Chương 200: Xích Quả Quả Bao Che ( Canh Ba )

Dương Hoa Châu không nhịn được lại lên tiếng: “nương, nương nói như vậy là có ý gì? Chuyện này không phải là rõ ràng sao? Sao nương có thể bao che tứ tẩu như vậy?”

Đàm thị trừng mắt nhìn Dương Hoa Châu, tức giận nói: “ta một chén nước cân bằng, không bao che ai, nói chuyện phải dựa vào chứng cứ!”

Bên kia, trong mắt Lưu thị hiện lên một tia may mắn.

Tay bà vừa mới nhét vào, còn chưa có mò được quả trứng kia, đã bị bẫy chuột kẹp chặt.

Trứng vẫn còn nằm êm đẹp ở trong ổ !

Lúc này bà một chút cũng không sợ bị soát người.

Bên kia, Đàm thị hướng về Dương Nhược Tình đang trầm mặc, giương giọng thúc giục: “Còn cọ xát cái gì? Mập Mạp ngươi mau đi lục soát trên người tứ thẩm, ta còn phải về phòng ngủ !”

Vừa nghe lời này, Lưu thị cũng kiêu ngạo nói: “Tới nha tới nha, mau tới lục soát thân ta đi nào, ta lại muốn nhìn xem ngươi có thể lục soát ra cái quần què gì!”

Dương Nhược Tình hồi phục lại tinh thần, đối với mọi người lắc lắc đầu: “Cháu thấy cũng không cần soát người, quả trứng vẫn còn nằm trong ổ gà.”

“Trứng cũng chưa bị trộm, vậy ngươi hơn phân nửa đêm kêu chúng ta lại đây lăn lộn cái gì?” Đàm thị lạnh giọng quở trách Dương Nhược Tình.

Lưu thị cũng ở kia đắc ý nhếch miệng, khí thế lại quay trở về.

Dương Nhược Tình làm lơ Lưu thị đang dâng lên kiêu ngạo, giương giọng nói với mọi người: “Trứng gà nhà cháu bị mất, tứ thẩm chính là người có hiềm nghi lớn nhất. Hôm nay ban đêm có cái bẫy chuột nên thẩm mới không đắc thủ, nhưng trước đó ba quả trứng của nhà cháu đều là thẩm ấy trộm, còn có người nhìn thấy!”

Vừa nghe Dương Nhược Tình nói vậy, Lưu thị nóng nảy. Không cần suy nghĩ, bật thốt lên câu đầu tiên là mắng người: “Mập Mạp chết tiệt, ngươi đừng có mà nói bừa, rõ ràng chỉ có hai quả trứng gà, sao lại thừa ra thêm một quả?”

Lưu thị vừa nói ra, Dương Nhược Tình không nói, cười tủm tỉm nhìn bà. Lưu thị sửng sốt, phát hiện những người khác cũng đang dùng ánh mắt quái dị nhìn bà ta. Ngay cả Đàm thị mới vừa rồi còn che chở bà, lúc này cũng đang dùng ánh mắt ‘hận sắt không thành thép’ trừng bà.

“Ha ha, tứ thẩm, ngươi cái này gọi là không đánh đã tự khai đi?”

Đại An cười lạnh hỏi.

Lưu thị sau đó mới tỉnh ngộ lại, hận không thể một ngụm cắn đứt đầu lưỡi của mình.

“cha , nương , mọi người hãy tin con, con thật sự không trộm trứng gà của tam phòng ……”

“Là Mập Mạp, là nha đầu chết tiệt kia, nàng cố ý sắp đặt lời nói khiến con bị nàng cho vào tròng!”

“Câm miệng!”

Lão Dương không kiên nhẫn nghe tiếp, khuôn mặt đen xì quát lớn Lưu thị.

“Ngươi đã ăn trộm thì là trộm, dám làm liền phải dám thừa nhận!”

Vẻ mặt lão Dương vô cùng đau đớn.

Lưu thị cụp mắt xuống, thút tha thút thít nức nở khóc lên.

“Ai, phòng ngày phòng đêm, cướp nhà khó phòng, Dương gia chúng ta, gia môn bất hạnh!”

