Chương 198: Trên đời chỉ có tỷ tỷ hảo ( canh một )

Cửa phòng ‘ kẽo kẹt ’ vang lên một tiếng, một bóng người từ bên trong đi ra.

Đại An vội vàng quay mặt ra nhìn, đôi mắt so với ánh trăng trên bầu trời còn sáng hơn, thanh âm lại mang theo một tia run rẩy: “tỷ!”

“Mọi việc xong rồi!” Dương Nhược Tình nói với Đại An.

Nhìn thấy Tiểu An đang dựa đầu trên lưng Đại An ngủ.

Dương Nhược Tình giơ tay bế Tiểu An từ trên lưng Đại An xuống, ôm vào trong vòng tay của mình.

“Tiểu An ngủ rồi, sao đệ không đưa nó về phòng?”

Nàng hỏi.

Đã bắt đầu mùa đông, ban đêm nhiệt độ không khí xuống thấp, ngủ ở bên ngoài chẳng may bị cảm lạnh thì làm sao?

Đại An im lặng.

Dương Nhược Tình ôm Tiểu An, nhấc chân đi về phía phòng của mình, Đại An đi đằng sau.

Trong phòng không có đốt đèn, nhưng có ánh trăng chiếu vào.

Dương Nhược Tình quen đường quen nẻo đem Tiểu An đặt lên trên giường, đắp chăn cho hắn.

Sau đó mới đốt đèn dầu nành lên.

Lúc này, nàng mới nhìn thấy Đại An chỉ ăn mặc một kiện nội y bên trong.

Có vài cái lỗ ở phía trước ngực và sau lưng, hắn đang ôm vai co ro như một quả bóng.

Nàng nghĩ đến điều gì đó, xoay người trở lại giường, Tiểu An thật sự vẫn đang quấn trong áo khoác của Đại An.

“Tiểu tử ngốc này, Tiểu An mệt nhọc thì đệ nên đưa hắn về phòng, để như vậy, hai người đều bị cảm lạnh.”

Dương Nhược Tình nhẹ giọng quở trách Đại An, một bên lấy chiếc áo ngắn đưa cho hắn: “Mau mau mặc vào.”

Đại An không có giải thích, nhàn nhạt cười cười.

Hắn nhận chiếc áo ngoài mặc vào người, Dương Nhược Tình xoay người mở cửa đi ra ngoài.

Một lát sau, nàng đã trở lại, trong tay còn bưng một chậu nước ấm.

Bên cạnh chậu nước còn treo một chiếc khăn.

“Ngồi đến đây, ngâm chân vào nước ấm cho khỏi lạnh!”

Nàng nói với hắn.

Đại An nghe lời đi tới ngồi xuống.

Dương Nhược Tình ngồi xổm trước người hắn, nắm lấy chân hắn, giúp hắn tháo giày và vớ trên chân.

Đại An ý thức được điều gì, vội vàng cúi người khom lưng, ngăn lại tay Dương Nhược Tình.

“tỷ, tự đệ có thể rửa được.”

“Đệ cứ ngồi đi, tỷ rửa cho đệ cũng như vậy.”

Dương Nhược Tình không để bụng nói, đem chân trái của hắn bỏ vào nước ấm, lại tiếp tục tháo giày và vớ ở chân phải.

Đi một ngày đường, giày dính một đống bụi bặm.

Chân Đại An đổ rất nhiều mồ hôi, lúc này mới cởi giày và tất, mùi bên trong từ từ bốc ra trong không khí.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn hơi hơi đỏ lên.

“Tỷ, để đệ tự rửa đi, chân đệ bốc mùi, đợi lát nữa sẽ hun mũi của tỷ.”

Dương Nhược Tình vừa nghe lời này, nhướng mi liếc nhìn hắn một cái.

“Dù đệ có thúi, cũng là đệ của ta, yên tâm, tỷ của đệ rất mạnh mẽ, mùi thối không thể hun chết ta được!”

Đại An hắc tuyến đầy đầu .

Dương Nhược Tình dùng tay cẩn thận giữ chân của Đại An, đặt trong nước ấm, nhẹ nhàng rửa sạch.

“Đệ không nói thì tỷ cũng biết, đệ không đưa Tiểu An về phòng, là lo lắng trong lúc đệ rời đi có người ngoài lại đây quấy nhiễu ta châm cứu cho cha.”

Nàng cụp mắt, một bên nhẹ nhàng cọ rửa chân hắn, một bên nhẹ giọng nói.

“Đệ đệ ngốc, kỳ thật cho dù có người xông tới, cũng không có việc gì.”

Nàng ngước mắt lên, nhìn Đại An trước mặt đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế, vẻ mặt nghiêm túc dặn dò hắn.

“Sau này, đệ phải tự biết yêu quý chính bản thân mình, đệ và Tiểu An nếu có ai sinh bệnh, tỷ tỷ cũng sẽ sốt ruột, sẽ lo lắng. Có biết không?”

Đại An im lặng, nhẹ nhàng cắn môi, đôi mắt như hắc diệu thạch không chớp nhìn tỷ tỷ trước mặt.

Tỷ tỷ trước đây điên điên khùng khùng, trên mặt không phải dính bùn, thì chính là dính nhọ nồi.

Hắn chưa từng thấy rõ ràng rốt cuộc khuôn mặt của tỷ tỷ như thế nào.

Từ sau khi khỏi bệnh điên, tỷ tỷ vừa khôn khéo lại vừa có khả năng, vừa bá đạo lại vừa cường thế.

