“Huynh tẩu của Tố Vân đã kết hôn được vài năm, nhưng cũng chưa có thể sinh được một đứa con trai hay con gái.”
“Ba năm trước đây cha Tố Vân lại bị bệnh, trước khi qua đời vẫn vì việc chưa có đại tôn tử mà không thể nhắm mắt.”
“Thật là trùng hợp, không đến một năm sau khi cha Tố Vân ra đi, tẩu tử Tố Vân đã sinh cho Bào gia một tôn tử.”
“Chính là đứa trẻ tên Đại Bảo mà Tình Nhi và Đại An đã nhìn thấy ở cửa hàng. Tình Nhi, Đại An, các cháu còn nhớ rõ không?”
Dương Nhược Tình và Đại An không hẹn mà cùng gật đầu.
Sao không nhớ rõ đâu?
Hài tử kia bị nương hắn đánh đến sưng hết cả người, ấn tượng vẫn còn khắc sâu.
“Tố vân thân mình không tốt lắm, xuống đất làm việc đều do huynh tẩu nàng đảm nhiệm, Đại Bảo nhi từ nhỏ đã do Tố Vân chăm sóc, tình cảm với nàng thâm hậu, một khắc đều không muốn rời!”
Dương Hoa Châu nói tiếp.
Giữa những hàng chữ, đều là Bào Tố Vân tâm địa thiện lương như thế nào.
Đến khi ăn xong bữa cơm, Dương Hoa Châu cảm thấy mỹ mãn rời đi, Dương Hoa Trung mới thở phào nhẹ nhõm.
“Lão ngũ thật sự đã động tâm với mối nhân duyên này, ta chưa từng thấy hắn nói nhiều như hôm nay!” Hắn cảm thán nói.
Đang thu dọn chén đũa trên bàn Tôn thị cũng cười, nói “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nghe lão ngũ nói như vậy, Bào cô nương kia hẳn là không kém, bây giờ làm cô, tương lai sẽ làm nương, hai người bọn họ thực xứng đôi.”
Dương Hoa Trung gật gật đầu: “Chỉ hy vọng như thế.”
Bên này, Dương Nhược Tình đang ngồi uống trà cũng chưa nói gì.
Tình yêu làm người mù quáng, Dương Hoa Châu hiện tại chính là như vậy.
Quên đi, nàng bảo lưu quan điểm của mình, cuộc sống là của họ, cuối cùng ai cũng phải gánh chịu hậu quả cho sự lựa chọn của mình.
Đặt bát trà trên tay xuống, nàng nói với Dương Hoa Trung và Tôn thị: “Cha, Nương, con đi ra ngoài một chuyến, đến giờ ăn cơm tối sẽ về.”
“Tình Nhi, đậu tương đã ngâm nước xong rồi, chờ con về mới xay, hay để nương xay trước?” Tôn thị hỏi.
Dương Nhược Tình ngẩn ra, sau đó mới nhớ ra ngày mai lại là ngày giao đậu phụ.
“Chờ con về tới mới xay sữa đậu nành.”
Nói xong, nàng cầm lấy thuốc bột dư lại, vội vàng rời đi.
Trên đường đi đến nhà Lão Lạc, trong lòng Dương Nhược Tình suy nghĩ.
Việc giao đậu phụ này, nàng rất thích. Giao đậu phụ, tiền hàng hai bên thanh toán xong. Âm thanh ‘leng keng’ của tiền đồng chính là âm thanh tuyệt vời nhất thế gian!
Tuy nhiên, vận chuyển 50 cân đậu phụ đi lên trấn trên thật phiền toái.
Hơn nữa sau này, nàng cũng không chỉ làm đậu phụ, còn phải mở rộng sang các sản phẩm tương tự khác như đậu phụ khô, váng đậu, sữa đậu, đậu que.
Như thế, mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Thôn Trường Bình cách trấn Thanh Thủy ba mươi dặm.
Vai khiêng, tay xách? Như vậy quá tốn sức!
Nếu không may gặp phải ngày trời mưa to gió lớn, thì lại càng vất vả.
Cần phải có phương tiện chuyên chở. Đi nhà Đại Ngưu thúc mượn xe cút kít, cũng không phải kế lâu dài!
Xem ra phải nhanh chóng mua phương tiện chuyên chở, không thể chậm trễ được.
Tìm ai đặt mua đây?
Người đầu tiên xuất hiện trong tâm trí của Dương Nhược Tình là ngũ thúc Dương Hoa Châu.
Ngũ thúc làm nghề mộc, thời điểm nhàn hạ còn đi làm giúp nhà người khác. Sau này thử nói với thúc ấy xem có thể rút ra chút thời gian tới làm xe cút kít cho nàng hay không?
Một đường suy nghĩ, bất tri bất giác nàng đã đi đến nhà Lão Lạc.
Một vòng mặt trời đỏ rực treo trên sườn núi phía Tây, nóc nhà bằng cỏ tranh của Lão Lạc gia giống như được mạ vàng.
Dương Nhược Tình đi vào trong sân, hướng về phía trong phòng đối diện gọi hai tiếng.
Không có ai đáp lại, hình như Lạc Thiết Tượng không ở nhà.
Ngay sau đó nàng lại đi vào trong phòng Lạc Phong Đường.
Trên giường, chiếc mền vá chằng vá đụp chất đống lộn xộn ở góc giường, lại không thấy bóng người.
Tiểu tử này đang đi nhà xí sao?
Dương Nhược Tình đang lẩm bẩm trong lòng thì đúng lúc này, từ phía sau nhà truyền đến âm thanh bộp bộp.
Như tiếng búa đập vào cọc gỗ, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng cưa cắt vào gỗ.
