Chương 206: Ta Cũng Mân Mê Một Chút ( Canh Một )

Vẻ mặt Đàm thị kinh ngạc.

Bà cho rằng chính mình đã nghe lầm, lời này sao lại từ trong miệng Lưu thị nói ra!

Đàm thị ngay sau đó chống tay bên hông, khạc ra một cục đờm phun tới trên người Lưu thị.

“Bất hiếu có ba điều, không có con nối dõi là lớn nhất. Sinh không được nhi tử, ngươi có đền bù được tiền cưới hỏi đàng hoàng cho Dương gia chúng ta không?”

“Nam nhân là trời, nữ nhân là đất. Lão tứ ở bên ngoài có nữ nhân, cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa!”

“Cái thai tiếp theo của ngươi mà lại không sinh ra nhi tử, không cần lão tứ, chính ta sẽ làm chủ cho hắn nạp thiếp!”

“Huyết mạch tứ nhi tử của ta, không thể đoạn ở trên người bà nương vô dụng như ngươi được, cái loại gà chỉ biết ăn không biết đẻ trứng……”

“A a ~”

Lưu thị như bị sét đánh trúng.

Úp hai tay che mặt, quay người phác gục trên giường khóc lóc.

Hai khuê nữ, khi Đàm thị như một cơn gió đến từ âm ti tiến vào trong phòng, đã sợ tới mức không dám lên tiếng.

Lúc này lại càng co rút trên thành giường, run rẩy.

“Con mẹ chết tiệt! Nếu ngươi mà còn tiếp tục gào tang quấy nhiễu không cho người khác được ngủ, thì sáng mai liền lăn trở về Lưu gia thôn đi. Bao giờ sinh được nhi tử, thì mới được trở về! Sinh không ra nhi tử, cả đời đừng mong được trở về!”

Nói xong những lời này, Đàm thị quay người ra khỏi phòng, lập tức đi tới căn phòng đối diện của Dương Hoa Châu.

Bên này, Lưu thị hàm răng cắn chặt vào chăn, khóc đến thân mình run rẩy thành một đoàn, lại không dám phát ra nửa điểm tiếng kêu.

Trong phòng đối diện, lại truyền đến tiếng Đàm thị răn dạy Dương Hoa Minh.

“Ngươi cái đồ hỗn trướng, cha mẹ cho ngươi một túi da đẹp đều dùng để bỏ phí trên những thứ này à?”

“Suốt ngày đi làm những việc thối tha đó, tốn tiền còn chưa nói, sau này nhiễm bệnh đường sinh dục, thì nằm ra đó mà khóc!”

“……”

Sau khi đem con trai và con dâu đều răn dạy một hồi xong, Đàm thị thở phì phì trở về phòng của mình.

Trên bàn trong phòng đang thắp một trản đèn dầu nành, lão Dương khoác áo ngoài, ngồi ở bên trong giường hút thuốc lá sợi.

Nhìn thấy Đàm thị vào nhà, lão Dương rút điếu thuốc lá trong miệng ra.

“Lão tứ cùng vợ hắn rốt cuộc có chuyện gì? Hơn phân nửa đêm tại sao còn làm ầm ĩ như vậy?” Lão Dương hỏi.

Đàm thị đang cài then cửa, cài xong bèn đi đến bên cạnh bàn châm trà uống.

Nghe vậy, nàng khẽ hừ một tiếng.

“Còn có thể vì sao? Chẳng phải là mấy chuyện ngu xuẩn trong ổ chăn thôi sao. Trong lòng vợ lão tứ có oán, liền nháo cùng lão tứ!”

“Chỉ vì như vậy?” Lão Dương có hơi chút dở khóc dở cười.

Ngay sau đó nghĩ đến điều gì, thần sắc lão Dương thay đổi.

“Lão tứ có phải không lên được không?”

Nam nhân hiểu nam nhân, lão Dương buột miệng thốt ra.

Đàm thị đang châm trà nghe thấy lời này, vội vàng hướng trên mặt đất nhổ nước bọt.

“Phi phi phi, nhìn xem ngươi vừa nói cái gì đen đủi nha!” Đàm thị nói.

“Ta không phải lo lắng chuyện này sao, ai, đúng là nhọc lòng bất tận!” Lão Dương buông tiếng thở dài, tiếp theo đem cột thuốc lá sợi nhét trở lại trong miệng.

Chỉ cần không phải không làm được, là được.

Ông vẫn còn đang trông cậy vào tứ nhi tử có thể sinh nhi tử, khai chi tán diệp cho Dương gia!

Bên kia, Đàm thị uống trà xong, cổ họng nóng rát rốt cuộc thoải mái một chút.

Bà lau sạch sẽ nước trà dính ngoài miệng, đi tới bên giường.

“Lưu thị không an phận, thân mình đang mang thai còn hỏa lực quá mạnh, vừa đến ban đêm đã quấn lấy lão tứ nhà ta.”

Bà đến bên cạnh giường ngồi xuống, vừa khom lưng cởi giày, vừa nói.

“Nữ nhân khi mang thai, ba tháng đầu và ba tháng cuối, không được quan hệ vợ chồng.”

“Lão tứ cố kỵ việc này, liền không đáp ứng yêu cầu của nàng, chọc nàng giận, nàng liền miên man suy nghĩ mù quáng linh tinh.”

“Nhi tử chúng ta vì muốn được thanh tịnh, mới trốn sang phòng lão ngũ bên kia. Ai!”

