“Ông bà dù sao cũng sinh ra phụ thân của con, ta có đồ vật gì quý hiếm, cũng nên đưa qua cho ông bà đầu tiên.”
Tôn thị lại nói tiếp.
Dương Nhược Tình không có phản bác lời này.
Dưới ảnh hưởng của nàng, hai vợ chồng Tôn thị và Dương Hoa Trung cũng thay đổi một cách vô tri vô giác, không còn giống như trước đây.
Không còn hiếu thuận mù quáng, tính cách bánh bao.
Nhưng từ trong xương cốt của hai vợ chồng, thiện lương chính là yếu tố vĩnh viễn cũng không thay đổi được.
Đưa đậu phụ hiếu kính lão Dương và Đàm thị, nói đến cùng, chính là Dương Nhược Tình tôn trọng Dương Hoa Trung.
Hai mẹ con một bên thảo luận, một bên đẩy cối xay. Đậu phụ đã làm nhiều lần nên đã quen thuộc quy trình.
Ngoại trừ lần đầu tiên còn có hơi chút luống cuống tay chân, hiện tại mấy mẹ con khống chế khối lượng công việc mấy chục cân đậu phụ đơn giản như ‘cưỡi xe nhẹ đi đường quen’!
Trong nồi sữa đậu nành lao nhao sủi bọt một cách vui vẻ, Tôn thị trông hai nồi nấu sữa đậu.
Dương Nhược Tình bắt đầu chuẩn bị nước chua.
Nghĩ đến điều gì đó, nàng hỏi Tôn thị: “Tứ thẩm mấy ngày nay không lại cùng nương hỏi thăm cách làm đậu phụ đúng không?”
Tôn thị lắc đầu, “Sau chuyện trứng gà, nàng có điểm khó chịu với ta. Hai ngày nay ở hồ nước nơi cửa thôn giặt quần áo, thấy ta đều đi đường vòng.”
Dương Nhược Tình nói: “Tay chân của mình không sạch sẽ, còn không biết xấu hổ nhăn mặt? Cái loại người này, nương đừng phản ứng nàng là được.”
“Được.” Tôn thị cúi đầu, cho thêm củi vào trong miệng bếp.
Dương Nhược Tình cầm chén đi tới, chuẩn bị pha chế nước chát.
Đại An nói: “Tỷ chờ một chút, để đệ ra ngoài.”
Dương Nhược Tình ngẩn ra, ngay sau đó cong mắt cười.
“Được, đệ đi đi.”
“Đại An đi đâu?” Tôn thị hỏi.
Dương Nhược Tình cong môi cười, “Đi canh chừng cho con!”
Tôn thị bừng tỉnh, ngay sau đó cũng lắc đầu cười: “Tiểu tử này, cũng thật là tinh quái!”
Dương Nhược Tình gật gật đầu: “Khôn khéo là tốt, không dễ dàng bị người ta hại.”
“Đúng vậy.” Tôn thị tán đồng.
Ngoài phòng, Đại An giống như một người lính gác đang đi tuần tra, xem xét trước phòng sau phòng một vòng.
Xác định không có người khả nghi xuất hiện, sau đó mới quay trở về phòng.
“Như thế nào ?” Dương Nhược Tình cười tủm tỉm hỏi.
Đại An gật gật đầu, cũng bắt chước bộ dáng của Dương Nhược Tình, giơ ngón tay biểu thị ‘ok’.
Tiểu tử này, học đến đâu dùng đến đó sao? Được lắm!
Nàng cười, tay chân lanh lẹ điều phối nước chua, sau đó bắt đầu làm đậu phụ.
Nước chua làm đậu phụ, đúng là ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’.
Trong nồi sữa đậu đang sôi trào bọt, khi nước chua vừa thấm vào từng chút một liền ngưng kết với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được ……
Bếp nhỏ trong phòng, nhiệt khí bốc lên, ba mẹ con liền ngửi thấy mùi thơm.
Lúc này, trong phòng phía đông của tiền viện Dương gia.
Lưu thị đang nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Trong đầu vẫn đang hồi tưởng lại chuyện xảy ra lúc chạng vạng kia, khi nàng bắt lấy cánh tay Lạc Phong Đường, cơ bắp rắn chắc kia.
Còn có bộ dạng tiểu tử kia khi túm lấy và định đánh mình, trông rất dữ tợn.
Thật hoang dã, như một con sói con!
Tuy nhiên, cũng rất thú vị!
Cái loại tiểu tử ngổ ngáo này, lúc nào cũng cậy mạnh, khi chui vào chăn, không biết sẽ còn cuồng dã đến đâu?
Tưởng tượng như vậy, Lưu thị liền cảm thấy toàn thân hưng phấn đến phát hoảng.
Nàng là một phụ nhân đã sinh dưỡng hài tử, nên hiểu được tại sao mình lại hưng phấn đến phát hoảng như vậy.
Nam nhân Dương Hoa Minh đang nằm bên cạnh, tiếng ngáy như muốn lật ngược mái nhà.
Lưu thị trong bóng đêm điều chỉnh cơ thể mình, duỗi tay mò mẫm thắt lưng quần của Dương Hoa Minh.
Thắt lưng quần của nam nhân nhà mình, nàng đã cởi nhiều lần, nhắm mắt lại cũng có thể nhét tay vào tìm được thứ đồ nàng muốn kia.
Nhưng lần này, Lưu thị ăn ‘bế môn canh’.
“Nam nhân chết tiệt, ngủ một giấc sao còn đem lưng quần đóng chặt như vậy?”
