“A?” Dương Hoa Châu há to miệng, không hiểu nghiên cứu địa hình là ý gì.
Ở cửa của cửa hàng, Đại An đã quay người đi ra.
“Tỷ, ngũ thúc, người Bào gia chắc là vẫn chưa tới, trong cửa hàng chỉ có một phụ nhân dẫn theo một tiểu hài tử ngồi ăn bánh bao!”
Nghe được lời này, Dương Hoa Châu rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Dương Nhược Tình vội vàng nói: “Ngũ thúc, thừa dịp người Bào gia còn chưa tới, chúng ta mau đi vào, tìm một vị trí có tầm nhìn tốt ngồi xuống trước đi.”
Gọi là xem mặt, kỳ thật chính là hai bên nam nữ, tìm một địa điểm, tốt nhất là nơi đông người qua lại, từ xa nhìn nhau vài cái.
Ở thời đại này, khi nam nữ xem mặt đều rất rụt rè như vậy.
Đây là một loại trong lòng hiểu rõ nhưng lại không nói ra.
Chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời, cho nên, trước đi vào cửa hàng, chiếm cứ một vị trí tốt.
Đợi lát nữa đối phương xuất hiện, mới có thể nhìn rõ ràng!
Nhìn bộ dạng, thân thể của đối phương. Nhìn xem phản ứng của đối phương khi cùng người khác đáp lời, có phải là người biết nói chuyện, có phải là người khéo xử lý hay không.
Nhìn xem đối phương ăn gì……
Phẩm tính một người như thế nào, từ ăn, mặc, ở, đi lại, mỗi tiếng nói, cử động, hoặc nhiều hoặc ít sẽ lộ ra.
Đây gọi là xem mặt, hai bên cùng xem lẫn nhau.
Hai bên có thể không cần chào hỏi, cũng có thể chào hỏi một chút, nhưng tiếp theo hai bên sẽ tự mình phát huy.
Ba thúc cháu đi vào tiệm bánh bao.
Dương Nhược Tình nhìn qua một vòng, tìm kiếm vị trí thuận lợi nhất.
Lại thoáng nhìn qua chiếc bàn có một đôi mẫu tử đã nhanh chân đến trước.
Phụ nhân nhìn tuổi không lớn, chỉ tầm 24-25.
Tiểu nam hài ước chừng hơn hai tuổi, giống đại đa số hài tử nông hộ,vừa đen vừa gầy, một đôi mắt khá to.
Trên đầu to, tóc khô, vàng, quăn. Xiêm y trên người cũng không tốt, mụn vá chồng mụn vá.
Quần áo của phụ nhân cũng như vậy, trên đầu còn quấn một chiếc khăn trùm đầu màu lam.
Nàng đang há to miệng ăn hoành thánh, một miếng lại một miếng, trông có vẻ rất ngon.
Trước mặt hài tử cũng có một cái chén nhỏ, bên trong có non nửa chén canh hoành thánh.
Tiểu nam hài thực nghịch ngợm, trong tay cầm một chiếc bánh bao thịt đã ăn được một nửa, nhấp nhô lên xuống trên ghế, trông vô cùng hưng phấn, không yên tĩnh một khắc nào.
“Con mà còn nhảy tới nhảy lui như con khỉ thì coi chừng nương!”
Phụ nhân thỉnh thoảng quát lớn vài tiếng.
Dương Nhược Tình đang nghĩ ngợi xem có nên qua thương lượng để đổi vị trí với vị phụ nhân trẻ tuổi kia không,
cùng lắm thì nàng lại mua thêm hai chiếc bánh bao thịt cho tiểu nam hài kia là được.
Nhưng ngay lúc này, tiểu nam hài kia không cẩn thận làm đổ chén hoành thánh trên bàn.
Nước canh hoành thánh nóng hầm hập đổ ra đầy bàn.
Phụ nhân bực bội, từ trên ghế nhảy dựng lên.
Một tay kéo tiểu nam hài đến trước mặt, một tay nâng lên, đánh xuống đầu tiểu nam hài.
“Bộp, bộp, bộp!”
Liên tiếp đánh ba cái, vừa đánh vừa mắng.
“Thằng chó đẻ, tao đã bảo mày dừng lại mà không dừng, mày mà làm vỡ bát thì phải đền tiền đấy, biết không?”
“Nhảy nhảy nhảy, lão nương đánh chết ngươi, xem ngươi còn nhảy được không!”
“Ô ô……”
Tiểu nam hài bị đánh khóc ô ô, nước mắt nước mũi lem nhem khắp mặt.
Phụ nhân còn chưa hết tức giận, lại nhéo mấy cái trên cánh tay tiểu nam hài, đẩy hắn đến góc tường.
“Tiểu tạp chủng, xem lão nương trừng trị ngươi!”
“Ô ô…… Cô, ta muốn cô, ta muốn cô của ta…… Ô ô……”
Tiểu nam hài khóc nức nở, giọng nói ồn ào, mơ hồ không rõ.
Phụ nhân tiến lên lại tát cho hắn một cái: “Gào khóc cái gì, nếu ngươi còn dám khóc tiếp, lão nương sẽ bán ngươi cho kẻ buôn người, cả đời này đều đừng trông cậy vào việc được gặp lại cô của ngươi!”