Lão Dương trầm mặc lắng nghe, nửa ngày sau mới đem điếu thuốc lá trong miệng rút ra.

“Đối diện phòng phía Tây, đúng lúc có hai gian trống, là phòng trước đây của tam phòng.”

Lão Dương cân nhắc nói: “Ngày mai ngươi cho bọn họ dọn dẹp một chút, lấy ra một gian nhà ở cho tứ phòng.”

“Được, chuyện này hai ngày trước lão tứ cũng đề qua với tôi, nói là hài tử thứ ba sắp sinh rồi, năm người cùng chui trong một gian nhà ở không ổn. Ta lúc ấy vẫn chưa đáp ứng.”

Đàm thị nói, cũng lên giường, kéo chăn đắp lên người.

Lão Dương gật đầu: “Căn nhà kia, sáng mai thu dọn xong, thì cho lão tứ dọn qua trước đi.”

“Được, vậy cứ chiếu theo lời ông nói mà làm.” Đàm thị nói.

“Lão ngũ bên kia, sau khi bà chuẩn bị quà tặng xong, thì để hắn đi Chu gia thôn nhận thân đi.” Lão Dương lại phân phó.

Đàm thị không có dị nghị.

Thấy lão Dương không phân phó thêm gì khác, Đàm thị nhận cây thuốc lá sợi của lão Dương đặt trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh giường.

Bà lại thổi tắt ngọn đèn dầu, mới vừa nằm xuống trong ổ chăn, một cánh tay già nua lại rất có lực duỗi qua.

Tối lửa tắt đèn, dọa Đàm thị nhảy dựng.

“Ngươi lão quỷ chết tiệt, không đi ngủ còn định làm gì?” Đàm thị tức giận hỏi.

Bên trong khung màn dệt thủ công bằng vải đen như mực, lão Dương đè thấp tiếng cười có vài phần bỉ ổi, nói.

“Nương Mai nhi, hay là chúng ta cũng lăn lộn một chút?”

“Xương cốt đã già như vậy rồi, không sợ lăn lộn gẫy luôn sao?”

“Hắc hắc, bảo đao của ta vẫn chưa già……”

Đôi tay thô ráp của Lão Dương đã sờ soạng lên trên khu vực bẹp như nắp quan tài trên người Đàm thị……

“Ngươi đúng là cái lão già không đứng đắn, không biết xấu hổ……”

Đàm thị thấp giọng mắng, giả vờ kháng cự một chút, đã bị lão Dương kiềm chế lại.

“Hắc hắc, thời trẻ kia, bà còn không phải chính là thích ta không biết xấu hổ sao? Nếu không, sao lại sinh một đàn nhi tử và khuê nữ?”

“Đừng nói nữa, không biết xấu hổ!”

“Hắc hắc, không nói không nói……”

Đúng lúc tứ tức phụ đang khát khô đến muốn chết đi sống lại, cách một bờ tường mẹ chồng Đàm thị, lại là gỗ mục gặp mùa xuân, hưởng thụ mưa móc dễ chịu……

Đây là một đêm tịch mịch.

Đây cũng là một đêm xao động.

Đối với gia đình Dương Nhược Tình ở hậu viên của Dương gia, đó cũng là một đêm bận rộn.

Sau nửa đêm, toàn bộ đậu phụ cuối cùng đã hoàn thành.

Mười hai cân đậu tương, tổng cộng làm ra 60 cân đậu phụ.

50 cân đậu phụ sẽ đưa cho tửu lầu, Dương Nhược Tình cắt thành các miếng nửa cân, toàn bộ xếp vào bốn chiếc thùng gỗ, dùng nước giếng sạch sẽ ngâm.

Còn có mười cân đậu phụ, nàng cũng cắt ngăn nắp thành hai mươi miếng.

“Nương, hai mươi miếng đậu phụ, nhà mình lưu lại bốn miếng. Còn dư lại mười sáu miếng, thúc Trường Canh, thúc Đại Ngưu, Lạc đại bá, còn có ông bà, mỗi bên đưa đi bốn miếng.”

Dương Nhược Tình phân phối.

Tôn thị nghiêm túc nghe, gật đầu nói: “Nhà Trường Canh và Đại Ngưu đều nhiều hài tử, bốn miếng đậu phụ chia thành hai lần nấu, mỗi một lần đều có thể nấu được một chén lớn tràn đầy!”

Dương Nhược Tình híp mắt cười.

“Phần của nhà Đại Ngưu thúc, sáng mai con đi mượn xe cút kít sẽ tiện thể mang qua luôn.” Nàng nói.

“Phần còn lại, sáng mai nương đưa qua cho mọi người nhé.”

“Được!”

“Đúng rồi Tình Nhi, lúc trước con không phải nói muốn nhờ ngũ thúc của con hỗ trợ đánh một chiếc xe cút kít sao?”

“Vâng, đúng là con có ý tưởng này, luôn làm phiền nhà thúc Đại Ngưu cũng ngại!” Dương Nhược Tình nói.

Bây giờ là thời điểm nông nhàn, xe cút kít của nhà thúc Đại Ngưu mới có ở trong nhà.

Chờ đến sang năm đầu xuân, công việc ngoài đồng ruộng lu bù lên, xe cút kít và xe bò, cũng không còn rảnh rỗi nữa.

“Sao vậy nương?” Dương Nhược Tình hỏi.

Xem bộ dáng Tôn thị giống như muốn nói lại thôi, Dương Nhược Tình biết nàng khẳng định là có chuyện muốn nói.