Lưu thị có chút bực, dùng sức giật mấy cái.
Giật như vậy, liền đem Dương Hoa Minh đánh thức.
“Hơn phân nửa đêm không ngủ đi, còn lăn lộn mù quáng cái gì?”
Dương Hoa Minh lẩm bẩm nói.
“Đã đến lúc xới đất rồi, cho tôi mượn lưỡi cày của anh để dùng!”
Lưu thị tức giận nói, vẫn kéo lưng quần của Dương Hoa Minh.
Dương Hoa Minh trong mơ mơ màng màng, chụp tay Lưu thị.
“Chỉ có một mảnh đất nát, có cái gì hay mà mân mê!”
Hắn trở mình, đưa lưng về phía Lưu thị, lại ngủ tiếp.
Lưu thị không thuận theo, bổ nhào lên trên người Dương Hoa Minh, muốn đem hắn bẻ lại đây.
“Cái của ta đã phá nát, vậy ngươi nói xem phía dưới của nhà ai mới tốt?”
“Không nói rõ ràng cho ta thì đừng hòng được ngủ!”
Lưu thị lại lần nữa làm ầm ĩ lên, khiến cho Dương Hoa Minh không được an phận.
Cơn buồn ngủ trôi đi một nửa, hắn tức giận ngồi dậy.
Trong phòng không đốt đèn, ánh trăng từ khe cửa sổ chiếu vào.
Hắn nhìn thấy nữ nhân trước mặt, đầu tóc bù xù, đang ngồi chống tay ở đó.
Trong bóng đêm nhìn không rõ khuôn mặt bà, nhưng đôi mắt kia lại giống như một con sói đang rất đói.
Hận không thể một ngụm đem hắn nuốt luôn.
“Nói cái gì vậy? Chỗ kia của ngươi nát như vậy, có gì tốt mà nói?”
Dương Hoa Minh cũng bực, tức giận nói.
“Ngươi nói ngay, ngươi nhìn trúng chỗ ngồi tiểu của ai? Sáng mai ta sẽ lấy dây thừng đi treo cổ trên xà nhà nhà nàng! Ngươi nói mau, nói mau!”
Lưu thị một bên nói, một bên dùng tay cào vào mặt Dương Hoa Minh.
Dương Hoa Minh nóng nảy.
Khuôn mặt này của hắn tuấn tú số một, số hai ở thôn Trường Bình.
Dựa vào gương mặt này, hắn đã thông đồng được rất nhiều đại cô nương, tiểu tức phụ trong thôn.
Nếu như bị cào rách, sau này hắn lấy gì để làm vốn?
“Con vợ điên, ngươi bị ma nhập à? Hơn phân nửa đêm không ngủ còn lăn lộn cái gì?”
Dương Hoa Minh giơ tay tới chắn.
Lưu thị tiến công càng mãnh liệt.
Một bên cào một bên khóc: “Ngươi là cái đồ đáng chém ngàn đao, bị nữ nhân bên ngoài ép khô, về với ta chỉ nằm dưỡng thần. Ngươi cút ngay, cút ngay, đừng nằm trên giường của ta!”
“Cút thì cút, ai thèm!”
Lưu thị nói chỉ là lời khi giận dỗi, nhưng không ngờ Dương Hoa Minh lại thật sự ôm gối đầu nhảy xuống giường.
Lưu thị còn chưa kịp tới ngăn cản, hắn đã kéo cửa phòng ra, đi đến căn phòng tối đen của Dương Hoa Châu ở đối diện.
Gió đêm từ cửa phòng mở rộng luồn vào, thổi tới trên giường.
Lưu thị chỉ đang mặc một chiếc áo đơn mỏng manh, rùng mình một cái, bọc chăn ngồi trên giường khóc thút tha thút thít.
Cha mẹ cãi nhau, khiến hai khuê nữ bị tỉnh giấc.
Hai đứa nhỏ mở mắt ra, nhìn thấy nương đang đầu tóc rối bù ngồi ở kia khóc.
Không hiểu được đã xảy ra gì sự, bọn chúng cũng sợ hãi, đi theo khóc lên.
Ba mẹ con bên này vừa khóc, Đàm thị cùng lão Dương đang ngủ trong phòng cũng tỉnh dậy.
Nghe thấy lão Dương trên giường thở dài, Đàm thị khoác áo ngoài xuống giường.
“Ta đi nhìn xem có chuyện gì!” Nói xong những lời này, Đàm thị ra khỏi phòng.
Cửa phòng vẫn đang mở ra, Lưu thị ôm hai khuê nữ đang ngồi trên giường khóc.
Đàm thị khoác áo ngoài xuất hiện ở cửa như cơn gió mạnh ập vào phòng.
“Hơn phân nửa đêm, các ngươi gào tang ai vậy? Còn có để người khác ngủ không?”
Đàm thị lạnh giọng quở trách.
Tuy nhiên, Lưu thị lại không có bộ dáng vâng vâng dạ dạ thường ngày mà lại để chân trần xuống đất.
Bà đầu tóc rối bù, trông giống như một người điên chỉ vào phòng đối diện của Dương Hoa Châu.
“Lão tứ hắn ở bên ngoài có nữ nhân khác, căn bản liền không gần ta nữa. Ta hỏi hắn nữ nhân kia là ai, hắn quay đầu bỏ đi……”
“Ta là được Dương gia các ngươi cưới hỏi đàng hoàng, hắn dù muốn nạp thiếp vào cửa, cũng phải hỏi ý kiến của phu nhân chính quy là ta!”
“Ta không gật đầu, hắn đừng hòng đón được người vào cửa!”