Khuôn mặt của Lạc Phong Đường ngay lập tức căng thẳng, thần sắc cũng khó coi.
“Ý của tứ thẩm là gì?” Hắn lạnh lùng hỏi.
Cái gì gọi là ‘có quan hệ tình cảm ’?
Nếu không phải người phụ nhân trước mặt này chính là tứ thẩm của Tình Nhi, cũng là trưởng bối, hắn đã sớm quay đầu không trả lời bà.
Lưu thị giả vờ như không nhìn thấy sự không vui của Lạc Phong Đường.
“Đường Nha Tử, ngươi và Mập Mạp nhà ta ra ra vào vào thành cặp thành đôi, giữa các ngươi rốt cuộc là quan hệ gì?”
“Thím không phải người ngoài, ngươi nói cho thím nghe, có phải ngươi thích Mập Mạp nhà ta không?”
Đôi mắt Lưu thị sáng long lanh, liên mồn truy vấn Lạc Phong Đường.
Lạc Phong Đường cau mày, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Lưu thị.
“Cháu và Tình Nhi có quan hệ gì, đó là chuyện riêng của chúng cháu, không liên quan gì đến người khác.” Hắn lạnh lùng nói.
Lưu thị ngẩn ra, tiểu tử này, giọng điệu khá chặt chẽ đi?
Hừ, trên đời này không có cái miệng nào mà bà đây cậy không ra.
“Tiểu tử ngốc, thím cũng không phải người ngoài, thím là thân thím của Tình Nhi!”
“Cháu nói với thím, cháu rốt cuộc tính toán sao, thím sẽ giúp cháu nghĩ cách!”
“Không cần, đa tạ!” Lạc Phong Đường không chút nghĩ ngợi, mở miệng từ chối.
“Trong nhà còn có việc, cháu đi trước.” Hắn xoay người sang chỗ khác, tính toán rời đi.
Lưu thị lúc này không ngăn đón nữa, mà là đứng đằng sau cười chế nhạo.
“Tiểu tử ngốc thật là không có nhãn lực, ta cho màn thầu trắng nõn nà lại không ăn, thế nào cũng phải đi thích cái bánh ngô cháy đen!”
“Mập Mạp cho ngươi uống mê hồn canh gì vậy? Với cái tính tình kia, dung mạo kia của nàng, tiểu tử ngươi rốt cuộc nhìn trúng nàng ở điểm nào?”
Lạc Phong Đường bước chân đột nhiên dừng lại.
Hắn nghiêng mặt đi tới, ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía Lưu thị.
Khuôn mặt phủ sương lạnh kia khiến Lưu thị không nhịn được rùng mình một cái.
Để tăng thêm can đảm, Lưu thị cố ý ưỡn ngực nâng giọng nói: “Trừng ta làm gì? Ta có ý tốt nói cho ngươi biết Mập Mạp là cái đồ xấu xí, không muốn ngươi sau này cưới phải một tức phụ xấu, trước mặt người khác lại không dám ngẩng cao đầu, ngươi thế mà lại bực ta cái gì?”
“Tình Nhi không xấu!” Lạc Phong Đường trầm giọng nói.
“Không xấu? Ha ~” Lưu thị cười, giơ tay chỉ về phía đầu ngõ.
“Với cái eo thùng phi, đôi chân voi, cằm hai ngấn, mắt híp tịt, ngoại trừ ngồi xổm đi tiểu, nàng trông giống một cô nương gia ở điểm nào?”
“Ta không cho phép ngươi nói Tình Nhi như vậy!” Lạc Phong Đường âm thanh lạnh hơn.
“Miệng mọc ở trên người ta, ta thích nói gì thì nói!”
Lưu thị chống hai tay bên hông, “Cưới vợ phải cưới người xinh đẹp như Lan nhi nhà chúng ta, mặt trắng như trứng gà bóc, eo nhỏ như liễu. Đi ở trong thôn, nam nhân đều phải ngoái nhìn!”
“Tiểu tử ngươi chưa từng nếm qua tư vị của nữ nhân, nhặt được cục bùn lại cứ coi như là bảo bối, tương lai ngươi chắc chắn sẽ hối hận ……”
“Câm miệng!” Lạc Phong Đường đột nhiên gầm nhẹ, nhấc chân một bước liền đứng trước mặt Lưu thị.
Hắn tóm cổ áo Lưu thị, thiếu chút nữa đem Lưu thị xách lên.
Một tay kia vung lên cao, năm ngón tay nắm chặt thành quyền.
Lưu thị sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, “Sao? Tiểu tử ngươi còn dám đánh ta? Tới nha tới nha, ngươi đánh ta một cái thử xem, sau này một thi hai mệnh……”
Khuôn mặt Lạc Phong Đường tức giận đến xanh mét.
Ngực kịch liệt phập phồng, nắm tay giơ lên cao kia ở giữa không trung.
“Tình Nhi có một người thím như ngươi, thật là bất hạnh!” Lạc Phong Đường trầm giọng nói.
“Củ cải và bắp cải, mỗi cái đều có tình yêu của riêng mình. Ở trong mắt ta, Tình Nhi là người đẹp nhất trên đời này!”
Hắn thu hồi nắm đấm, dùng ngón tay chỉ vào khuôn mặt trắng bệch vì hoảng sợ của Lưu thị: “Lạc Phong Đường ta cũng chưa từng đánh nữ nhân, lúc này xem ở mặt mũi của Tình Nhi, ta bỏ qua cho ngươi. Nếu lần sau còn dám nói như thế, thì đừng trách sao ta không khách khí!”
Dứt lời, hắn thả Lưu thị ra, xoay người bước nhanh rời đi.
