Chương 203: Lưu Thị Đến Gần Lạc Phong Đường ( Canh Hai )

“Ngươi lần trước không đi giao đậu phụ, là bởi vì bị thương. Mà ngươi bị thương, cũng vì giúp ta hái thuốc.”

Dương Nhược Tình tinh tế dò xét hắn, Nói như vậy, ngươi là vì công việc mới bị thương, đương nhiên vẫn được chia hoa hồng! Mau, cầm lấy đi!”

Lạc Phong Đường vẫn liên tục lắc đầu.

“Ta là tự nguyện xuống vực đá, bị thương cũng do ta không cẩn thận, không phải do chuyện của Tình Nhi. ”

“Lần tới chia hoa hồng, ta nhất định lấy, lần này ta tuyệt đối không nhận!”

Cho dù Dương Nhược Tình tiếp tục khuyên như thế nào, Lạc Phong Đường cũng sống chết không chịu nhận tiền.

Dương Nhược Tình cũng cạn lời.

Còn tưởng rằng tiểu tử ngốc này dễ nói chuyện, không nghĩ tới khi hắn thật sự quật cường lên, mười đầu trâu cũng kéo không trở lại được.

“Được rồi, nếu ngươi khăng khăng không nhận, ta đây liền tùy ngươi.”

Nói xong, nàng thu tiền trở về.

Nếu tiểu tử này cố chấp, sống chết không cần số tiền này, vậy sau này nàng sẽ dùng số tiền này để mua một ít đồ cho hắn.

“Ngày mai lại đến ngày giao đậu phụ. Vết thương của ngươi như thế thì đừng vội, cứ nghỉ ngơi thêm mấy ngày. Thời gian này ngũ thúc ta cũng đang ở nhà, sáng mai ta lại……”

Dương Nhược Tình còn chưa nói xong, đã bị Lạc Phong Đường chặn lại.

“Không cần lại đi làm phiền ngũ thúc của ngươi, sáng mai ta cùng ngươi đi giao đậu phụ!” Hắn nói.

“Nhưng, thương thế của ngươi……”

“Cũng đã qua ba, bốn ngày rồi, vết thương của ta đã sớm không còn đáng ngại. Với cả giao đậu phụ cũng không mệt, chỉ đơn giản là đi một đoạn đường thôi!” Lạc Phong Đường nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Dương Nhược Tình có hơi chút hồ nghi nhìn hắn: “Đúng không? Vậy ngươi để ta nhìn thử xem khôi phục như thế nào rồi.”

Lạc Phong Đường mặt lại đỏ lên, lùi lại một bước.

“Không cần…… không?”

Hắn nghẹn họng nói.

Hai lần trước để nàng nhìn thấy mông, đó là tình thế bắt buộc.

Bây giờ, dù cho có bị đánh chết hắn cũng sẽ không cởi quần ở trước mặt nàng!

Dương Nhược Tình nhìn biểu hiện này của Lạc Phong Đường liền nở nụ cười.

“Ha ha ha, nhìn xem ngươi đang làm gì, ta cũng không định nhào lên lột quần ngươi. Ta chỉ muốn hù dọa ngươi chút thôi, yên tâm đi, ta sẽ không xem đâu!”

Nàng là một cô gái có sở thích bình thường, không phải kiểu người thích nhìn mông nam tử.

Tuy nhiên, trêu chọc tiểu tử này thực sự rất vui!

Lạc Phong Đường thở phào một cách nhẹ nhõm, gãi gãi đầu, cũng nở một nụ cười ngây ngô.

Dương Nhược Tình thu hồi nụ cười, dặn dò hắn nói: “Nếu ngươi muốn đi, ngày mai ta sẽ ở nhà chờ ngươi.”

“Được!” Hắn gật đầu.

“Ừ,cứ như vậy nhé. Giờ không còn sớm, ta cũng cần trở về, ban đêm còn phải làm đậu phụ !”

“Ta đưa ngươi về.”

Dương Nhược Tình vốn dĩ định nói không cần, nàng cũng không phải tiểu hài tử.

Nhưng nhớ đến vài lần trước đây, nàng không cho hắn đưa về, hắn liền vụng trộm theo sau, giống như đang theo dõi vậy, cũng quá vất vả.

“Được rồi, vậy ngươi đưa ta về đi!” Nói xong những lời này, nàng xoay người đi ra trước.

Đằng sau, Lạc Phong Đường vui vẻ sải bước đi theo.

Khi đi đến cổng sân, Dương Nhược Tình đột nhiên nhớ đến điều gì đó, bèn dừng lại nhìn về phía sau nhà hắn.

“Sao thế Tình Nhi?” Lạc Phong Đường hỏi.

“Đường Nha Tử, lúc trước ngươi ở phía sau nhà làm gì với đống cọc gỗ vậy?” Nàng tò mò hỏi.

Nàng lúc ấy vội vàng nhìn qua.

Cọc gỗ vừa nhìn đã thấy là loại tốt thường dùng để làm xà nhà, vì thế hắn không thể để làm củi đốt được.

Nghe nàng hỏi, Lạc Phong Đường ánh mắt lập loè.

“Không có gì, ta rảnh rỗi không có việc gì làm nên luyện tập chút thôi.”

“Trời, ngươi thật đúng là nhàn đến đau trứng.” Nàng trừng hắn một cái, “Ta còn tưởng nhà ngươi cũng muốn làm chuồng lợn !”

Hắn mỉm cười phụ họa: “Hắc hắc, chuồng lợn cũng muốn làm, nhưng không vội, không vội……”

Dương Nhược Tình không định hỏi nhiều, cất bước ra sân.

