Bào Tố Vân mỉm cười với Dương Nhược Tình, rồi lại cúi đầu xuống, đỏ mặt ngồi đó, dùng ngón tay vặn khăn.
Tới loại thời điểm này, nhà gái đều đã ngồi trên bàn, nên đến phiên nhà trai biểu hiện.
Dương Nhược Tình đưa mắt ra hiệu cho Dương Hoa Châu.
Dương Hoa Châu cúi đầu ngồi ở chỗ kia, mặt đỏ như mông con khỉ, căn bản cũng không dám ngẩng đầu.
Dương Nhược Tình khẽ cắn môi, một bên ở trên bàn cùng Chu bà mối tùy tiện hàn huyên, một bên ở dưới bàn lặng lẽ dẫm chân Dương Hoa Châu.
Trên bàn cái gì cũng không có, thậm chí nước trà cũng không rót cho Chu bà mối cùng Bào Tố Vân, còn ra thể thống gì?
Dương Hoa Châu bị dẫm chân liền ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt mê mang nhìn Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình chu chu môi về phía bát trà trên bàn.
Dương Hoa Châu sau đó mới phản ứng lại, đứng lên gọi tiểu nhị: “Tiểu nhị, cho ta thêm hai chén trà.”
Dương Nhược Tình thở phào nhẹ nhõm.
Khi tiểu nhị đưa nước trà lại đây, Dương Hoa Châu đột nhiên giống như là thông suốt.
Hắn nở một nụ cười hàm hậu, dò hỏi Chu bà mối cùng Bào Tố Vân: “Thím cùng Bào cô nương chắc là vẫn chưa ăn sáng đúng không? Muốn ăn món gì?”
Chu bà mối cười tủm tỉm nhìn Bào Tố Vân: “Tố vân nào, Dương lão ngũ hỏi cháu muốn ăn món gì kìa? Cháu nói với hắn đi!”
Bào Tố Vân nhướng mi nhìn Dương Hoa Châu một cái, lắc lắc đầu, “Ta không đói bụng.”
Giọng của nàng yếu ớt như muỗi kêu.
Không phải người đang ngồi bên cạnh nàng, hoặc là có lỗ tai rất thính thì đều không thể nghe rõ.
Dương Hoa Châu nhưng không nghe rõ. Vì thế, hắn nghẹn đỏ mặt hỏi lại một lần nữa, Bào Tố Vân do dự lên.
Thấy tình cảnh như vậy, thân là người bên đằng trai, Dương Nhược Tình vội vàng cười nói với Dương Hoa Châu: “Ngũ thúc không cần hỏi, Chu thím và Bào cô nương các nàng đi một quãng đường xa như vậy, dù buổi sáng ở nhà đã ăn một chút, nhưng bây giờ cũng phải đói bụng nha. Thúc chỉ cần đi gọi món thôi!”
Dương Hoa Châu sực tỉnh, ‘Đúng vậy, đúng vậy! ’ sau đó hắn nhanh như chớp rời khỏi chỗ ngồi, chạy đến phía trước cửa hàng để tìm tiểu nhị.
Dọc theo đường đi, hán tử không thiếu đá đến cái ghế, đụng vào góc bàn.
Va va đập đập, lách cách lang cang, rất là náo nhiệt.
Trên bàn bên này, Dương Nhược Tình cùng Đại An đều không nỡ nhìn thẳng, hai tỷ đệ âm thầm trao đổi ánh mắt.
Ngũ thúc đã sống một mình 25-26 năm, nói đến cùng vẫn là một người trưởng thành.
Nhìn thấy cô nương mình thích, liền sẽ bấn loạn, một đoạn đường ngắn cũng không đi nổi!
“Tình Nha Đầu, nghe nói nhà cháu làm đậu phụ, còn ký khế ước mua bán lâu dài với Tụ Vị Hiên tửu lầu ở trấn trên, chuyện này có đúng không?”
Trên bàn, Chu bà mối cười tủm tỉm nói chuyện phiếm với Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình cũng biết mục đích các nàng nói chuyện phiếm là để giúp Dương Hoa Châu và Bào Tố Vân hai đương sự này bớt cảm thấy xấu hổ.
Vì thế, Dương Nhược Tình cũng cười gật đầu nói: “Đúng vậy Chu thím, hôm nay chúng cháu đi lên trấn đưa đậu phụ.”
“Cô mẫu, đậu phụ là cái gì vậy?”
Bào Tố Vân nhẹ giọng hỏi Chu bà mối.
Tẩu tử là đường chất nữ nhà mẹ đẻ Chu bà mối, nàng đương nhiên đi theo tẩu tử gọi bà là cô mẫu.
Chu bà mối cười nhìn Dương Nhược Tình, nói với Bào Tố Vân: “ta chỉ nghe qua chưa thấy qua, cháu nếu muốn biết, thì hãy hỏi Tình nha đầu, đậu phụ kia là do nàng ấy sáng tạo ra.”
“Phải không?” Bào Tố Vân ngay sau đó chuyển ánh mắt về phía Dương Nhược Tình.
“Tình nha đầu, đậu phụ dùng cái gì để làm? Ăn như thế nào?”
Bào Tố Vân có vẻ rất thích thú với việc này, đôi mắt sáng lấp lánh.
Dương Nhược Tình cười nói: “đậu phụ là được làm từ đậu tương, làm lên rất tốn công, dăm ba câu cũng nói không rõ.”
“Dù sao, đậu phụ ăn rất ngon, ai cũng có thể ăn được. Nấu chung với trứng gà là món mà tiểu hài tử yêu thích nhất !”
