Chương 188: Điêu Ngoa Tiểu Loli ( Canh Ba )

Cầm biên nhận do Chu đầu bếp viết, Dương Nhược Tình vui vẻ đưa Đại An đến phòng thu chi tiền sảnh để nhận tiền đậu phụ.

400 văn tiền được xâu bằng sợi dây gai mỏng, nặng trĩu trong tay.

“Đệ đệ tới đây, đệ cũng thử xách một chút xem, đây chính là tiền chúng ta thu được từ những miếng đậu phụ trắng bóng.”

Dương Nhược Tình đem xuyên tiền đưa cho Đại An.

Đại An ngoan ngoãn cầm, đặt ở trong tay ước lượng một chút.

“Thế nào? Có cảm giác gì không? Hưng phấn không?” Dương Nhược Tình cười hì hì hỏi.

Đại An gật đầu, cũng cười nói: “Đệ lớn đến bây giờ, đây là lần đầu tiên được xách nhiều tiền như vậy!”

“Ha ha, ta có một đệ đệ ngốc!”

Dương Nhược Tình giơ tay nhéo nhéo má Đại An: “Chỉ có 400 văn tiền không tính là gì cả. Chờ sau này, tỷ tỷ của đệ còn muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa, để đệ muốn xách cũng xách không được!”

“Vâng, đệ tin!”

Đại An dùng sức gật đầu, ánh mắt nhìn Dương Nhược Tình, tất cả đều là sùng bái.

“Đúng rồi tỷ tỷ, 400 văn tiền này không phải toàn bộ đều thuộc về chúng ta đúng không? Còn có phần của Phong Đường ca ca?”

Đại An ngay sau đó hỏi lại.

Dương Nhược Tình gật gật đầu: “Theo như ước định ban đầu, chúng ta sáu phần, hắn bốn phần. Trong 400 văn tiền này có 160 văn tiền thuộc về hắn.”

Đại An nói: “Vâng. Chúng ta về nhà đi, đưa 160 văn tiền đến cho Phong Đường ca ca!”

Dương Nhược Tình cười cười, “Được, khẳng định là phải đưa.”

Nhưng ——

Dựa vào thời gian tiếp xúc với Đường Nha Tử, hắn là cái dạng người gì, nàng cũng nhận biết đến bẩy tám phần.

Trực giác nói cho nàng biết, 160 văn tiền này Đường Nha Tử sẽ không chịu nhận.

Không quan tâm hắn có nhận hay không, nàng sẽ đưa cho hắn bằng được.

“Đệ, chúng ta đi ra bên ngoài tìm ngũ thúc đi!”

Dương Nhược Tình đem 400 văn tiền cất đi, dắt tay Đại An đi tìm Dương Hoa Châu.

Bên dưới gốc cây liễu cổ thụ rụng trơ lá ngoài đường, Dương Hoa Châu đang đỗ xe đẩy tay ở đó, trên xe buộc bốn thùng gỗ không.

Vừa rồi, hắn đầu tiên hỗ trợ chuyển thùng đậu phụ vào, sau đó khi tiểu nhị cân đậu phụ hắn cũng đi theo sau nhìn.

Cân xong lại hỗ trợ lấy đậu phụ ra, cầm thùng không ra ngoài chờ, từ đầu đến cuối đều không có nghỉ chân dù chỉ một chút.

“Ngũ thúc!”

Dương Nhược Tình gọi một tiếng.

Dương Hoa Châu xoay đầu lại, nhìn thấy hai tỷ đệ mặt mày hớn hở, liền biết bọn họ đã thuận lợi nhận xong tiền bán đậu phụ.

“Bao nhiêu tiền?” Dương Hoa Châu đi tới trước mặt Dương Nhược Tình hỏi.

“400 văn, một xu cũng không thiếu!”

Dương Nhược Tình nói, lấy xâu tiền ra cho Dương Hoa Châu xem.

Dương Hoa Châu vừa lòng gật gật đầu, “Không tồi, không tồi! Bán đậu phụ quả thực có thể kiếm được nhiều tiền!”

“Hì hì.”

“Tiền không để lộ ra ngoài, Tình Nhi cháu mau cất tiền đi!”

Dương Hoa Châu lại dặn dò, nhìn thấy trên đường bên kia có vài người đang đi tới.

Hắn vội vàng di chuyển, dùng thân thể cao lớn, cường tráng của mình che khuất tiền trong tay Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Tình cong môi cười, cất tiền đi.

“Ngũ thúc, tiếp theo chúng ta đi đâu? Đến tiệm bánh bao chờ ngũ thẩm tương lai đúng không?”

Dương Nhược Tình ngay sau đó lại hỏi.

Khuôn mặt ngăm đen của Dương Hoa Châu có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu: “Tình Nhi, đừng há mồm ngậm miệng là ‘ngũ thẩm tương lai’, khiến cho người ta không được tự nhiên.”

“Ha ha ha……”

Dương Nhược Tình nở nụ cười: “Có gì đâu mà phải ngượng ngùng, vốn dĩ là thế mà!”

“Còn chưa có gặp mặt đâu, có được hay không cũng chưa biết!”

“Thì hiện tại chúng ta đi gặp mặt đi!”

“Được!”

Ba người dọc theo con đường cũ đi đến tiệm bánh bao ở cửa thị trấn.