Khi mùa đông đến gần, ngày ngắn lại.

Nàng nhớ rõ khi mình bước vào sân nhà Lão Lạc, mặt trời vẫn còn treo ở sườn núi phía tây.

Đến lúc rời đi, mặt trời đã lặn, bầu trời một màu xanh thẳm.

Xung quanh, hoàng hôn đang kéo đến dần.

Trong thôn, khói bếp lượn lờ.

Xa xa gần gần, truyền đến tiếng chó sủa đứt quãng.

Hai người một trước một sau, đi trên đường, câu được câu không nói chuyện.

Trong khi đi cũng gặp một vài người dân trong thôn đang đi ra ngoài rửa rau buổi tối hoặc gánh nước. Nhìn thấy hai người đi cùng nhau, thỉnh thoảng còn cùng nhau cười thành tiếng. Các thôn dân sau khi đi ngang qua, đều sẽ dừng lại nhìn theo bóng dáng của hai người, trong mắt ngọn lửa bát quái bùng lên bay phất phới.

Hai người đối với các ánh mắt phía sau đều rõ ràng. Đối với những lời đồn đại gần đây trong thôn về họ, cũng biết rõ ràng. Nhưng cả hai con người vốn có tính hiếu thắng như thế, đối với sự việc này, dù trong lòng hiểu rõ nhưng lại lựa chọn im lặng.

Phía trước đã nhìn thấy được cửa chính của Dương gia.

Bên cạnh cửa chính, có một con hẻm nhỏ, từ đầu ngõ đi vào một đoạn đường ngắn sẽ nhìn thấy một cái cửa hông nhỏ. Từ cửa hông đi vào, chính là nhà Dương Nhược Tình.

Khi hai người đi tới, đúng lúc nhìn thấy Lưu thị vác cái bụng to từ bên kia đường lại đây, vẻ mặt nôn nóng hoảng loạn.

Dương Nhược Tình suy đoán Lưu thị chắc chắn là đi qua nhà người khác buôn chuyện, sau đó chậm trễ giờ về nhà làm cơm tối. Cho nên lúc này mới vội vội vàng vàng.

Bên kia, Lưu thị cũng nhìn thấy hai người bên này.

Lưu thị ngạc nhiên, ngay sau đó mắt liền sáng lên.

Bà giả vờ vuốt ve cánh cửa cũ đã bị mưa gió bào mòn của Dương gia, nhưng khóe mắt lại liếc về phía ngõ. Một đôi tai lừa thậm chí còn dựng đứng.

Thấy thế, Dương Nhược Tình khinh thường kéo kéo khóe miệng.

Nàng ở đầu ngõ dừng lại, xoay người nhìn Lạc Phong Đường ở phía sau.

“Chỉ còn vài bước thôi, ta có thể tự mình đi vào. Đường Nha Tử ngươi cũng mau quay trở về đi, đừng để cho đại bá ngươi lo lắng.”

Nàng nói với Lạc Phong Đường.

Ánh mắt Lạc Phong Đường ấm áp nhìn nàng, “Ta nhìn ngươi đi vào trong ngõ sau đó sẽ trở về.”

“Được rồi.”

Dương Nhược Tình xoay người bước vào con ngõ nhỏ tối tăm.

Lạc Phong Đường đứng ở đầu ngõ liếc mắt nhìn một cái, sau đó mới xoay người tính toán rời đi.

Phía sau, đột nhiên truyền đến tiếng gọi được đè thấp.

“Đường Nha Tử chờ một chút.”

Lạc Phong Đường xoay người, sau đó mới phát hiện sự tồn tại của Lưu thị.

Tứ thẩm của Tình Nhi?

Trước đây, hắn chưa từng nói chuyện với người phụ nhân này, nhưng dù sao cũng cùng một thôn, nhiều ít cũng gặp mặt vài lần, nên có nhận thức.

“Dương gia tứ thẩm gọi cháu có chuyện gì?” Lạc Phong Đường ngay sau đó hỏi.

Lưu thị ưỡn cái bụng to, thở hổn hển chạy tới trước mặt Lạc Phong Đường.

Nghe Lạc Phong Đường hỏi, đầu tiên Lưu thị nghển cổ nhìn về phía đầu ngõ bên kia một cái.

Sau đó, bà bắt lấy cánh tay Lạc Phong Đường kéo hắn đến một bên.

Khoảnh khắc khi ngón tay vừa chạm vào cánh tay của Lạc Phong Đường, Lưu thị chấn kinh.

Tiểu tử này ăn gì lớn lên vậy? Cánh tay này thật là rắn chắc!

Lạc Phong Đường bị Lưu thị kéo tới một bên, thấy tay Lưu thị còn dừng lại ở trên cánh tay hắn, âm thầm nhíu mày.

Hắn đem cánh tay đang bị Lưu thị nắm kéo trở về, cũng lui về phía sau một bước, kéo ra khoảng cách với Lưu thị.

“Tứ thẩm nếu là không có chuyện gì, cháu đi về trước.”

Dứt lời, hắn xoay người muốn đi.

Lưu thị vội vàng ngăn cản hắn, “Ai, tiểu tử này ngươi gấp cái gì vậy, chờ nghe thím nói xong hẵng đi.”

“Thím định nói gì?” Lạc Phong Đường hỏi.

“Đường Nha Tử, ta nghe người trong thôn nói ngươi cùng Mập Mạp có quan hệ tình cảm, chuyện này có đúng không?”

Lưu thị đi lại đây, vẻ mặt phấn khởi hỏi.