Lưu thị vỗ ngực đang đập bang bang, hướng tới bóng dáng Lạc Phong Đường hung hăng phỉ nhổ.
“Đồ tiểu tạp chủng, có cha sinh không có nương dậy, hù dọa ai đây?”
Lưu thị hùng hùng hổ hổ, cũng xoay người trở về cửa chính Dương gia.
Ở ngõ nhỏ bên này, Dương Nhược Tình từ trong góc khuất đi ra.
Nàng đứng ở khoảng trống đầu ngõ, nhìn phương hướng Lạc Phong Đường rời đi, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, hai tay đang rũ bên người cũng nắm chặt thành nắm đấm.
Mới vừa rồi đối thoại giữa Lạc Phong Đường và Lưu thị, nàng đều nghe toàn bộ.
Dương Nhược Tình không thể nói lên tâm tình mình giờ phút này là gì, vừa có chút chua xót, vừa có chút ngọt ngào.
Có chút phẫn nộ, lại có chút cảm động.
Lưu thị sau lưng chửi bới nàng, là điều hoàn toàn có thể đoán trước được. Nhưng Lạc Phong Đường giữ gìn nàng như vậy, lại nằm ngoài dự đoán của nàng.
Nàng cúi đầu nhìn cánh tay, vòng eo, còn có cặp chân thô tráng của mình.
Lúc trước Mộc Tử Xuyên vô cùng ghét bỏ bộ dáng này của nàng, cảm thấy nàng khiến cho hắn mất mặt.
Cho nên để tránh gặp phải Mập Mạp ngốc ngồi chờ hắn trên đường đi học về, hắn luôn chọn đường vòng.
Cho dù tránh không được, hắn cũng sẽ cùng nàng xa xa phân rõ giới hạn.
Mà Đường Nha Tử thì lại khác.
Từ ngày đầu tiên nàng nhận thức hắn, từ lời đầu tiên hắn nói với nàng.
Hắn chưa bao giờ ghét bỏ ngoại hình cùng tướng mạo của nàng.
Hai người cùng nhau đi trấn trên, hắn một tấc cũng không rời luôn luôn đi theo sau nàng.
Không quan tâm trên đường phố hay chợ ngói nhiều người đi lại, chỉ cần nàng xoay người một cái, liền có thể nhìn thấy hắn đang ở đằng sau.
Ngọt ngào ở trong lòng chậm rãi lan tràn, áp chế cảm giác chua xót và phẫn nộ!
Khi đi về nhà trong con hẻm nhỏ, lòng nàng vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Bên tai vẫn luôn lăn qua lộn lại đoạn đối thoại nàng vừa nghe được.
Lưu thị nói, tuy rằng rất khó nghe, nhưng tinh tế tưởng tượng, cũng không phải hoàn toàn vô đạo lý.
Công cuộc làm giàu gấp như lửa sém lông mày, nhưng hình tượng của nàng, cũng không thể bỏ qua.
Không quan tâm ở cổ đại hay hiện đại, ngoại hình một người, giá trị nhan sắc, khí chất, đều sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt và công tác của người đó.
Giá trị nhan sắc càng cao, ưu thế cũng càng nhiều.
Càng đừng nói đến chuyện kén vợ kén chồng.
Một trắng che ba xấu, một béo hủy tất cả!
Chân của cha đã không cần nàng phải nhọc lòng, chỉ cần từng bước uống dược, luyện tập đi lại là được.
Từ nay, nàng phải tập trung thay đổi hình tượng của mình, tích cực lập kế hoạch.
Nàng muốn chính mình trở nên thật xinh đẹp, phải để cho Đường Nha Tử đã luôn giữ gìn nàng được nở mày nở mặt.
Được, cứ quyết định như vậy đi!
……
Non nửa nồi canh, thêm chút muối và hành lá, người một nhà liền đơn giản trải qua bữa tối.
Rửa chén đũa xong, đưa Tiểu An về giường ngủ, Dương Nhược Tình, Tôn thị, còn có Đại An bắt đầu chuẩn bị làm đậu phụ.
Cối xay vẫn là cái mượn từ nhà thúc Trường Canh chưa trả lại.
Dương Nhược Tình cùng Tôn thị thay phiên đẩy đậu, Đại An ở một bên phụ trách đổ đậu tương vào cối xay.
Tôn thị hỏi Dương Nhược Tình: “Lần này làm mười cân đậu tương……”
Lần nào cũng ngâm mười cân, có thể làm ra được 50 cân đậu phụ đưa đi tửu lầu trên trấn, còn lại mười cân bã đậu, có thể dùng để nấu cám cho lợn con ăn.
Dương Nhược Tình gật gật đầu: “Con lần này ngâm thêm hai cân đậu tương!”
“Vì sao ngâm nhiều như vậy?” Tôn thị hỏi.
Dương Nhược Tình cười cười: “Chúng ta bán nhiều đậu phụ như vậy, trong nhà cũng chưa ăn qua một miếng nào.”
“Cối xay là mượn từ nhà thúc Trường Canh, xe cút kít mượn từ nhà Đại Ngưu thúc, chúng ta cũng nên đưa đậu phụ đi cho nhà các thúc nếm thử đồ mới mẻ.”
“Còn có ông bà, cũng đưa qua hai miếng đi.”
Tôn thị nghe Dương Nhược Tình phân tích, khuôn mặt vui mừng gật đầu liên tục.
“Tình Nhi nhà ta suy nghĩ thật là chu đáo, chúng ta ăn hay không ăn không quan trọng, nhưng ân tình này nhất định phải báo đáp.”
Tôn thị phụ họa nói.