Do canh giờ vẫn còn sớm, phỏng chừng cô nương Bào gia thôn cũng chưa tới, ba người cũng không vội, một đường vừa đi vừa nhìn.

Khi đi đến y quán ‘ Di Cùng Xuân ’ lớn nhất ở thị trấn, Dương Nhược Tình dừng bước chân.

“Ngũ thúc, cháu vào ‘Di Cùng Xuân ’ một lúc, cháu muốn mua một ít thảo dược.” Dương Nhược Tình nói.

“Sao? Cháu khó chịu ở đâu?” Dương Hoa Châu vẻ mặt khẩn trương hỏi.

Dương Nhược Tình vội vàng lắc đầu: “Không có, cháu rất khỏe, cháu muốn mua thuốc trị vết thương ở chân cho cha.”

Dương Hoa Châu thở phào nhẹ nhõm, “Ta dẫn cháu vào.”

“Không cần, thúc và Đại An cứ đứng ở cửa chờ, cháu mua xong sẽ đi ra luôn.”

“Được.”

Dương Nhược Tình vừa rời đi, mặt sau, Đại An đang nhìn thẳng vào ‘Mặc Hương Hiên ’ đối diện.

“Ngũ thúc, cửa hàng đối diện kia bán cái gì vậy?”

Đại An chỉ vào biển hiệu Mặc Hương Hiên, tò mò hỏi Dương Hoa Châu.

Dương Hoa Châu xoay đầu liếc nhìn biển hiệu kia, đọc lên: “Mặc, hương, xe?”

Thời còn trẻ, Lão Dương đã ở huyện thành mấy năm, cũng coi như là được mở mang tầm mắt.

Một lòng muốn đào tạo ra một người đọc sách trong đám con cháu, lão đại Dương Văn An đã từng là đối tượng được cả Dương gia dốc lòng bồi dưỡng.

Bồi dưỡng đến tận khi nhi tử thứ tư của Dương Hoa An, là Dương Vĩnh Thanh được sinh ra, Dương Hoa An vẫn chỉ là một đồng sinh.

Lão Dương buồn bực quyết định từ bỏ Dương Hoa An, chọn trưởng tôn Dương Vĩnh Tiên là người tiếp theo được bồi dưỡng.

Dương Hoa An bị từ bỏ, buồn bực không vui trong một thời gian dài, có lúc còn suýt tuyệt thực.

Lão Dương liền bắt hắn ở nhà dạy dỗ các đệ đệ nhận chữ, đỡ cho bọn họ sau này lại dốt đặc cán mai.

Vì thế, khi nông nhàn, Dương Hoa Trung, Dương Hoa Châu bọn họ đều đi theo đại ca học chữ.

Nhưng cũng không nhận ra được toàn bộ mặt chữ.

“Mặc hương xe?”

Đại An lặp lại lời nói của Dương Hoa Châu, đôi lông mày đẹp hồ nghi nhíu lại.

Tên của cửa hàng này sao nghe kỳ lạ vậy?

“Chữ kia đọc là ‘hiên’!”

Một âm thanh lanh lảnh đột nhiên vang lên.

“Mặc hương hiên, chữ ‘hiên’ mà cũng không biết, tiểu tử ngươi cũng thật là ngu ngốc!”

Một nam tử mặc trang phục của người hầu, tay dắt theo một con ngựa nhỏ màu mận chín đi tới bên cạnh Đại An.

Đại An vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một cô gái nhỏ ngồi trên đó, khoảng chứng sáu, bảy tuổi, đang cười khinh thường nhìn hắn.

Nghĩ lại, giọng nói vừa rồi phát ra từ tiểu cô nương này.

Đại An đem ánh mắt chuyển qua trên người nàng.

Nàng mặc chiếc máy lụa màu vàng nhạt. Trên đầu có hai búi tóc nhỏ đáng yêu.

Một chiếc tua rua màu trắng chạy dọc búi tóc của nàng từ trái sang phải, và một mặt dây chuyền ngọc trai sáng bóng ở giữa tua rua nằm ngay giữa hai hàng lông mày của nàng.

Kết hợp hài hòa với chiếc vòng bằng bạc có mặt dây chuyền bằng ngọc bích đang đeo trên cổ nàng.

Khi Đại An ngẩng đầu nhìn về phía nàng, tầm mắt nàng cũng nhìn xuống Đại An.

Tiểu cô nương nhướng mày, đôi mắt sáng như trăng lộ ra một chút ngạc nhiên.

Cái tên tiểu tử thúi này, thế nhưng thật là đẹp trai? Cũng sắp bằng bổn tiểu thư!

Ngay sau đó, đôi môi anh đào liền chu lên.

Nàng hếch cằm, lớn tiếng nói với Đại An đang đứng trên mặt đất: “Ai da, tiểu tử thúi, xem bộ dạng nhà quê muốn chết này của ngươi chắc là từ nông thôn đến đúng không? Ngươi muốn vào Mặc Hương Hiên sao? Định mua gì?”

Đại An vừa rồi chỉ ngẩng đầu liếc nhìn tiểu cô nương một cái, sau đó liền đạm mạc thu hồi tầm mắt.

Nghe tiểu cô nương hỏi, hắn chỉ đơn giản xoay người.

Ánh mắt lại nhìn về phía Di Cùng Xuân, lưu lại cho nàng một bóng lưng lạnh băng.

Ta muốn mua gì ở Mặc Hương Hiên thì có can hệ gì tới ngươi?