Dương Hoa Châu cả người ngồi ở chỗ kia, thân thể cứng đờ, căng chặt. Đôi mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm một người trong hai người đang đi vào. Theo tầm mắt hắn, Dương Nhược Tình cũng kích động nhìn qua.
Liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu bà mối của thôn Trường Bình.
Chu bà mối ở thôn Trường Bình, đó là nhân vật mà nhà nhà đều biết, nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới.
Vì sao ư?
Bởi vì bà đã hơn phân nửa cuộc đời làm mai, nơi nơi kéo tơ hồng cho người ta.
Dương Nhược Tình biết cha mẹ nhà mình lúc trước cũng do Chu bà mối kéo tơ hồng!
Chu bà mối không có điểm gì cần phải nhìn, mấu chốt là cô nương lạ mặt đang đi theo bên cạnh Chu bà mối kia.
Dương Nhược Tình liếc mắt một cái, vừa nhìn thấy cô nương kia, đôi mắt liền sáng lên.
Cô nương này, thật xinh đẹp!
Vóc dáng cao gầy, màu da trắng nõn, mi mắt cong cong, môi đỏ như đánh son.
Mái tóc đen mượt mà, đỉnh đầu có một búi tóc, cắm một cây trâm làm bằng trúc.
Phần tóc còn lại được tết thành một vài bím tóc nhỏ óng ả, thả ở phía sau lưng.
Mặc dù nàng đang mặc một bộ xiêm y màu lam bằng vải thô đã bị giặt nhiều đến trắng bệch, trên người không mang nửa đóa hoa, không đánh nửa điểm phấn, nhưng, bộ dáng chất phác, nhu nhược kia, lại giống như một đóa hoa đang phiêu diêu trong mưa gió, khiến cho người ta phải cảm thấy thương tiếc!
Dương Nhược Tình thân là nữ tử, vừa nhìn thấy Cô nương Bào gia này, cũng không nhịn được mà cảm khái một phen, huống chi vị nam tử Dương Hoa Châu đang nhiệt huyết dâng trào?
Nghĩ vậy, Dương Nhược Tình trộm liếc liếc mắt nhìn ngũ thúc.
Nàng phát hiện mặt ngũ thúc đã sớm đỏ bừng.
Hắn cả người ngồi ở chỗ đó, thoạt nhìn giống như ổn định, nhưng tiếng hít thở lại nặng nhọc và dồn dập.
Ngón tay đang nắm bát trà của hắn hơi hơi siết chặt, đầu ngón tay không nhịn được nhẹ nhàng run rẩy.
Đôi mắt của hắn giống như một ngọn lửa, gắt gao đi theo thân ảnh Cô nương Bào gia, như muốn thiêu đốt nàng.
Dương Nhược Tình cười trộm.
Ngũ thúc đây là đối với Cô nương Bào gia nhất kiến chung tình.
Nam nhân đúng là loại động vật yêu bằng mắt, lúc trước còn cảm thấy không vui vì bị bắt đi xem mắt, bây giờ mắt lại nhìn người ta không chớp một cái.
Hắc hắc!
Chỉ là không biết được Cô nương Bào gia kia đối với ngũ thúc……
Nghĩ vậy, nàng lại lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía bên kia.
Bên kia, vừa mới vào cửa hàng, Chu bà mối liếc mắt một cái đã thấy ba thúc cháu Dương gia đang ngồi trên bàn bên này. Chu bà mối hiểu ý cười, vừa định quay đầu ám chỉ với Cô nương Bào gia đang đi bên cạnh, thì một thân ảnh nho nhỏ chạy vội tới, ôm chầm lấy chân của cô nương Bào gia.
“Cô…… Ô ô ô……”
Chính là tiểu nam hài vừa bị mẫu thân phạt đứng ở góc tường kia.
Cô nương Bào gia cúi đầu nhìn tiểu nam hài khóc đến đáng thương đang ôm lấy hai chân mình, tức khắc đau lòng đến cả khuôn mặt xinh đẹp đều nhăn nhó lên.
Nàng vội vàng cúi người xuống, bế hắn lên, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng hắn, ôn nhu dỗ dành.
“Đại Bảo nhi ngoan, có việc gì sao? Sao cháu lại khóc thành như vậy?”
Hài tử chỉ biết khóc, còn chưa biết cách biểu đạt những ủy khuất mà chính mình đã phải chịu.
Nàng bất đắc dĩ cười cười, lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, lau nước mắt cùng nước mũi trên mặt tiểu nam hài.
Hài tử kia chắc là có bệnh viêm mũi. Nước mũi kéo thật dài, giống như kẹo mạch nha vậy.
Nàng cũng không có nửa điểm ghét bỏ, còn giống như làm ảo thuật từ phía sau lấy ra một cái trống bỏi.
“Đại Bảo chớ khóc, cô cô mua cái này cho cháu, thích không?”
Tiểu nam hài tức khắc nín khóc mỉm cười, cầm lấy chiếc trống bỏi, mân mê lên.
Trên bàn bên này, Dương Nhược Tình cùng Đại An đem hết thảy mọi việc xem ở trong mắt, hai người âm thầm trao đổi ánh mắt.
Dương Nhược Tình đè thấp âm thanh nói: “Cô nương Bào gia này lớn lên xinh đẹp, tính nết nhìn cũng tốt, yêu thương tiểu hài tử, so với mẹ ruột hắn còn thương hơn!”
