Chương 187: Là Đệ Ta Huynh ( Canh Hai )

Dương Nhược Tình nói những lời này khiến cho Dương Hoa Châu thấy thật vui vẻ.

“Tình Nhi sao cháu hiểu được nhiều như vậy? Những lời này, là ai dạy cho cháu?”

Dương Hoa Châu không nhịn được cười hỏi.

Dương Nhược Tình nhếch miệng cười: “Cháu nghe các cô, các bà giặt đồ ở bờ hồ nước nói!”

Dương Hoa Châu: “Nhỏ mà lanh, sau này họ mà lại nói những lời này, cháu không được nghe nữa!”

“A……”

Ba thúc cháu một hơi chạy tới trên trấn.

Khi đi qua tiệm bánh bao ở cửa trấn, biểu tình Dương Hoa Châu có chút mất tự nhiên.

Dương Nhược Tình cười nói: “Ngũ thúc, bây giờ còn sớm như vậy, Bào gia cô nương còn chưa tới đâu, thúc khẩn trương cái gì nha?”

Tâm sự bị chọc thủng, Dương Hoa Châu có chút xấu hổ.

“Ta nào có, cháu nhìn lầm rồi. Đi đi đi, chúng ta đưa đậu phụ trước, sau đó mới quay lại chỗ này!”

“Vâng!”

Dương Hoa Châu thường xuyên đi đến trấn Thanh Thủy, có một đoạn thời gian nông nhàn hắn còn làm công trên một cửa hàng trên trấn.

Đối với nơi này hắn tương đối quen thuộc, đẩy chiếc xe gỗ xuyên qua các con đường, ngõ hẻm, đi thẳng về phía tửu lầu Tụ Vị Hiên.

Phía sau, Dương Nhược Tình chủ động kéo tay Đại An.

Đại An lớn như vậy, đây là là lần đầu tiên đi lên trên trấn.

Trên trấn người nhiều, xe nhiều, Dương Nhược Tình sợ Đại An bị va chạm, càng sợ hắn đi lạc, nên nắm chặt tay hắn dắt đi.

“Đệ, chờ chút nữa nhận được tiền đậu phụ, tỷ mang đệ đi mua đồ ăn ngon nhé!”

“Vâng!”

Đại An nhẹ nhàng gật đầu, mặc cho tỷ tỷ nắm tay kéo hắn đi về phía trước, đôi mắt nhìn khắp nơi.

Cửa hàng, tửu lầu, quán trà……

Những quầy hàng nhỏ ven đường bán đồ tung hứng, kẹo dẻo, mặt nạ, kẹo hồ lô ……

Mặt trời treo lơ lửng trên cao, ánh nắng như đổ lửa rải xuống thị trấn, như mạ lên vạn vật một tầng sáng bằng vàng.

Thôn Trường Bình không tấp nập như ở đây.

Nam hài đi ngang qua một cửa hàng.

Nhìn ông chủ trung niên đeo kính lấy bảng hiệu của tiệm ra treo.

Mấy chữ mạ vàng to trên tấm biển đen: “Mặc hương hiên”.

Mặc hương hiên?

Là bán gì?

Đại An suy nghĩ, đi theo Dương Nhược Tình đi tới tửu lầu.

Sân sau của tửu lầu lúc này vẫn nhộn nhịp như thường lệ..

Dương Nhược Tình tìm Chu đầu bếp, đưa bốn thùng đậu phụ cho một tiểu nhị xách đi phòng bếp cân.

Ở trong phòng tiếp khách lần trước.

Chu đầu bếp đầu tiên hỏi tại sao Lạc Phong Đường không đến, sau đó ánh mắt của ông lại rơi vào Đại An bên cạnh Dương Nhược Tình.

“Đứa nhỏ này đẹp trai quá, là đệ đệ của Dương cô nương sao?” Chu đầu bếp hỏi.

Dương Nhược Tình cười gật gật đầu: “Đúng vậy, là đệ đệ của cháu.”

Đại An rất ăn ý tiến lên một bước, đối Chu đầu bếp cười nhẹ: “Cháu xin chào Chu đầu bếp.”

Giọng của hắn không ấm không nóng.

Biểu tình không tự ti cũng không kiêu ngạo.

Lần đầu tiên đi đến thị trấn, lần đầu tiên nhìn thấy người quản lý của tửu lầu lớn nhất trong thị trấn, nhưng hắn không có chút hoảng sợ nào.

Không chỉ có Dương Nhược Tình ở trong lòng thực thưởng thức biểu hiện của Đại An, mà Chu đầu bếp đứng ở một bên cũng kinh ngạc từ tận đáy lòng.

Hài tử nông thôn có thể có được phong thái điềm đạm như vậy, trưởng thành cũng sẽ không phải là người đơn giản!

“Ồ?” Chu đầu bếp sửng sốt.

Hắn vuốt râu trên cằm gật đầu liên tục.

“Trách không được khí độ toàn thân thật sự tương tự Dương cô nương, vừa thấy đã biết được là tỷ đệ!”

Dương Nhược Tình mỉm cười, thầm nghĩ Chu đầu bếp thật biết cách nói chuyện.

Khen ngợi Đại An, còn không quên cũng khen nàng một chút.

Bên kia, tiểu nhị cân đậu phụ xong quay lại báo cáo.

Chu đầu bếp vừa lòng gật gật đầu, xua xua tay bảo tiểu nhị đi xuống, đứng dậy lấy bút mực cùng một tờ giấy trắng sạch sẽ.

Trước mặt Dương Nhược Tình, viết lên tờ giấy, cuối cùng ấn dấu tay của hắn lên trên.

