lạc Phong Đường mặt nháy mắt liền đỏ lên.

Dương Nhược Tình một bên ăn cháo bột ngô, một bên bớt thời giờ đáp lại lời Tôn thị.

“Nương, nương nói vậy con không đồng ý, nói giống như khuê nữ của ngài là một Mẫu Dạ Xoa vậy.”

Nàng cố ý chu miệng lên, “Câu câu chữ chữ đều hướng về Đường Nha Tử, giữa hai chúng ta rốt cuộc ai mới là con đẻ của nương nha?”

Tôn thị kinh ngạc, ngay sau đó bất đắc dĩ cười.

“Nương là vì nghĩa diệt thân, Đường Nha Tử xác thật là một hài tử tốt, không giống con như vậy quỷ tâm nhãn!”

Dứt lời, Tôn thị quay đầu, vẻ mặt từ ái nói với Lạc Phong Đường: “Tình Nhi nhà ta là miệng dao găm tâm đậu phụ. Sau này nếu nàng dám ức hiếp cháu, cháu hãy nói với thím, thím làm chủ cho cháu!”

Lạc Phong Đường trộm liếc mắt ngắm Dương Nhược Tình một cái, đỏ mặt nói: “Thím, Tình Nhi rất tốt với cháu, không có ức hiếp cháu, thím không cần vì cháu mà nhọc lòng.”

Tôn thị nói: “Cháu thật là một hài tử thành thực…”

Dương Nhược Tình ha ha nở nụ cười, “Nương ơi nương, như thế nào ạ? Nương muốn vì Đường Nha Tử bênh vực kẻ yếu, nhưng hắn lại quay lưng đi?”

Tôn thị đi tới theo thói quen chọc nhẹ một chút vào trán Dương Nhược Tình, giận dỗi nói: “Con đúng là quỷ nha đầu, mau ăn đi, Đường Nha Tử người ta còn đang chờ con đấy, ăn no rồi lên đường!”

“Vâng vâng!”

Rất nhanh một chén cháo bắp đã đi vào trong bụng, Dương Nhược Tình lau miệng sạch sẽ, đứng dậy.

Nàng nói với Tôn thị: “Nương nhặt cho con bốn miếng đậu phụ với, con mang cho nhà thúc Đại Ngưu, thuận tiện lại mượn xe cút kít.”

Tôn thị cười tủm tỉm nói: “Tình Nhi, nhà thúc Đại Ngưu ta chút nữa sẽ đưa đậu phụ qua. Xe cút kít con cũng không cần đi mượn.”

“Không mượn xe cút kít sao được? Bốn thùng đậu phụ liền, dù Đường Nha Tử có ba đầu sáu tay cũng không thể bê đi trấn trên được!” Dương Nhược Tình nói.

Tôn thị cong môi cười, “Con đi ra sau nhà nhìn một cái sẽ hiểu.”

Dương Nhược Tình kinh ngạc, quay đầu thấy Lạc Phong Đường đã không còn ngồi ở cái bàn kia, bốn thùng đậu phụ trong phòng bếp cũng không thấy.

“Đường Nha Tử đã xách thùng đậu phụ đi ra mặt sau nhà, con đi nhìn xem sẽ hiểu!” Tôn thị cười thúc giục.

Dương Nhược Tình không hiểu ra sao, không hiểu được nương và Lạc Phong Đường hai người đang giấu diếm cái gì.

Đi xem sẽ biết!

Nàng xoay người chạy ra phòng bếp.

Mặt sạu phòng bếp là tường viện, trên vách tường có một chiếc cửa nhỏ, cửa nhỏ thông ra ngoài ngõ nhỏ.

Sau khi phân gia, cả nhà Dương Nhược Tình đều từ chiếc cửa nhỏ kia ra ra vào vào.

Dương Nhược Tình đi ra sau nhà, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bên ngoài chiếc cửa nhỏ có đỗ một chiếc xe cút kít.

Lạc Phong Đường đang đứng ở bên xe, đem mấy thùng đậu phụ buộc chặt trên xe cút kít.

“A? Xe cút kít?” Dương Nhược Tình vui sướng đi qua.

Vừa nhìn đã thấy chiếc xe cút kít này mới tinh!

“Đường Nha Tử, ngươi mượn chiếc xe mới này từ nhà ai vậy?” Nàng tò mò hỏi.

Nhà người nọ thật đúng là hào phóng, cho người khác mượn một chiếc xe mới tinh như vậy, giao tình thật tốt nha!

Nghe Dương Nhược Tình hỏi, Lạc Phong Đường chỉ cười cười.

“Tình Nhi, sau này chúng ta không cần đi mượn xe của nhà khác nữa, đây chính là xe của chúng ta!”

“Xe của chúng ta?”

Dương Nhược Tình cho rằng mình đã nghe lầm, đôi mắt mở to.

“Đúng vậy, xe của chúng ta, sau này chúng ta muốn sử dụng như thế nào cũng được!” Hắn lại nói.

Dương Nhược Tình cao hứng cười đến liệt cả miệng.

Nàng yêu thích không buông tay vuốt ve thân xe sáng bóng, tay vịn được mài giũa trơn nhẵn, cùng với bánh xe vẫn đang tỏa ra mùi dầu cây trẩu ……

Đột nhiên, nghĩ đến điều gì, nàng bắt lấy cánh tay Lạc Phong Đường.

“Đường Nha Tử, hôm qua ta đến nhà tìm ngươi, ngươi ở sau nhà với mấy cọc gỗ là để làm xe cút kít này đúng không?”

Lạc Phong Đường nhìn vào chỗ cánh tay đang bị nữ hài nắm chặt, gương mặt hơi hơi nóng lên.

Hắn gật gật đầu, “Đúng vậy, lúc đó mài giũa sắp xong rồi, sau khi ngươi đi về, ta đem chúng giáp lại một khối đóng chặt đinh là có thể dùng được.”

Dương Nhược Tình vui vẻ đến muốn nhảy lên, nắm tay đấm nhẹ bờ vai của hắn.

“Đường Nha Tử, ngươi thật giỏi, không chỉ biết săn thú, còn biết làm xe cút kít!”

“Hắc hắc! Không có gì, chỉ cần chịu khó suy nghĩ là được thôi!”

Hắn gãi gãi đầu, có hơi chút ngượng ngùng cười cười.

“Đúng rồi, mới vừa rồi ta đi thăm tam thúc, có nghe nói về chân của thúc.” Hắn nói.

Dương Nhược Tình gật đầu: “Đúng vậy, chân ta cha sắp khỏi rồi, tiếp theo cần tập đi.”

Lạc Phong Đường cân nhắc, nói: “Nếu như vậy, lần sau ta sẽ làm cho tam thúc một bộ trụ quải, lại chỉnh một chiếc ghế dựa có bánh xe, tam thúc như thế có thể ra ngoài phơi nắng.”

Đôi mắt Dương Nhược Tình sáng lên.

“Thật sao?” Nàng hỏi.

Lạc Phong Đường dở khóc dở cười, “Ta đã bao giờ lừa gạt ngươi chưa?”

“Được lắm!” Dương Nhược Tình hoan hô một tiếng.

Nàng không chút nào che giấu sùng bái cùng kích động trên mặt, ngửa đầu nói với hắn: “Đường Nha Tử ngươi quả thực chính là phúc tinh trong mệnh của ta, thiếu cái gì có cái đó. Ngươi thật là quá đáng yêu, ta phải khen thưởng ngươi một chút!”