Tiểu nam hài không dám khóc tiếp.
Rụt vai đứng ở góc tường, thỉnh thoảng nức nở hai tiếng, một bộ dáng đáng thương vô cùng.
Bên này, Dương Nhược Tình nhìn thấy tất cả, lông mày nhảy dựng vài lần.
Làm mẹ mà như thế này cũng quá nghiêm khắc đi?
Còn không phải chỉ là đánh đổ một chén canh hoành thánh hay sao.
Dậy dỗ một chút là được, cùng lắm thì cũng chỉ đánh mông vài cái!
Sao lại phải đập đầu hài tử như vậy?
Ai!
Âm thầm lắc lắc đầu, nàng cũng không có tâm tư đi giao thiệp với phụ nhân giống như ác bá này nữa.
“Ngũ thúc, chúng ta ngồi vào bàn này đi!” Dương Nhược Tình đề nghị.
Dương Hoa Châu gật gật đầu, Đại An cũng không có dị nghị gì.
Ba thúc cháu ngồi xuống một cái bàn bên cạnh, cách cái bàn của phụ nhân kia đúng một cái bàn.
Lực chú ý của Dương Hoa Châu đều dồn hết cả vào trên người qua đường chỗ cửa ra vào của cửa hàng.
Mỗi một lần ở cửa xuất hiện một đại cô nương hay tiểu tức phụ, cả người hắn liền sẽ căng cứng, khẩn trương lên.
Khi đại cô nương, tiểu tức phụ kia chỉ đi qua, cũng không bước vào cửa hàng, hắn sẽ lại thở ra một hơi.
Dương Nhược Tình và Đại An cũng nhìn ra phía cửa của cửa hàng.
Nhưng thỉnh thoảng, Dương Nhược Tình cũng liếc mắt nhìn đôi mẫu tử ở bàn bên kia.
Hài tử vẫn đang đứng ở bên góc tường. Mẫu thân bắt chéo chân ngồi ở chiếc bàn bên cạnh, ăn toàn bộ hoành thánh dư lại trong chén, lại gọi tiểu nhị đưa tới một mâm bánh bao thịt nóng hầm hập.
Âm thanh nức nở của hài tử hơi lớn một chút, phụ nhân liền quay đầu hung tợn trừng mắt cảnh cáo hắn.
Hài tử cũng không dám động đậy, rụt vai đứng ở góc tường, đôi mắt đẫm lệ nhìn người lui tới ở cửa của cửa hàng.
Dương Nhược Tình hứng thú nhìn.
Bản thân nàng kiếp trước còn chưa kịp nói yêu đương đã chết.
Kiếp này, nàng lại trực tiếp xuyên vào một nữ oa oa mười hai tuổi.
Mẫu thân của nàng là Tôn thị. Tôn thị ôn nhu, từ ái, bao dung, có kiên nhẫn. Đối với bọn nhỏ, trên mặt bà vĩnh viễn mang theo nụ cười.
Có đồ ăn ngon, sẽ để dành cho bọn nhỏ ăn.
Bọn nhỏ vĩnh viễn đều đúng, dù cho bọn nhỏ có làm sai, nàng cũng sẽ không tức giận, mà là kiên nhẫn khuyên bảo.
Nàng giống như vĩnh viễn đều không có tức giận, tựa như một dòng nước, ôn nhu bao vây lấy bọn nhỏ.
Ngay cả Đàm thị, một lão thái thái hà khắc như vậy, nhưng vẫn đối với Dương Hoa Mai vô cùng ôn nhu tinh tế.
Tuy nhiên, phụ nhân trước mắt này lại giống như một phiên bản mẫu thân khác.
Chẳng lẽ, phong cách của nhà bà là yêu cho roi cho vọt?
Hay là, đứa nhỏ này không phải do bà sinh ra?
Trong khi nàng đang suy nghĩ lung tung trong đầu, người phụ nữ đằng kia dường như nhận ra rằng có ai đó đang nhìn mình.
Nhìn theo ánh mắt vọng lại đây, bà bắt gặp ánh mắt dò xét của Dương Nhược Tình.
Phụ nhân một bên gặm bánh bao thịt, một bên kéo mặt xuống, hung tợn trừng mắt với Dương Nhược Tình.
Giống như đang cảnh cáo Dương Nhược Tình không cần xen vào việc của người khác.
Dương Nhược Tình ngẩn ra.
Ngay sau đó, nàng lại trợn mắt với phụ nhân kia.
Mấy việc rảnh rỗi như xem vào chuyện của người khác này, cô nãi nãi nàng còn lười đến quản!
Tuy nhiên, cô nãi nãi nàng thích xem náo nhiệt, thì sao nào? Dám cắn ta chắc?
Ánh mắt hai người cách một chiếc bàn trống, ở giữa không trung phân cao thấp
Liền ngay lúc này, cửa của cửa hàng có hai bóng người đi vào.
Dương Nhược Tình chỉ nghe được Đại An bên cạnh đè thấp âm thanh nói: “Tới!”
Dương Nhược Tình ngay sau đó thu hồi tầm mắt, chỉ thấy ngũ thúc Dương Hoa Châu ngồi bên cạnh mình đang nghẹn đến đỏ bừng cả mặt.