Chương 186: Đàm Thị Pk Dương Hoa Châu ( Canh Một )

“Hai văn tiền một chuyến, được không ạ?”

Một âm thanh lánh lót đột nhiên truyền đến.

Đàm thị nhìn tới bên này, chỉ thấy Dương Nhược Tình đã đi tới, đang cười tủm tỉm, cầm hai đồng tiền trên tay.

Hai đồng tiền, có thể mua cho Mai nhi chiếc bánh bao nhân thịt vỏ mỏng!

Đàm thị duỗi tay định nhận, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền nhịn xuống.

“Ta nhổ vào!” Bà hướng về Dương Nhược Tình bên này phỉ nhổ.

“Mập Mạp chết tiệt, ngươi cho rằng ta không biết được ngươi lần này làm đậu phụ có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Hai văn tiền đã muốn thuê xe bò của ta, ngươi nằm mơ đi!”

“Vậy bà nội muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng cho cháu thuê?” Dương Nhược Tình nhẫn nại hỏi.

Hôm nay cần đưa đậu phụ đúng giờ, không thể chậm trễ.

Số tiền cao nhất có thể trả là năm văn tiền, vượt quá năm văn tiền, nàng sẽ đi nhà Đại Ngưu thúc mượn xe cút kít.

Bên kia, Đàm thị cười lạnh xua xua tay: “Dương gia ta không thiếu mấy đồng tiền này, không cho mượn là không cho mượn! Lão ngũ, ngươi buông tay ra, ta phải đem xe bò về trong sân!”

“Nương, ngài đây là định làm gì? Tình Nhi đang vội đi giao đậu phụ, không thể chậm trễ được!”

Dương Hoa Châu gấp đến độ mặt đỏ tía tai, sống chết giữ lấy chiếc xe đẩy bằng gỗ không buông.

Đàm thị cũng tức giận đến dậm chân: “Ta mặc kệ, đây là xe bò nhà ta, ta không thích cho nàng sử dụng!”

“Thanh nha tử ngươi lại đây, đem trâu dẫn về nhà cho ta!”

Đàm thị quay về phía cửa chính hét to gọi Dương Vĩnh Thanh nhi tử thứ tư của đại phòng đang đứng ở cửa ló đầu ra quan sát xung quanh.

Dương Vĩnh Thanh lau sạch nước mũi trên mặt, vội vàng chạy tới.

Nhận lấy dây cương của con trâu mà Đàm thị đưa qua dẫn vào trong sân.

Phía bên này, Đại An cũng nóng nảy muốn chặn lại Dương Vĩnh Thanh, nhưng lại bị Dương Nhược Tình ngăn lại.

“Đừng đi, quan sát kỹ hẵng nói.”

Dương Nhược Tình nhẹ giọng nói.

Dương Vĩnh Thanh là nhi tử thứ tư của đại bá, sinh cùng năm với nàng, chỉ chênh nhau vài tháng.

Đại An dù sao cũng không thể đoạt được trâu từ tay Dương Vĩnh Thanh.

Bên kia, Đàm thị sau khi bảo Dương Vĩnh Thanh dắt trâu đi, liền quay ra giằng co tay lái trâu với Dương Hoa Châu.

Dương Hoa Châu dù sao cũng là một thanh niên trai tráng 25 tuổi, sức lực rất lớn.

Đàm thị là một lão thái thái đã hơn 50 gần 60 tuổi.

Nếu xét về sức lực, một đôi tay cũng đánh không lại được một đầu ngón tay của Dương Hoa Châu!

Sức lực tuy không đủ, nhưng chiêu thức cũng không thiếu.

Đàm thị vừa cấu vừa nhéo, móng tay của bà sắc bén như con dao nhỏ.

Dương Hoa Châu sợ gây thương tổn cho lão thái thái nên cũng không dám làm gì, Đàm thị bẻ cậy ngón tay một lúc, Dương Hoa Châu dần dần rơi xuống thế hạ phong.

“Hừ, lại dám cùng ta phân cao thấp nhãi ranh, ngươi vẫn còn ngây thơ lắm!”

Đàm thị đắc ý quay về phía Dương Hoa Châu, Tôn thị và tỷ đệ Dương Nhược Tình trừng mắt một cái.

Bà đẩy chiếc xe gỗ, di chuyển đôi chân nhỏ đẩy chiếc xe về phía sau nhà họ Dương.

Tôn thị hết đường xoay xở nhìn Dương Nhược Tình, thiếu chút nữa khóc lên thành tiếng.

Dương Nhược Tình cũng chau mày.

Mặt trời cũng sắp rời khỏi đỉnh núi, mà người vẫn còn chưa có nhích được chút nào, Dương Nhược Tình cắn răng một cái, đang chuẩn bị qua nhà Đại Ngưu thúc để mượn xe cút kít.

Đúng lúc này, Dương Hoa Châu đột nhiên cởi chiếc áo ngắn còn mới đến bẩy phần, dùng sức ném lên mặt đất.

“Việc hôn nhân này, ta không cần nữa!”

Đàm thị dưới chân dừng lại, xoay người lại.

“Nhãi ranh, ngươi nói cái gì? ngươi lặp lại lần nữa coi?”

“Con nói, con không đi lên trấn nữa, con không đi xem mặt cô nương kia, con cũng không thành thân, con sẽ sống một mình cả đời!”

“Nhãi ranh, ngươi, ngươi……”

Đàm thị tức giận đến tay chân đều run rẩy.