Tiểu tử này, chưa kịp lành vết thương đã lén lút đi làm việc?
Thật là không cho người ta bớt lo chút nào!
Trong lòng chửi thầm, Dương Nhược Tình xoay người ra khỏi phòng, bước nhanh về phía sau nhà.
Ở phía sau nhà, nam hài đang đứng giữa một đống cọc gỗ được bào ngay ngắn, chỉnh tề.
Khi Dương Nhược Tình đuổi tới, hắn đang cúi người nhặt lên một đoạn gỗ hình nửa vòng cung trên mặt đất, khoa tay múa chân cân nhắc.
“Tiểu tử này ngươi, sao một khắc cũng không chịu ngồi yên vậy hả?”
Âm thanh của nữ hài từ bên cạnh người thanh thúy truyền đến.
Lạc Phong Đường ngẩn ra một chút, ngay sau đó quay người lại.
Hắn thấy Dương Nhược Tình đang chống hai tay ở hông, hai má phồng lên, trừng mắt nhìn hắn.
Dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt nữ hài đỏ bừng.
Hai má phồng lên như hai quả táo chín đỏ mọng trông rất dễ thương.
Ánh mắt Lạc Phong Đường hiện lên một tia kinh ngạc, vui mừng.
Hắn vội vàng buông đồ trong tay xuống, từ trong đống cọc gỗ đang vứt tứ tung ngang dọc, dài ngắn không đều trên mặt đất bước ra.
“Tình Nhi sao ngươi lại tới đây?”
Hắn mỉm cười hỏi.
“Ta đến đây để nhìn xem ngươi có phải không nghe lời ta nói hay không, quả nhiên…… Hừ hừ!”
Nàng cố ý nghiến răng, một bộ dáng hung thần ác sát.
Lạc Phong Đường kinh ngạc, ngay sau đó gãi gãi đầu, nhếch miệng cười.
“Ta da dày thịt béo, không kiều quý như vậy.” Hắn nói.
“Ngươi dù cho có da dày thịt béo, cũng không phải làm bằng sắt!” Nàng nói.
Lạc Phong Đường im lặng, vẫn gãi đầu ngây ngô cười.
“Ngươi ngây ngô cười cái gì nha? Tỷ tỷ ta cũng không phải đang hù dọa ngươi, sau này miệng vết thương lại mở ra, mười ngày nửa tháng cũng không đi được, đi tiểu cũng phải lấy bình tới hứng!”
Nụ cười trên mặt Lạc Phong Đường lập tức hóa đá, khuôn mặt đỏ bừng.
Dương Nhược Tình vẫn đứng trước mặt hắn, xụ mặt xuống răn dạy một cách nề nếp.
Lạc Phong Đường sau đó mới hiểu ra hành động của mình đã thật sự chọc giận Tình Nhi.
Tình Nhi quở trách hắn một cách nghiêm khắc như vậy, là vì nàng lo lắng cho hắn, vì muốn hắn tốt hơn.
Nhìn khuôn miệng nho nhỏ đang mở và khép lại của nữ hài, đôi mắt Lạc Phong Đường tràn ngập sự ấm áp.
“Tình Nhi, ngươi nói rất đúng, là ta sai.”
Hắn cười ngây ngô gật đầu liên tục, “Ngươi muốn dăn dạy ta, thì đi về phòng ta rồi ngồi xuống chậm rãi nói, nơi này rất vừa bẩn vừa lộn xộn……”
Dương Nhược Tình bĩu môi, tức giận nói: “Phòng của ngươi càng loạn hơn, giống như cái ổ chó vậy, chăn cũng chưa gấp!”
Lạc Phong Đường hắc tuyến đầy đầu .
Nói như vậy, nhưng Dương Nhược Tình vẫn chủ động cầm cánh tay Lạc Phong Đường, kéo hắn trở về phòng.
Mới vừa bước vào cửa phòng phía tây, Lạc Phong Đường đã đi thẳng đến giường đệm của mình.
Nam hài cúi thân hình cao lớn xuống, đôi tay cầm lấy chiếc chăn đang lộn xộn một đống lên, dùng sức giũ mạnh.
Rõ ràng với cánh tay thô tráng rắn chắc kia của hắn, có thể dễ dàng nâng hàng trăm cân mà không cần thở.
Rõ ràng cái chăn này vừa mỏng lại vừa nhỏ, không đến năm, sáu cân.
Nhưng hắn lại chỉ xử lý được đầu này, không xử lý được đầu kia.
Cái chăn ở trong tay của hắn càng gấp càng lộn xộn, mồ hôi nóng trên trán hắn cũng càng ngày càng nhiều.
Dương Nhược Tình nghiêng đứng dựa vào cuối giường, cười tủm tỉm nhìn hắn xoay sở với chiếc chăn.
Vốn dĩ nàng định cho hắn một cơ hội để rèn luyện, nhưng lúc sau nàng thật sự không thể nhìn được nữa.
“Ai, ngươi vẫn nên buông ra đi, để ta làm!”
Nàng thở dài, lắc đầu, đi tới tiếp nhận chăn trong tay hắn.
“Tiểu tử, nhìn mà học nhé!”
Nàng liếc nhìn hắn một cái, khóe môi cong lên
Hắn đỏ mặt lên, lui qua một bên, nhìn không chớp mắt.
Hắn nhìn nàng nhẹ nhàng giũ chăn ra, phủi tro bụi bên trên, sau đó gấp lại một cách gọn gàng.
Chiếc chăn khiến hắn vất vả, luống cuống, ở trong tay nàng lại trở nên vô cùng ngoan ngoãn, cuối cùng, được gấp lại một cách vuông vắn, giống hệt như miếng đậu phụ nàng làm.