Hắn đã quen với việc nàng hàng ngày giương nanh múa vuốt cùng hi hi ha ha cười.

Nhất thời, dưới ánh đèn dầu đậu nành mông lung, tỷ tỷ dùng âm thanh ôn nhu như vậy để nói chuyện với mình, khiến Đại An vô cùng kinh ngạc!

Hóa ra tỷ tỷ cũng có thể ôn nhu như vậy?

Bộ dáng tỷ tỷ khi ôn nhu, rất đẹp.

So với Lan Nhi tỷ còn đẹp hơn, so với tiểu loli hôm nay hắn gặp ở trên trấn cũng xinh đẹp hơn.

Tỷ tỷ là nữ hài đẹp nhất thế gian! Hắn muốn cả đời này đối tốt với tỷ tỷ!

“Tiểu tử thúi, hiếm khi tỷ tỷ ta ôn nhu nói chuyện với đệ như vậy, mà đệ lại dám thất thần sao? Hử?”

Âm thanh quen thuộc mà kiêu ngạo kéo tâm trí Đại An trở về.

Hai má hắn lập tức bị hai ngón tay nắm lấy, mạnh mẽ kéo sang hai bên ……

“tỷ, nhẹ, nhẹ chút, đau a……”

“Tiểu tử thúi, tỷ tỷ đang cùng đệ nói chuyện, đệ có nghe không?” Dương Nhược Tình hung thần ác sát hỏi.

“Nghe, nghe được, đệ nhớ kỹ, tỷ tỷ yên tâm, lần tới đệ sẽ không ở bên ngoài đứng nữa!” Đại An vội vàng nói.

“Cũng tạm ổn.” Dương Nhược Tình sau đó mới buông lỏng tay ra, “Bảo đệ làm việc, nhưng cũng muốn đệ biết cách linh hoạt xử lý!”

“Vâng vâng, tỷ tỷ nói rất đúng.”

“Đó là đương nhiên!”

“tỷ, nước ấm quá, hay là tỷ cũng ngâm chân đi?” Đại An mời nói.

Chính mình đã đi bộ gần như nửa ngày, tỷ tỷ không phải cũng thế sao?

Dương Nhược Tình tưởng tượng, vui vẻ đáp ứng.

Nhưng trong phòng không có chiếc ghế thứ hai, chiếc ghế duy nhất đang ở dưới mông Đại An.

“đệ, đệ ngồi dịch sang một bên đi.” Nàng vỗ vỗ bả vai Đại An.

Ghế đẩu này không phải là loại ghế có tựa lưng chỉ ngồi được một người. Đây là loại ghế giống với ghế dài, nhưng ngắn hơn ghế dài.

Hai tỷ đệ chen nhau vẫn có thể ngồi được.

Đại An ngồi dịch sang bên cạnh một chút, Dương Nhược Tình ngồi xuống bên cạnh hắn.

Tháo giày vớ xong, Dương Nhược Tình cũng đem chân ngâm vào nước ấm.

Khi ngón chân nàng chạm vào Đại An, hắn co người sang một bên như bị điện giật, sắc mặt lập tức có chút đỏ bừng.

Dương Nhược Tình nhận ra bí mật của hắn, khóe môi gợi lên một tia cười xấu xa.

Nàng cố ý lấy đầu ngón chân đi cọ bàn chân Đại An.

Đại An hít sâu một hơi, giấu chân vào bên thành chậu, “tỷ, tỷ xấu lắm, cù cho đệ nhột……”

“Ha ha ha……”

Dương Nhược Tình nở nụ cười.

Đưa mắt nhìn Tiểu An đang ngủ say trên giường, nàng vội vàng che miệng cười.

“Ha ha, tiểu tử thúi luôn một bộ dáng thâm trầm, nhưng hôm nay lại bị ta bắt được nhược điểm?”

Đại An đỏ mặt nói: “tỷ, nếu tỷ lại chơi xấu, đệ sẽ không ngâm chân cùng tỷ nữa.”

“Được được được, ta không ức hiếp đệ nữa.” Nàng thu hồi nụ cười, thành thành thật thật ngâm chân.

Đại An cũng đem chân bỏ lại vào chậu nước, hai tỷ đệ cùng ngâm chân, an tĩnh hưởng thụ sự thoải mái do nước ấm mang đến.

“Người giàu có ăn được dược, người nghèo thì ngâm chân.”

Dương Nhược Tình duỗi người, đem đầu dựa vào trên vai Đại An.

“Lời này thật sự không giả, ngâm chân, thật là thoải mái, toàn thân thông thái!” nàng lẩm bẩm nói.

Đại An từ trong thanh âm của Dương Nhược Tình, nghe ra vài phần mệt mỏi.

“Tỷ, nước vẫn còn nóng, tỷ dựa vào trên vai đệ ngủ một chút đi, đợi lát nữa nước lạnh đệ sẽ gọi tỷ.”

Hắn nhẹ giọng nói.

“Được.”

Nàng nhẹ nhàng lên tiếng, hàng mi nhẹ nhàng rơi xuống, đôi mắt chìm vào trong bóng tối.

Đại An nghiêng đầu nhìn tỷ tỷ đang nhắm nghiền mắt, vẻ mệt mỏi mờ nhạt trên khuôn mặt của nàng khiến hắn đau lòng.

Thiếu niên vẫn không nhúc nhích, ngồi thẳng thắt lưng ở đó, cố gắng hết sức để giữ vai vững vàng, để tỷ tỷ dựa vào được thoải mái, chắc chắn……