Chương 189: Đại An Lợi Hại ( Canh Bốn )

“A, ngươi tên tiểu tử thúi này, bổn tiểu thư đang hỏi ngươi, tai ngươi điếc sao?”

Tiểu cô nương trên lưng ngựa bực bội, một tay giật mạnh bờm con ngựa, tay kia giơ roi ngựa lên, chỉ vào Đại An: “Bổn tiểu thư ra lệnh cho ngươi, xoay người lại!”

Đại An xoay người lại, cau mày nhìn lướt qua tiểu loli trên lưng ngựa.

“Mặc Hương Hiên là do nhà ngươi mở sao? Ta thích đi thì đi, ngươi có quyền gì mà xen vào việc của người khác?” hắn không kiên nhẫn nói.

Tiểu cô nương ngẩn ra.

Tiểu tử này, khẩu khí sao lại cứng như vậy?

“Ngươi nói ai xen vào việc của người khác? Ta có lòng tốt sửa lỗi chính tả cho ngươi, ngươi không cảm ơn ta thì thôi đi, còn hung dữ như vậy ……”

Nàng chu miệng lên, ánh mắt tràn đầy ủy khuất.

“Đừng trách bổn tiểu thư không hảo tâm nhắc nhở ngươi, đồ trong Mặc Hương Hiên đều vô cùng quý giá, không phải tiểu tử nghèo như ngươi có thể mua nổi!”

“Ngươi nếu muốn mua giấy và bút mực, thì hãy đi tiệm tạp hóa trên trấn, nơi đó có một ít đồ thừa thải ra, giá cả cũng rẻ hơn!”

Gương mặt Đại An hơi hơi đỏ lên, cực kỳ không vui.

“Tiểu cô nương, ta cùng ngươi rất quen thuộc sao? Thỉnh ngươi không cần lo chuyện bao đồng!”

Bị hắn làm lơ, nàng mở to mắt kinh ngạc, nơi đáy mắt còn tụ tập một tầng nước.

“Còn có, ta cứ thích đọc là ‘mặc, hương, xe,’ thì có làm sao? Ta cao hứng, ta vui, ngươi không có tư cách quản!”

“Ngươi……”

Cái tay cầm roi ngựa của tiểu cô nương không nhịn được mà run rẩy lên.

Từ nhỏ đến lớn, trong nhà từ trên xuống dưới, ai mà không che chở cho nàng?

Hôm nay tâm tình tốt, nghe được có người ở trên đường nói sai chính tả, nàng hảo tâm sửa lại cho đúng, thế nhưng còn bị người ta mắng?

Càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, nàng cắn chặt môi, nước mắt trong hốc mắt xoay tròn.

Nhìn thấy tiểu chủ nhân bị người làm cho tức giận, tiểu nhị dẫn ngựa khó chịu.

Hắn xắn tay áo đứng ở trước mặt Đại An, chỉ vào mũi Đại An hung tợn nói: “Tiểu tử, ngươi dám ức hiếp tiểu thư nhà ta? Ngươi có biết lão gia nhà ta là ai không?”

Đại An nhìn vào ngón tay của tên tiểu nhị, lạnh lùng nói: “ta không biết lão gia nhà ngươi là ai, cũng không có hứng thú biết.”

“Cái gì?” Tiểu nhị trừng lớn mắt.

Đại An nghiêng thân mình tránh đi, nhàn nhạt nói: “ta càng không có ức hiếp tiểu thư nhà ngươi, là chính nàng tự mình làm mình ngột ngạt, đừng có đổi lỗi cho ta!”

“Ha? Tiểu tử thúi ngươi còn dám cãi bướng? Muốn bị đánh đúng không?”

Tiểu nhị nâng tay lên, làm bộ muốn tát Đại An, bị Dương Hoa Châu đang đứng bên cạnh ngăn lại.

“Tiểu hài tử cãi nhau vài câu, là chuyện hết sức bình thường, tiểu nhị ngươi sao lại trộn lẫn vào làm gì? Muốn đánh đúng không? Để ta đánh với ngươi!”

Dương Hoa Châu cũng xắn tay áo lên.

Hán tử hàng ngày làm việc trên đồng ruộng, cánh tay vừa thô tráng vừa rắn chắc.

Cánh tay của tiểu nhị so với Dương Hoa Châu, đúng là bọ ngựa chặn đầu xe!

Tiểu nhị sợ tới mức rụt cánh tay về, vẻ mặt không cam lòng, giương giọng nói: “Hừ, các ngươi dám ức hiếp tiểu thư nhà ta, trở về ta sẽ mách lão gia, lão gia nhà ta chính là huyện nha Vọng Giang ……”

“Lai Phúc, câm mồm!”

Tiểu cô nương trên lưng ngựa quát khẽ một tiếng, ánh mắt cảnh cáo nhìn về tên tiểu nhị.

Tên tiểu nhị ngượng ngùng ngậm miệng.

Tiểu cô nương nhìn Đại An một cái thật sâu, cắn răng nói: “Chó cắn Lữ Động Tân, không hiểu được lòng tốt của người khác!”

“Lai Phúc, chúng ta đi!”

“Vâng, tiểu thư!”

Nhìn hai bóng dáng của chủ tớ, Dương Hoa Châu lắc lắc đầu.

“Tiểu thư nhà có tiền, từ nhỏ đã điêu ngoa, bên người lại có một tên tiểu nhị chó cậy thế chủ, đụng phải thật khiến người ta đau đầu, ai!”