Lão Dương thở dài một hơi, nói với Đàm thị: “Bà lấy hai quả trứng gà lại đây, bồi thường cho tam phòng.”

Nói xong những lời này, lão Dương đen mặt rời đi. Dương Hoa Châu cũng hướng Lưu thị hừ một tiếng, đi theo lão Dương. Bên này, Đàm thị vừa nghe thấy mình phải lấy ra hai quả trứng gà thay Lưu thị bồi thường thì liền không vui.

Đây là do vợ lão tứ tham ăn, sao mẹ chồng như bà phải tới gánh tội thay?

Không được!

Đàm thị xắn tay áo, di chuyển đôi chân nhỏ vọt tới trước mặt Lưu thị.

Chiếu trên mặt Lưu thị, trên cánh tay, trên đùi hung hăng cấu mấy cái.

Một bên cấu, một bên mắng: “ngươi cái đồ con dâu tham ăn trộm cắp, cho ngươi đi trộm đồ này, cho ngươi đi trộm đồ này……”

Lưu thị tránh trái, tránh phải, đau đến kêu oai oái, như tiếng lợn bị chọc tiết.

Tôn thị, Đại An, Dương Nhược Tình đều mắt lạnh đứng nhìn, không ai có ý định tiến lên khuyên một chút.

Đàm thị cấu đến mỏi tay, Lưu thị cũng gào đến nát cả giọng, sau đó mẹ chồng nàng dâu hai người mới ngừng nghỉ.

Đàm thị hỏi Lưu thị: “Mau nói,hai quả trứng gà ngươi trộm được giấu ở chỗ nào?”

Lưu thị khóc đến nấc cụt từng cơn, còn định giấu đi.

Nhưng Đàm thị đã cởi giày ở chân ra, định chụp đánh vào mặt Lưu thị.

Lưu thị sợ tới mức run cầm cập, vội nói: “Giường, phía dưới giường bên trong một đôi giày cũ ……”

……

Hai ngày tiếp theo, Dương Nhược Tình không đi đâu, ban ngày chỉ canh giữ ở trong nhà chăm sóc Dương Hoa Trung. Giúp Dương Hoa Trung sắc thuốc, uống dược. Sau khi dược tính đi vào, liền rèn sắt khi còn nóng ghim kim cho ông, sau đó lại xoa ấn cơ bắp ở chân.

Chiếu theo kế hoạch và tiến trình của nàng, chân của cha bảy ngày sau có thể thử mỗi ngày xuống đất luyện tập đi lại một chút. Mới đầu cần phải dùng nạng, mỗi ngày cũng không thể luyện tập quá một canh giờ.

Chờ đến sau này, sẽ dần dần kéo dài thời gian luyện tập. Một tháng sau, liền có thể vứt bỏ nạng, đi lại bình thường.

Nhưng nếu muốn giống như trước đây, tùy tâm sở dục, thoăn thoắt ngược xuôi, kéo xe, cày ruộng làm các công việc tốn sức, thì còn phải chờ đến ba tháng sau.

Thương gân động cốt một trăm ngày, lời này nhưng không chỉ là lời nói xuông.

……

Hôm nay, Dương Nhược Tình quét tước dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa, rải thuốc bột khử trùng, bột phòng ẩm vào bốn góc nhà và chân tường. Tôn thị nấu xong cơm trưa lại đây kêu nàng đi ăn cơm.

Dương Nhược Tình vỗ vỗ tay, thuốc bột dư lại sau khi buộc chặt liền để ở trên bàn.

“Nương, buổi trưa sau khi ăn xong, con sẽ bớt chút thời giờ đi qua nhà Đường Nha Tử.”

Dương Nhược Tình nói với Tôn thị.

Thuốc bột khử trùng, bột phòng ẩm còn dư lại, nàng cũng muốn rải cho phòng của hắn.

Còn có tiền hoa hồng hai ngày bán đậu phụ trước cũng chưa chia cho hắn.

Tôn thị nghe thấy Dương Nhược Tình muốn đi nhà Lão Lạc, không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.

“A, đúng rồi Tình Nhi, đôi giầy lần trước nương làm cho Đường Nha Tử có vừa chân không?”