Bà ném chiếc xe đẩy bằng gỗ xuống, tức muốn hộc máu xông tới, hai tay hết đấm lại nhéo trên ngực, trên vai Dương Hoa Châu ……

“Ngươi đúng là cái đồ nhãi ranh không để cho người ta bớt lo. Lão nương vì làm mai cho ngươi đã phải tặng cho bà mối Chu mười quả trứng gà, một bao đường đỏ…”

“Phải tốn biết bao nước bọt để nói lời hay, tiếng ngọt về ngươi, mặc cho người ta dẵm đạp lên mặt mũi…”

“Vậy mà ngươi vỗ mông bảo không đi! Trứng gà của ta, đường đỏ của ta, thể diện của ta…… A ha hả a, ông trời ơi, người cho sét đánh chết tên súc sinh này đi!”

Đàm thị đánh Dương Hoa Châu, khóc đến chết đi sống lại.

Dương Hoa Châu xanh mặt, giống như một cọc gỗ đóng đinh trên mặt đất, mặc cho Đàm thị đấm, đánh, mắng.

“Muốn con đi xem mặt cũng được, nương phải để chiếc xe đẩy bằng gỗ lại! Nếu không, dù ngài có cầm dao đặt trên cổ con cũng không đi!”

Dương Hoa Châu trầm giọng nói, thái độ kiên quyết dị thường.

……

Trên đường đi lên trấn Thanh Thủy.

Dương Hoa Châu đẩy chiếc xe bằng gỗ, trên xe để bốn thùng đậu phụ.

Dương Nhược Tình và Đại An một trái một phải đi theo bên cạnh Dương Hoa Châu, ba thúc cháu đều dồn hết sức lực hướng đến trấn Thanh Thủy cách đây hơn ba mươi dặm.

“Tình Nhi, Đại An, các cháu nếu thấy mệt mỏi thì cứ ngồi trên xe đi, ngũ thúc đẩy các cháu đi!”

Dương Hoa Châu nhìn hai tỷ đệ chân ngắn bên cạnh, đáy mắt tràn đầy áy náy cùng đau lòng.

Dương Nhược Tình cười hì hì nói: “Ngũ thúc, cháu đi tay không, một chút cũng không thấy mệt !”

Đại An cũng đi theo phụ họa: “Cháu cũng không mệt!”

Dương Hoa Châu biết bọn nhỏ hiểu chuyện, trong lòng càng áy náy hơn.

“Là ngũ thúc vô dụng, đã nói để cho các cháu ngồi xe bò vậy mà……”

“Ngũ thúc, thúc ngàn vạn lần đừng nói như vậy.” Dương Nhược Tình vừa đi, vừa cười nói với Dương Hoa Châu.

“Nếu không nhờ thúc đấu tranh, đòi được chiếc xe đẩy bằng gỗ, chúng ta có khi còn phải dùng tay xách thùng gỗ đi lên trấn!”

Dương Hoa Châu gật gật đầu, hắn hiểu được Tình Nhi muốn an ủi hắn.

Tuy nhiên, hắn vẫn cảm thấy không còn mặt mũi nào mà chống đỡ.

“Ngũ thúc, thúc đừng xụ mặt xuống như vậy. Hôm nay thúc còn phải đi gặp ngũ thẩm tương lai. Thúc đem một gương mặt xám xịt đến, sẽ khiến nàng sợ hãi!”

Dương Nhược Tình trêu ghẹo nói.

Khuôn mặt ngăm đen của Dương Hoa Châu hơi hơi đỏ lên.

“Nha đầu này, cháu lại dám trêu ghẹo thúc của cháu sao!”

“Hắc hắc!” Dương Nhược Tình híp mắt cười.

Dương Hoa Châu thở dài, tự giễu nói: “Ta hiểu được ông bà các cháu đã vì ta mà tiêu phí rất nhiều tâm tư cho cuộc gặp mặt hôm nay. Xiêm y trên người ta cũng là do bà nội cháu mượn từ tứ thúc.”

Trách không được…… Dương Nhược Tình híp híp mắt.

Lại nghe Dương Hoa Châu nói tiếp: “Thúc của các cháu mệnh không tốt, các cô nương xa gần biết được đều không muốn gả cho. Chẳng may ở trong thôn chạm mặt cũng không dám cùng ta nói chuyện.”

“Hôm nay đi xem mặt, trong lòng ta dù sao cũng không dám chắc, nhưng vẫn phải đi để trở về còn có thể bàn giao với ông bà các cháu!”

Dương Hoa Châu nói, thỉnh thoảng lại lắc đầu cười khổ.

Dương Nhược Tình cùng Đại An đưa mắt nhìn nhau.

Hai tỷ đệ nhìn dáng vẻ đều đoán được.

Hôm nay ngũ thúc đi gặp mặt, nhưng lại nói ra những lời thật bi quan, và cũng thật tự ti.

Nhưng, trong ánh mắt thúc ngẫu nhiên vẫn hiện lên một tia sáng.

Điều này thuyết minh, trong nội tâm của ngũ thúc vẫn chờ mong buổi gặp mặt hôm nay.

Đến tuổi nói đến chuyện cưới xin, ai cũng muốn thoát khỏi cảnh độc thân càng sớm càng tốt!

Ngay cả khi rơi vào tình huống đặc biệt, họ cũng vẫn tích cực tìm kiếm một nửa kia của mình, đúng không? Con người là loại sinh vật càng lớn, càng sợ hãi sự cô đơn.

“Ngũ thúc, thúc đừng nói những lời tiêu cực.” Dương Nhược Tình cổ vũ Dương Hoa Châu nói.

“Muốn cưới được tức phụ thì phải mạnh dạn, cẩn trọng, da mặt dày.”

“Cô nương nhà người ta đều rất thẹn thùng, rụt rè. Thúc phải chủ động, tích cực mới được.”

“Dù hôm nay không được, còn có lần tới, lần tới nữa. Chắc chắn đến một ngày, thúc sẽ gặp được người vừa ý!”