Đại An im lặng, ánh mắt nhìn chằm chằm thân ảnh màu vàng nhạt trên lưng ngựa, hơi nhăn mày.

Khi hắn sắp thu hồi tầm mắt, tiểu cô nương trên lưng ngựa đột nhiên quay đầu, hướng về phía hắn làm một cái mặt quỷ.

Sau đó, hai chân nàng kẹp bụng ngựa, roi ngựa trong tay đánh xuống.

Con ngựa nhỏ màu mận chín hí vang một tiếng, nhấc chân phi thẳng về phía trước.

“Ai A, tiểu thư, ngài từ từ, đợi tiểu nhân với……”. Tiểu nhị hoảng hốt kêu lên, chạy như điên ở phía sau……

Đại An sửng sốt một hồi, không khỏi bật cười

Dương Hoa Châu ở bên cạnh cũng nhìn thấy, nở nụ cười ha ha.

“Tiểu cô nương này, thật thú vị!”

“Đúng rồi Đại An, cháu mới vừa rồi không phải nói muốn đi Mặc Hương Xe, a, nói sai rồi, là Mặc Hương Hiên.”

“Cháu không phải muốn đi dạo Mặc Hương Hiên sao? Sao lại không đi?” Dương Hoa Châu hỏi lại.

Đại An lắc lắc đầu: “Hôm nay không đi, lần tới đi cũng được!”

Hắn định đi vào, là muốn nhìn xem bên trong đó bán gì. Từ bên ngoài nhìn vào, cửa hàng này trông rất cổ kính, lịch sự và tao nhã. Tuy nhiên, đã nghe tiểu cô nương kia nói, trong đó bán đồ cho người đọc sách, như vậy hắn cũng không cần thiết phải đi vào nữa.

Hắn còn chưa có học vỡ lòng, dốt đặc cán mai, đi vào cũng như mù mà thôi.

Còn nữa, đồ vật trong đó quý giá như vậy, cũng mua không nổi, không đi thì tốt hơn.

“Ngũ thúc, chúng ta vào y quán tìm tỷ tỷ đi, sao lâu như vậy mà người còn chưa thấy ra!”

Đại An đề nghị.

Dương Hoa Châu gật gật đầu: “Được, vậy cháu đi vào gọi đi, ta ở ngoài đây chờ các cháu!”

“Vâng.”

Đại An còn chưa đi được mấy bước, đã gặp được Dương Nhược Tình từ cửa chính y quán Di Cùng Xuân đi ra.

Đôi tay nàng xách theo từng bọc thuốc, bước đi nhẹ nhàng, trên mặt vẫn còn lưu lại một nụ cười vui sướng.

Ánh mắt Đại An sáng lên, bước nhanh đi qua đón.

“tỷ, để đệ giúp tỷ xách đồ.”

“Được!”

Dương Nhược Tình đưa hai bó dược cho Đại An, hai tỷ đệ đi về phía Dương Hoa Châu bên này.

Dương Hoa Châu cũng nhìn thấy nàng đang xách gói thuốc trong tay, cất giọng hỏi: “A, mua nhiều thuốc như vậy cho cha cháu ư?”

Dương Nhược Tình chỉ vào một bó trong đó nói: “Một bó này là thuốc cho cha cháu, dùng được hai đợt trị liệu.”

“Còn một bó kia là thuốc bột dùng để trừ gián và sâu, và bột gỗ long não.”

“Cháu mua làm gì?” Dương Hoa Châu có chút khó hiểu.

“Hôm nay trời lạnh hơn, nắng cũng yếu, nếu trời mưa thì nhà sẽ ẩm ướt. Rất dễ mọc nấm mốc.”

“Dùng thuốc bột khử trùng sẽ giúp cho trong phòng thoải mái, sạch sẽ.”

“A, hóa ra có chuyện như vậy à!” Dương Hoa Châu đã hiểu.

“Tình Nhi, Đại An, các cháu còn muốn mua đồ vật gì không?”

“Không có.”

“Cháu cũng không.”

“Được, vậy chúng ta đi đến tiệm bánh bao đi!”

Sắp tới gần tiệm bánh bao, còn cách hai gian cửa hàng, Dương Hoa Châu liền bắt đầu khẩn trương lên.

Tốc độ đi rõ ràng chậm lại, khuôn mặt ngăm đen hơi co cứng thỉnh thoảng run rẩy vài cái.

Khi xe đẩy ngừng lại ở trước cửa tiệm bánh bao, hán tử rốt cuộc buông tay ra, đầu gỗ nơi tay lái đã để lại một vòng dấu tay ướt dầm dề.

hắn đứng ở dưới mái hiên bên ngoài cửa hàng, muốn tiến lại không dám tiến vào, không ngừng hít sâu, nhưng chân lại vẫn không nhích một bước!

Thấy thế, Dương Nhược Tình nhấp miệng cười trộm.

Bộ dáng ngũ thúc thẹn thùng, khẩn trương, thật đúng là thú vị!

Nàng âm thầm đưa mắt ra hiệu cho Đại An. Đại An hiểu ý, dẫn đầu đi vào tiệm bánh bao.

“Đại An sao lại một mình đi vào vậy?”

Dương Hoa Châu hồi phục lại tinh thần, hỏi.

Dương Nhược Tình cười nói: “Hắc hắc, cháu bảo Đại An đi vào trước để giúp ngũ thúc nghiên cứu địa hình!”