Dương Nhược Tình kinh ngạc, cười nói: “Nhìn đầu óc con này, ngày ấy đem giày đưa đến cũng không bảo hắn đeo thử!”

“Không có việc gì, đợi lát nữa con không phải định đi qua sao? Để hắn đeo thử xem là lớn hay nhỏ, trong lòng nương cũng có số đo chính xác.” Tôn thị nói.

Dương Nhược Tình gật gật đầu: “Vâng vâng, con nhớ kỹ.”

Rửa sạch tay, Dương Nhược Tình tới phòng Dương Hoa Trung ăn cơm trưa.

Đúng lúc gặp ngũ thúc Dương Hoa Châu đi lại đây, hai vợ chồng Tôn thị nhiệt tình mời Dương Hoa Châu ngồi xuống cùng ăn.

Dương Nhược Tình bảo Đại An, Tiểu An sắp đũa vào bát cho mọi người.

Cơm trưa là do một tay Tôn thị lo liệu

Cơm khoai lang đỏ nóng hầm hập, ăn kèm với mấy món xào đơn giản của nông gia.

Cải trắng, dưa chuột, cây đậu đũa, còn có một bát ớt cay xào trứng.

Trứng gà là hai quả trứng tịch thu được từ đôi giày dưới giường của Lưu thị vào đêm hôm đó.

Trong bữa cơm, Dương Hoa Trung lại hỏi Dương Hoa Châu về chuyện của Bào gia bên kia.

Dương Hoa Châu đem chiếc đũa tạm thả xuống, đối với từng đôi mắt quan tâm trên bàn, cười cười một cách khờ ngốc.

“Từ khi tam ca nhắc nhở đệ ngày hôm đó, trong hai ngày qua đệ đã đi hỏi thăm người của thôn Bào gia.”

“Tình hình thế nào?” Dương Hoa Trung hỏi.

Dương Hoa Châu nói: “Bào gia hai vợ chồng già, sinh được một nam một nữ, Tố Vân là khuê nữ, bên trên còn có một huynh trưởng.”

“Huynh trưởng của nàng tuổi tương đương với đệ, mấy năm trước cưới tẩu tử, nhà mẹ đẻ tẩu tử là ở thôn Chu gia thuộc trấn Thanh Thủy.”

Dương Hoa Trung gật gật đầu: “Chu gia thôn ta biết, mấy năm trước ta có qua bên đó làm công.”

Hắn lại quay đầu giải thích với Tôn thị bên cạnh: “Cách thôn Trường Bình ta một thị trấn Cầu Gỗ, đường xá tầm mấy chục dặm, có chút xa xôi.”

Tôn thị cũng gật gật đầu: “Chu bà mối ở thôn chúng ta cũng là từ Chu gia thôn lại đây.”

“Lạc Thiết Tượng có một muội tử, từ nhỏ đã bị người ta ôm đi làm con dâu nuôi từ bé, cũng ở Chu gia thôn.” Dương Hoa Trung nói.

Lời này, Dương Nhược Tình đang im lặng và cơm nghe được.

“A? Vậy không phải chính là cô của Đường Nha Tử sao?” nàng hỏi.

“Ừ, đúng vậy.” Dương Hoa Trung nói.

“Con cũng chưa nghe Đường Nha Tử nói qua, hóa ra nhà hắn còn có thân thích nha!” Dương Nhược Tình nói.

“Mấy năm trước vẫn còn lui tới, mấy năm nay cũng chưa thấy nàng trở về thôn Trường Bình, cũng không hiểu được là có chuyện gì.” Dương Hoa Trung nói.

Dương Nhược Tình gật gật đầu.

Bên kia, Dương Hoa Châu thấy bị lạc đề, vội vàng kéo trở lại.

“Không sai, tẩu tử Tố Vân cũng là người Chu gia thôn, đồng thời cũng là chất nữ nhà mẹ đẻ của Chu bà mối.” Dương Hoa Châu nói tiếp.

“Đệ nghe người Bào gia thôn nói, nương của Tố Vân đã bệnh chết sau khi tẩu tử nàng vào cửa được hai năm”