Nói đến đây, Dương Nhược Tình chợt dừng lại.
Mình đã làm đậu phụ vài lần, nhưng, cha mẹ cùng hai đệ đệ trong nhà, đều còn chưa được ăn thử xem đậu phụ có mùi vị như thế nào!
Bọn họ vẫn luôn chỉ ăn bã đậu là phần còn dư lại sau khi làm đậu phụ.
Bã đậu xào cây tể thái, bã đậu rán……
Trong lòng nàng đột nhiên liền thấy áy náy, nàng quyết định lần sau làm đậu phụ nhất định sẽ làm nhiều một chút, để cho người trong nhà đều có thể nếm thử món ăn mới mẻ.
Bên này, Bào Tố Vân nghe nói tiểu hài tử thích ăn đậu phụ, hứng thú càng nồng đậm.
Chu bà mối thấy thế, bèn rèn sắt khi còn nóng nói: “Tố vân, cháu đừng có hỏi, hỏi nhiều cháu cũng không rõ được. Hôm nào rảnh rỗi thì đi qua nhà Tình nha đầu chơi, nhìn xem đậu phụ có hình dạng như thế nào không phải là sẽ biết sao?”
“Tình nha đầu, cháu nói có phải hay không?” Chu bà mối đưa mắt ra hiệu cho Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình hiểu ý, vội vàng cười gật đầu: “Vô cùng hoan nghênh Bào cô nương tới nhà của cháu chơi, đến lúc đó cháu sẽ mời người ăn đậu phụ!”
“Được, vậy hôm nào ta sẽ đi qua quấy rầy các ngươi.” Bào Tố Vân cũng thực sung sướng đồng ý.
“Từ thôn của Bào gia đến thôn Trường Bình chúng cháu cũng phải ba, bốn dặm đường, Bào cô nương bao giờ định tới thì cứ gửi lời nhắn, cháu sẽ bảo ngũ thúc đi đón cô có được không? Đỡ cho cô không tìm được nhà của cháu.”
Dương Nhược Tình lại bổ sung nói.
Đây là muốn thăm dò một chút thái độ của Bào cô nương.
Bào Tố Vân chần chờ một chút, khuôn mặt lại đỏ lên.
“Ừ, được.” nàng lại lần nữa cúi thấp đầu xuống.
Được?
Dương Nhược Tình cùng Chu bà mối nhìn nhau cười!
Bên này không khí trên bàn vừa cởi mở hơn, bên kia, Dương Hoa Châu cũng bưng hai bát to mì thịt thái sợi nóng hầm hập lại đây.
Ở phía sau hắn, trong tay tiểu nhị cũng bưng hai chén mì thịt thái sợi tới.
Chu bà mối, Bào Tố Vân, Dương Nhược Tình, Đại An, trước mặt bốn người đều được đặt một chén mì thịt thái sợi bốc hương thơm nghi ngút.
Mà trước mặt của Dương Hoa Châu lại không có gì.
Dương Nhược Tình âm thầm kinh ngạc.
Mì thịt thái sợi ở đây lần trước nàng và Đường Nha Tử đã cùng nhau ăn qua.
Tám văn tiền một chén. Hôm nay, Dương Hoa Châu đi lên trấn trên, Đàm thị cho hắn 40 văn tiền.
Năm người, như vậy vừa đủ cho mỗi người một chén mì thịt thái sợi.
Vì sao hắn không mua cho chính mình vậy? Dương Nhược Tình âm thầm cân nhắc.
Hắn muốn để dư lại tám văn tiền làm gì nha?
“Lão ngũ, sao ngươi không ăn thế?” Bên kia, Chu bà mối cũng hỏi.
Dương Hoa Châu cười cười nói: “Sáng nay, ta đã ăn bánh bắp do tam tẩu làm, bây giờ không thấy đói bụng. Thím và mọi người ăn đi!”
Chu bà mối gật gật đầu, cầm lấy chiếc đũa: “Sáng nay lên đường sớm, ta đúng là cũng có chút đói bụng, ta đây liền không khách khí!”
Chu bà mối cúi đầu ăn.
Đại An cũng cầm đũa lên, đang muốn ăn, Dương Nhược Tình đột nhiên trút vào trong chén hắn.
Phần phật ~
Nàng đem thịt và mì sợi trong chén mình chuyển một nửa đến chén Đại An.
“tỷ, tỷ làm gì vậy?” Đại An kinh ngạc hỏi.
Dương Nhược Tình nói: “tỷ cũng không đói, ăn không hết cũng phí, đệ chia sẻ giúp tỷ đi.”
“tỷ, tỷ đem thịt đều cho đệ, vậy tỷ ăn gì?”
“tỷ của đệ đang giảm cân, ta ăn rau xanh cho xinh đẹp, mau, đem toàn bộ rau xanh trong chén đệ đều cho ta đi!”
Đại An không còn lời nào để nói.
Không có ai không thích ăn thịt, huống chi cuộc sống hàng ngày trong nhà cũng khó khăn, thịt là đồ vật hiếm lạ.
Tỷ tỷ đây là cố tình nhường thịt cho hắn ăn, trong lòng Đại An hiểu rõ.
Nhưng ngại ở trước mặt nhiều người đẩy tới đẩy lui, hắn chỉ đành phải nghe theo an bài của tỷ tỷ, cúi đầu chuyên tâm ăn mì sợi.
Mì sợi này ăn thật ngon a……
Dương Nhược Tình ăn cải thìa trong chén, khóe mắt lại âm thầm quan sát Bào Tố Vân.