Chương 199: Bắt Được Tặc ( Canh Hai )

Trong phòng thực an tĩnh, chỉ có ánh sáng từ cây đèn dầu đậu nành trên bàn hơi hơi nhảy lên.

Khi Tôn thị đẩy cửa ‘kẹt’ một tiếng tiến vào liền nhìn thấy hai tỷ đệ đang ngâm chân.

Đại An nâng tay làm động tác “suỵt” với Tôn thị.

Tôn thị ngẩn ra, sau đó mới phát hiện Tình Nhi đang dựa vào trên vai Đại An ngủ.

Tôn thị cười một cái, “Khuê nữ này, ngủ rồi sao còn ngâm chân được? Để ta tới giúp nàng nhấc ra.”

Nói xong, bà liền xắn tay áo định ngồi xuống nhưng bị Đại An ngăn lại.

“Nương, nước còn nóng, để tỷ của con ngâm chân một lúc, đợi lát nữa con gọi tỷ.”

Tôn thị đành đứng dậy, hỏi Đại An: “Tối nay con ngủ ở đâu?”

Đại An do dự, “Đợi lát nữa con sẽ về phòng ngủ.”

“Được, vậy nương để cửa cho con!”

Tôn thị vừa mới rời chân đi, Dương Nhược Tình liền tỉnh dậy.

“Đại An, mới vừa rồi có phải nương tới không?” Nàng hỏi, cũng ngồi thẳng dậy.

Đại An gật gật đầu, trên vai đột nhiên nhẹ đi, , trong lòng dâng lên một cảm giác hơi mất mát.

“Tỷ, đã đến lúc lau chưa?”?” hắn hỏi.

“Được, để ta lau trước, sau đó sẽ giúp đệ lau.”

Nàng vừa nói vừa cúi xuống, đem chiếc khăn từ trong nước vớt lên, đột nhiên, ngoài phòng truyền đến một tiếng kêu đau chói tai.

Ngay sau đó, có tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Dương Nhược Tình nhướng mày, cơn buồn ngủ bay đi đâu mất.

“Ha ha, tên trộm đã đến! Đại An, mau, chia ra hành sự!”

Chân cũng không kịp lau, nàng cứ thế xỏ vào giày, bưng lên chiếc chậu gỗ chạy ra khỏi phòng, đi thẳng đến chuồng lợn.

Trong góc chuồng lợn, nơi đặt chuồng gà, một bóng người đang quỳ gối ở đó, chổng mông, một tay dùng sức bẻ xả tấm ván gỗ, muốn đem khe hở ở tấm ván gỗ bẻ lớn ra một chút.

Tay còn lại đang rút ra ngoài một cách tuyệt vọng..

Đầu kia của tấm ván gỗ, hình như có thứ gì đó đã cắn vào tay bà, bà có kéo mạnh thế nào cũng không thể rút ra được!

Con gà mái già bị dọa sợ đến mức kêu lên cục ta cục tác, vẫy cánh nhảy tới nhảy lui bên cạnh ổ gà.

Dương Nhược Tình bước nhanh đến trước mặt người nọ, dưới ánh trăng, nàng thấy rõ khuôn mặt của tên trộm trứng này. Quả thật chính là Lưu thị.

Nàng nâng chân lên, đá vào mông Lưu thị.

Lưu thị đem toàn bộ tâm tư đều đặt ở chiếc tay đang kẹt bên trong tấm ván gỗ chuồng lợn, không phát hiện ra có người ở đằng sau.

Trên mông thình lình bị đạp một cái, thân thể bà bổ nhào về phía trước, cái trán đập vào trên tường vây của chuồng lợn.

‘Rầm! ’

Một âm thanh giòn vang, đau đến mắt bà đầy sao xẹt.

Bà tức muốn hộc máu, quay mặt lại thì một chậu nước từ đâu hắt lại đây.

Lưu thị sặc đến ho khan liên tục, “Chết tiệt, Mập Mạp chết tiệt, ngươi đây là muốn giết ta sao?”

“A? Hóa ra là tứ thẩm? Tên ăn trộm trứng gà sao lại là thẩm nha?”

Dương Nhược Tình buông chậu gỗ trong tay xuống, tỏ vẻ kinh ngạc.

Lưu thị bị bắt tại trận, mặt đỏ lên. Nhưng mồm mép bà vẫn còn ngoan cố.

Rướn cổ lên nói: “Mập Mạp chết tiệt, ‘bắt tặc bắt dơ, bắt gian bắt song’, ta không có trộm trứng gà nhà ngươi.”

“Thẩm không ăn trộm trứng gà, vậy hơn phân nửa đêm không ngủ chạy tới bào ổ gà nhà cháu để làm gì?”

Dương Nhược Tình châm biếm hỏi. Gặp qua nhiều kẻ vô lại, nhưng còn chưa từng gặp qua kẻ vô lại không biết xấu hổ đến như vậy.

Tay đều đã bị bẫy chuột giấu ở trong ổ gà kẹp chặt, mà vẫn còn không chịu thừa nhận?

Dương Nhược Tình cũng không vội vàng tức giận, tối nay nàng cũng không phải là thẩm phán quan, thẩm phán quan đang trên đường đến đây!

Trong phòng bên kia, Tôn thị nghe được động tĩnh cũng mở cửa đi lại đây.

Nhìn thấy tình huống ở chuồng lợn bên này, lắp bắp kinh hãi.

Mà Đại An cũng đã đón lão Dương, Đàm thị còn có Dương Hoa Châu, vội vàng chạy tới bên này.