Đại An nói: “Mắt thấy không nhất định là thật, hôm nay dù sao cũng chỉ là xem mặt, nói không chừng là diễn tuồng cho ngũ thúc của chúng ta xem!”
Dương Nhược Tình gật gật đầu, không loại trừ khả năng này!
Bên kia, Chu bà mối đưa mắt ra hiệu cho nương hài tử, nương hài tử kinh ngạc liếc mắt nhìn về phía đám người Dương Nhược Tình.
Đúng lúc Dương Nhược Tình cũng quay ra nhìn nàng.
Phụ nhân biết được Dương Nhược Tình là người Dương gia, là người của nhà chồng tương lai của tiểu cô.
Bà lập tức liền thay đổi khuôn mặt, hướng về phía ba người trên bàn bên này cười cười gật đầu.
Bà lau qua loa cái miệng dính đầy mỡ, đứng dậy đi lại đây.
“Đại Bảo ngoan, đến đây với nương!”
Hài tử kia vẫn gắt gao ôm chặt cổ của cô nương Bào gia, không chịu buông tay.
Cô nương Bào gia nhu nhược năn nỉ nói với tẩu tử của nàng: “Tẩu tử, ta vừa mới dỗ Đại Bảo nhi xong, cứ để cho ta ôm hắn trong chốc lát đi, đợi lát nữa sẽ đưa cho tẩu……”
Đôi mắt phụ nhân theo bản năng muốn trừng lên, tuy nhiên, ý thức được điều gì, bà vội vàng nặn ra một nụ cười.
“Tố Vân này, muội nói gì mà ngốc thế. Hôm nay, muội tới đây để làm chuyện lớn, ôm một oa nhi ở trong ngực thì ra thể thống gì!”
Bào Tố Vân nghe vậy, đành buông lỏng tay ra, lưu luyến không rời để tẩu tử nàng ôm Đại Bảo đi.
Phụ nhân kia vừa ôm hài tử lên, lập tức liền đi ra mặt sau cửa hàng, nói là mang hài tử đi nhà xí xi xi.
Bên này, Chu bà mối nhẹ nhàng chạm chạm vào cánh tay Bào Tố Vân, nói: “Tố vân, vào ngồi bàn này một lát!”
Bào Tố Vân nhướng mi, liếc mắt nhìn về phía bàn của Dương Hoa Châu một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Khuôn mặt cô nương gia đỏ bừng một tảng lớn.
Nàng nói ‘vâng’ một tiếng nhỏ bé, yếu ớt như muỗi kêu, bị Chu bà mối kéo, ngượng ngùng xấu hổ đi tới bàn của đám người Dương Nhược Tình.
“Mới vừa vào cửa hàng đã nhìn thấy người Dương gia các ngươi, thật đúng là tình cờ!” Chu bà mối cười chào hỏi.
Mọi người trong lòng đều rõ ràng, biết là chuyện gì. Tuy nhiên, trong trường hợp này, Chu bà mối vẫn phải nói những lời như vậy.
Xuất phát từ lễ phép, Dương Hoa Châu, Dương Nhược Tình và Đại An vội vàng đứng lên.
Dương Hoa Châu bởi vì quá khẩn trương, cho nên khi đứng dậy, vô tình đánh đổ bát trà trên bàn.
Nước trà đổ ra, làm cho xiêm y ướt một tảng lớn. Hắn đứng ở nơi đó, đỏ mặt lên, tức khắc có chút chật vật.
Dương Nhược Tình thấy thế, vội vàng hoà giải nói: “Ha ha, nước trà thơm, trở về giặt đồ sẽ tốn bột bồ kết. Ngũ thúc, đáng đánh!”
Chu bà mối nghe vậy, vội vàng tiếp lời, giới thiệu với cô nương Bào gia bên cạnh: “Nam tử trẻ tuổi này chính là Dương Hoa Châu, lão ngũ Dương gia ở thôn chúng ta, sinh hoạt hàng ngày của Dương gia thật sự tốt, giặt đồ đều không cần phải dùng tro, mà là dùng bột bồ kết!”
Cô nương Bào gia cúi đầu xuống, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Chu bà mối lại chỉ vào Bào Tố Vân và nói với Dương Hoa Châu: “Nàng tên là Tố Vân, tẩu tử nàng là chất nữ nhà mẹ đẻ ta. Đứa nhỏ Tố Vân này nổi tiếng đảm đang, cũng biết giặt đồ!”
Dương Hoa Châu cũng gật gật đầu, trộm liếc Bào Tố Vân một cái, đối với đôi nam nữ trẻ tuổi, xem như chính thức nhận thức.
Dương Nhược Tình đem nước trà trên bàn thu dọn xong, cười nói: “Chu thím, Bào cô nương, mọi người đứng lâu đã mỏi chân, mau ngồi xuống nói chuyện đi.”
Nghe lời này, Bào Tố Vân ngẩng đầu, nhìn vào mắt Dương Nhược Tình.
“Muội tử này là……” Bào Tố Vân thấp giọng hỏi.
Không đợi Chu bà mối giới thiệu, Dương Nhược Tình đã cười tự giới thiệu.
“Cháu tên là Dương Nhược Tình, đây là đệ đệ cháu Đại An, cha chúng cháu là lão tam Dương gia.”
Giới thiệu một cách lưu loát, gọn gàng, nụ cười tự nhiên hào phóng, lập tức khiến cho Bào Tố Vân nhớ kỹ.