Lạc Phong Đường nghẹn họng nói: “Ta đang nói, ngươi như bây giờ đã rất tốt rồi, thịt nhiều nhìn lại càng đáng yêu, càng vui vẻ.”
Càng đáng yêu càng vui vẻ? Vậy chẳng phải chính là dễ thương sao?
Vốn dĩ chỉ muốn trêu hắn, xem bộ dáng hắn nóng vội, nói năng vụng về.
Nhưng Nhất thời, nàng lại tự chọc cho mình ưu thương.
Tỷ không muốn dễ thương, tỷ muốn làm nữ thần cao lãnh cơ!
Nếu không thể trở thành nữ thần, thì cũng phải là muội muội nhà bên ……
“Được rồi, ta nghe ngươi, ta không uống mấy loại thuốc đó.” Nàng nghiêm trang nói.
Lạc Phong Đường nghe vậy, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
“Nhưng dù sao, ta vẫn phải đi mua chút thuốc dưỡng nhan mới được, cải thiện màu da của ta.” Nàng lại nói tiếp.
Lạc Phong Đường lại nghiêm túc nhìn vào mắt Dương Nhược Tình.
Mặt Tình Nhi tuy rằng bụ bẫm, nhưng màu da lại có chút ám vàng.
Ừ, đúng là nên bồi bổ một chút!
“Được rồi, ta đưa ngươi đi vào!” Lạc Phong Đường nói.
Dương Nhược Tình gật gật đầu, hai người đem xe cút kít dừng ở cửa Di Cùng Xuân, một trước một sau vào y quán.
Y quán này, Dương Nhược Tình lần trước đã tới.
Được xưng là y quán lâu đời nhất trấn Thanh Thủy, nghe nói chủng loại dược liệu, cùng với đại phu ngồi khám tại y quán, đều vững chắc hơn so với các y quán khác trên trấn.
Khi hai người tiến vào, bên trong đã có vài vị khách hàng. Đầu tiên Dương Nhược Tình nhìn vào đại đường bên trái.
Bên trái dùng màn lụa ngăn cách ra hai phòng khám nhỏ.
Một gian phòng không, gian bên cạnh kia đang buông màn lụa, hình ảnh mờ mờ ảo ảo, giống như là bên trong đang có đại phu thăm khám cho nữ quyến.
Dương Nhược Tình nói với Lạc Phong Đường một tiếng, hai người lập tức đi về phía bên phải.
Bên phải dựa gần vách tường, là ngăn tủ đựng dược.
Từng hàng ngăn kéo màu đỏ thắm, mặt trên dán ghi chú màu trắng, ghi tên dược liệu.
Một lão giả có chòm râu hoa râm, mắt mang kính, cùng hai tiểu nhị bận rộn ở sau quầy.
Trước quầy, có vài người đang chờ bốc thuốc.
Thứ tự đến trước và sau, Dương Nhược Tình cùng Lạc Phong Đường thực thủ quy củ đứng xếp hàng ở sau đội ngũ.
Hôm nay vừa mới bán đậu phụ, được 400 văn, trừ đi 160 văn của Đường Nha Tử, nàng còn có thể tiêu 240 văn.
240 văn không thể tiêu hết toàn bộ, còn phải lưu lại một phần mua gạo mua lương thực, thêm vào đồ dùng sinh hoạt.
Viên hoàn gà đen bạch phượng yêu cầu rất nhiều vị dược liệu, mục đích hôm nay của nàng là hỏi thăm giá dược liệu.
Quá đắt thì sau này nàng sẽ tự suy nghĩ biện pháp kiếm lấy.
Giá có thể chấp nhận được thì nàng sẽ mua từng món một.
Số tiền tích cóp hôm nay sẽ mua một vị, lần tới nhiều tiền hơn, thì sẽ mua hai vị.
Như vậy một bên mua, một bên đi tìm, dùng nhiều thời gian một chút, khẳng định có thể gom đủ.
Rất nhanh, liền đến phiên bọn họ.
“Cô nương bốc thuốc có đơn của lang trung không?”
Trong đó một tiểu nhị thấy Dương Nhược Tình ở bên này xếp hàng, lường trước là bốc thuốc, duỗi tay muốn đơn thuốc của nàng.
Dương Nhược Tình cong môi cười, nói: “Tiểu ca, ta không có đơn thuốc.”
Tiểu nhị liếc mắt nhìn Dương Nhược Tình một cái, trong lòng hiểu rõ.
Đối với người nhà quê, thỉnh lang trung bắt mạch, thăm khám lại kê đơn, là một việc quá xa xỉ.
Người nhà quê chắc nịch, giống nhau rất ít sinh bệnh.
Liền tính bị bệnh, cũng chỉ uống mấy thang thuốc dân gian.
Bằng không, chính là sẽ tới y quán ở trấn trên mua mấy vị thuốc được hàng xóm giới thiệu cho về uống.
Trà để chữa cảm, hay thuốc trị vết bầm tím ……
“Vậy ngươi muốn mua loại dược gì, liều lượng ra sao?” Tiểu nhị ngay sau đó lại hỏi.
Dương Nhược Tình suy nghĩ một chút, kể têm mấy vị dược liệu của viên hoàn gà đen bạch phượng, cùng với phân lượng, nói cho tiểu nhị kia.