Lưu thị nhìn thấy nhiều người tới như vậy, trong khi tay nàng vẫn còn bị kẹp ở bên trong ổ gà, tức khắc tự tin đã bị mất đi hơn phân nửa.

Bà sợ tới mức co đầu rút cổ tại chỗ, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, một đôi mắt chuyển động xoay tròn.

“Hơn phân nửa đêm còn không nằm ngủ, gọi chúng ta lại đây, các ngươi muốn náo loạn cái gì vậy?”

Đàm thị không tình nguyện lại đây, trong miệng vẫn còn ồn ào.

Dương Nhược Tình đi về phía bên kia hai bước, nói với lão Dương cùng Đàm thị: “Ông nội, bà nội, tối muộn còn kinh động ông bà, là chúng cháu không phải, cháu gái trước xin lỗi hai người.”

Đàm thị không thèm phản ứng Dương Nhược Tình, hừ một tiếng, ở kia ngáp dài.

Sắc mặt lão Dương cũng không vui hỏi Dương Nhược Tình: “ngươi bảo Đại An kêu chúng ta lại đây, rốt cuộc có chuyện gì?”

Dương Nhược Tình nói: “Là thế này, mấy ngày hôm nay nhà cháu bị trộm lẻn vào lấy mất ba quả trứng gà.”

“Cháu sợ là có chồn gì đó, nên bảo Đại An đi đến nhà Đại Ngưu thúc mượn cái bẫy chuột giấu ở bên cạnh ổ gà.”

“Mới vừa rồi cháu cùng Đại An ở trong phòng ngâm chân, nghe được bên ngoài có động tĩnh, ra tới nhìn, liền thấy tứ thẩm.”

Dương Nhược Tình ngay sau đó tránh người ra, chỉ về phía chuồng lợn bên kia.

“Đó, tứ thẩm vẫn còn đang ở kia, ông bà thử nhìn xem ——”

Mọi người theo hướng Dương Nhược Tình chỉ nhìn qua, quả thực nhìn thấy Lưu thị đang ướt như con gà bị rớt vào nồi canh.

Lưu thị một cánh tay ở mặt ngoài của chuồng lợn, một cánh tay khác vẫn còn mắc ở mặt trong, chổng mông, đang duy trì tư thế đào ổ gà ……

Chỉ cần mắt không mù, dù không có những lời nói vừa rồi của Dương Nhược Tình, đều có thể nhìn ra Lưu thị đang định giở trò gì!

Khuôn mặt lão Dương, tức khắc đen thành đáy nồi. Cơn buồn ngủ của Đàm thị cũng tan biến mất, mặt mày đều dựng lên.

Tôn thị nhăn chặt mày, một bộ dáng bất đắc dĩ đến cực điểm.

Dương Hoa Châu còn căm giận trừng mắt với Lưu thị, lớn tiếng chất vấn: “Tứ tẩu, sao ngươi có thể làm như vậy?”

“Tam ca bọn họ năm miệng ăn, ba hài tử chỉ dựa vào một con gà mái già này đẻ cho quả trứng để cải thiện thức ăn. Tẩu, sao tẩu có thể như vậy!”

Dương Hoa Châu nói năng vụng về, mặc dù phẫn nộ, cũng tìm không được từ ngữ quá mức nghiêm khắc để khiển trách. Nhưng hắn thật sự tức giận.

Lưu thị ánh mắt lập loè, vẻ mặt hoảng loạn.

“Nói gì vậy, ngũ đệ các ngươi có hiểu lầm đi, ta cũng không phải là tên trộm trứng, ta đi từ nhà xí trở về, nghe được bên này có tiếng gà gáy.”

“Ta sợ là có chồn vào ăn trộm gà, liền tới đây nhìn xem.”

“Thấy tấm ván gỗ này có một khe hở, ta liền hảo tâm kéo nó khép lại một ít.”

“Trong lúc không để ý đã để lọt một cánh tay vào, mới bị bẫy chuột ở bên cạnh ổ gà kia kẹp chặt, đau đến chết ta ……”

“tứ thẩm nói dối, trợn mắt nói dối!”

Đại An không nghe nổi nữa, lớn tiếng nói Lưu thị.

Lưu thị ngẩn ra một chút, hận đến âm thầm cắn răng.

Nhưng vẫn giả lả cười, hướng lão Dương cùng Đàm thị xin tha: “cha, nương, các ngươi phải tin tưởng tức phụ, tức phụ thật sự không phải loại người như vậy……”

Lưu thị là cái dạng người thế nào, người ở đây đều biết rõ ràng. Lão Dương tức giận đến mức thở phì phò bay cả râu, mắt trừng lớn, đứng ở nơi đó lắc lắc đầu.

Đàm thị cũng nổi lửa lớn.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Tôn thị cùng Dương Nhược Tình, ánh mắt Đàm thị chợt lóe, lên tiếng.

“Tai nghe là giả, mắt thấy là thật. Mập Mạp nói bắt được ngươi ở đây, vợ lão tứ lại nói tự mình là hảo tâm tới hỗ trợ đuổi chồn. Ta nhất thời cũng không thể biết được ai nói thật ai nói giả.”

Đàm thị nhếch miệng nói, “hay là thế này, Mập Mạp ngươi lục soát trên người vợ lão tứ, nếu trên người nàng có trứng gà, thì nàng chính là trộm.”

“Nhưng nếu trên người nàng không có trứng, vậy thì Mập Mạp ngươi phải bồi tội cho tứ thẩm ngươi!”

Những người ở đây vừa nghe thấy lời này, đều ngạc nhiên.