Dương Nhược Tình híp mắt nhìn biết rằng đây là biên lai thanh toán chút nữa đi phía trước đổi.

Tuy rằng chữ viết của Chu đầu bếp thật không dễ nhìn, xiêu xiêu vẹo vẹo còn không bằng nàng viết.

Nhưng dù sao, chữ có xấu thì vẫn đại biểu cho tiền, xấu cũng là xấu một cách đáng yêu!

Đại An đứng ở bên cạnh Dương Nhược Tình, thân mình hơi khom, tầm mắt lại nhìn theo bút lông trong tay Chu đầu bếp……

Đôi mắt nam hài sáng lấp lánh, nhìn hết sức chăm chú.

Ngón tay giấu ở dưới tay áo khẽ rung lên một cách vô thức, như đang mô phỏng điều gì đó ……

“Vẫn là quy củ cũ, Dương cô nương cầm chứng từ này, đi sảnh trước của tửu lầu tìm tiên sinh trướng phòng để tính tiền.”

Chu đầu bếp đưa tờ giấy đã viết xong cho Dương Nhược Tình, lại từ dưới ống tay áo lấy ra vài văn tiền.

“Tiền này, ta cho đệ đệ ngươi mua kẹo ăn!”

Đại An không nhận tiền, mà đem ánh mắt nhìn về phía Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Tình giật mình, ngay sau đó cười nói: “Chu đại thúc, ý tốt của ngài cháu cùng đệ đệ xin ghi nhận trong lòng, nhưng tiền này chúng cháu không thể lấy!”

“Được rồi, chỗ này chỉ có sáu văn tiền, cũng không có nhiều, coi như là Chu đại thúc thưởng cho các cháu, bảo các cháu cầm thì cứ cầm đi!”

Chu đầu bếp cười sang sảng, nắm lấy tay Đại An, trực tiếp đem tiền đồng đặt ở trong tay hắn.

Đại An cụp mắt xuống, hơi cúi đầu: “Đại An cảm tạ Chu đại thúc.”

“Được, tiểu tử này rất nho nhã, lễ độ !”

Chu đầu bếp cười nói, “Được rồi, vậy các cháu đi tính tiền đi! Bây giờ ta phải đi làm việc, cũng không thể chiêu đãi chu toàn.”

“Chu đại thúc đừng nói vậy, ngài đối với chúng cháu đã vô cùng chiếu cố rồi!”

Dương Nhược Tình nói, “Đúng rồi Chu đại thúc, xin ngài chờ một chút.”

“Chuyện gì thế Dương cô nương?”

“Cháu chỉ muốn hỏi một chút, món đậu phụ, các thực khách của tửu lầu trên trấn cùng huyện thành, hưởng ứng như thế nào ạ?”

Nhắc tới việc này, đôi mắt Chu đầu bếp liền sáng lên.

“A, chuyện này ta đang muốn nói với Dương cô nương, nhưng mới vừa rồi nhìn thấy tiểu đệ đẹp trai của cháu lại nhất thời ngạc nhiên quên mất!”

“Món đậu phụ rất được các thực khách ưu ái, bàn nào cũng phải gọi!”

Chu đầu bếp vẻ mặt phấn khởi nói: “ta chiếu theo thực đơn Dương cô nương đưa đậu phụ thịt bằm, đậu phụ hấp trứng, đậu phụ xèo xèo, canh đậu phụ cá diếc và lẩu đậu phụ ……”

“Bàn nào cũng gọi, cung không đủ cầu!”

Nghe đậu phụ nhà mình được hoan nghênh như vậy, mặt mày Dương Nhược Tình hớn hở.

“Dương cô nương , hiện tại rất nhiều tửu lầu đều đang tìm hiểu nguồn cung cấp đậu phụ của chúng ta.” Chu đầu bếp nói tiếp.

“Tuy ta đã nghiêm cấm bọn tiểu nhị không được nói ra bên ngoài, nhưng dù sao cũng giấu không được bao lâu. Bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ tìm được Dương cô nương. Ý ta là……”

“Chu đại thúc ngài cứ yên tâm.”

Dương Nhược Tình giơ tay ngắt lời Chu đầu bếp, “Chúng ta đã ký kết khế ước mua bán. Trong vòng một năm, đậu phụ nhà cháu sẽ chỉ bán cho Tụ Vị Hiên của thúc.”

“Dù các tửu lầu khác có ra giá cao hơn so với Tụ Vị Hiên, cháu cũng sẽ không vi phạm khế ước, đây là nguyên tắc làm việc của cháu.”

“Tốt, tốt!” Cục đá trong lòng Chu đầu bếp cũng rơi xuống.

Ông một hơi nói liên tục hai chữ ‘tốt’, còn giơ ngón tay cái lên với Dương Nhược Tình.

“Ta quả thực không có nhìn lầm người, uy tín kinh doanh của Dương cô nương khiến Chu mỗ ta kính nể!”

Dương Nhược Tình cười lắc đầu: “Đây là chuyện cháu nên làm theo. Chu đại thúc, lần tới cháu lại mang một ít nguyên liệu nấu ăn khác cho thúc có được không? Cũng là chế phẩm từ đậu tương, cùng dòng với đậu phụ.”

“Cháu sẽ mang trước một ít cho thúc nếm thử, nếu thúc cảm thấy có thể bán, đến lúc đó chúng ta lại bàn bạc việc mua bán, có được không ạ?”

“Đương nhiên được, đậu phụ do Dương cô nương làm khiến Chu mỗ cảm thấy vô cùng mới mẻ. Chu mỗ rất chờ mong bất ngờ tiếp theo!”

……