Tiểu nhị không dự đoán được trong miệng tiểu cô nương ở nông thôn, thế nhưng có thể nói ra một loạt tên dược liệu như vậy.
Trong đó có một số dược liệu thường thấy, hắn mỗi ngày đều phải qua tay.
Mà có loại dược liệu, có chút lạ, cả tháng hắn mới tiếp xúc một, hai lần.
Sừng hươu và vỏ ba ba, hắn chỉ mới nghe qua còn chưa từng gặp qua, bởi vì cửa hàng căn bản liền không có.
“Tiểu cô nương, ngài có thể nói lại một lần nữa không? Ta mới vừa rồi không nghe hết……”
Tiểu nhị có hơi chút quẫn bách, nói với Dương Nhược Tình.
“Được.”
Dương Nhược Tình gật gật đầu, đang muốn nói lại, lão giả vẫn luôn nghiền dược liệu ở bên kia đã đi tới.
“Ngày thường bảo ngươi bỏ thêm thời gian học tập, ngươi lại không nghe, bây giờ chỉ một chút tên dược liệu nghe cũng không nhớ được đầy đủ, mặt lão phu đều bị ngươi ném sạch!”
Tiểu nhị mặt đỏ tới mang tai, “Sư phụ dạy dỗ chí phải, đồ nhi lần tới nhất định dụng tâm.”
“Ngươi đi nghiền dược đi, nơi này giao cho ta!” Lão giả lại nói.
……
Lão giả nhìn Dương Nhược Tình, khuôn mặt bình thản nói: “Tiểu cô nương, dược vừa rồi ngươi nói, là mua cho ngươi uống? Hay là mua cho nữ quyến khác trong nhà?”
Ngại với Lạc Phong Đường vẫn ở bên người, Dương Nhược Tình không tiện nhiều lời.
“Cái này liền không phiền lão đại phu ngài nhọc lòng, ta mua tự nhiên có lý do.”
“Ngài chỉ cần nói cho ta biết, nơi này của các ngài có loại dược liệu ta cần hay không? Nếu có, thì giá bao nhiêu?”
Dương Nhược Tình hỏi.
Lão giả nghe vậy, không hề hỏi nhiều.
Hắn xoay người, mở một ngăn kéo được đánh dấu ‘đương quy ’ sau lưng mình, sau khi ngăn kéo được mở ra, bên trong vẫn còn một không gian nữa, chia thành mấy ô vuông nhỏ.
Hắn từ giữa lấy ba dạng đương quy ra tới.
“Tiểu cô nương hỏi không được đầy đủ, ví dụ như đương quy, sẽ có đầu đương quy, đuôi đương quy, phiến đương quy.”
“Cùng là dùng đương quy làm thuốc, công hiệu khác nhau, giá tự nhiên cũng khác nhau.”
“Không biết loại mà tiểu cô nương muốn là loại gì?”
Nghe lão giả nói đến nước miếng bay tứ tung, Dương Nhược Tình âm thầm trợn mắt.
Nima, tỷ tỷ ta chỉ muốn tới mua thuốc, thuận tiện tìm hiểu giá thị trường của dược liệu.
Ngươi lão gia hỏa lại xả cho ta nhiều như vậy? Định ức hiếp ta là người ngoài nghề sao?
Dương Nhược Tình đảo mắt, cười hì hì dò hỏi lão đại phu kia, “Ta chỉ là một hài tử ở nông thôn, sao có thể hiểu được chi tiết như vậy? Chỉ là từ người khác nghe được phương thuốc thôi.”
“Nếu không, lão đại phu giảng giải cho ta đầu đương quy, đuôi đương quy, phiến đương quy từng loại công dụng ra sao được không?”
Trong lòng Dương Nhược Tình cười thầm, lão gia hỏa ngươi không phải muốn khoe khoang sao?
Tới nha, tới nha, ai sợ ai!
Lão đại phu ngẩn ra, không dự đoán được tiểu cô nương này lại đem vấn đề đẩy trở về.
Giảng giải từng cái một? Nói ba ngày ba đêm cũng không xong!
“Vậy phiến đương quy đi, dược tính vững vàng, thông thường sử dụng nó làm thuốc cũng không sai!”
Hắn trực tiếp giúp Dương Nhược Tình lựa chọn, sau đó thu hồi đuôi đương quy và đầu đương quy.
“Phiến đương quy, cam thảo, thục địa hoàng ba loại này đều có giá ba văn tiền. Hoàng kỳ, bạch thược, bạc sài hồ bốn văn tiền. Thiên đông, con hào sáu văn tiền. Đại rễ sô đỏ năm mươi năm hai mươi văn tiền. Nhân sâm một trăm năm hai trăm văn tiền.”
“Sừng hươu, vỏ ba ba hai vị này, bổn hiệu thuốc tạm không có hàng.”
Lão giả nói, đồng thời Dương Nhược Tình âm thầm tính toán tiền ở trong lòng.
Khấu trừ đi sừng hươu cùng vỏ ba ba hai vị giá cao nhất. Các loại dược liệu khác, tính theo phân lượng của chúng nó khá thấp.
Tổng cộng tính xuống dưới, cần chi gần 500 văn tiền!
“Tình Nhi, có mua không?”
Lạc Phong Đường nhẹ giọng dò hỏi.
“Nếu không đủ tiền, trước cứ tiêu phần hoa hồng của ta, dù sao ta cũng không cần đặt mua gì!” Hắn lại nói.