Chương 185: Thiên Kinh Địa Nghĩa Cái Rắm ( Canh Bốn )

Dương Nhược Tình mãnh liệt hoài nghi, tiểu tử này đang sử dụng ‘mỹ nam kế’ với nàng!

Nhưng nàng vẫn trợn tròn mắt trúng kế.

“Một nam hài tử sao đối với những việc này cũng quan tâm như vậy? Cẩn thận trở thành mụ mụ, sau này không lấy được vợ đâu!”

Dương Nhược Tình chấp thuận để hắn đi cùng, nhưng vẫn không nhịn được chèn ép hắn vài câu.

Nghe tỷ tỷ đáp ứng, Đại An cao hứng đến thiếu chút nữa cười ra tiếng tới.

Vừa rồi hắn cũng chỉ định bụng thử một lần, hắc hắc!

Rốt cuộc có thể cùng đi trên trấn với tỷ tỷ, thật sự tốt quá.

“tỷ, mụ mụ là gì vậy?”

Bên kia, Tiểu An đang ngồi ở trên ghế nhỏ rửa chân, nghiêng đầu tò mò hỏi.

Dương Nhược Tình còn chưa kịp nói gì, Đại An đã cười tủm tỉm nói với Tiểu An: “Khi tiểu hài tử rửa chân thì không thể nói chuyện, nếu không ban đêm sẽ bị chuột gặm đầu ngón chân.”

“A, vậy đệ không hỏi……”

Tiểu An sợ tới mức chạy nhanh dùng tay nhỏ che miệng lại, đôi mắt nhanh như chớp chuyển, nhìn xem trong phòng có chuột hay không.

Thấy thế, Tôn thị cùng Dương Hoa Trung không nhịn được cười.

Dương Nhược Tình tức giận liếc Đại An một cái: “Có người làm ca ca như vậy sao? Nếu còn dám hù dọa Tiểu An, tỷ sẽ đổi ý không mang theo đệ đi trên trấn nữa!”

“Tỷ, đệ sai rồi, lần sau không dám như vậy nữa……” Đại An vội vàng nhận lỗi, cười cười lấy lòng.

Dương Nhược Tình hừ hừ mấy cái mới bỏ qua.

Bên kia, Tôn thị nhìn con cái nói nói cười cười, trong mắt đầy sủng nịch, trên mặt tràn ngập tươi cười.

“Tình Nhi, con nói sai rồi.” Tôn thị cười nói.

“Với dung mạo của Đại An nhà ta, tương lai nương cưới vợ cho hắn thật đúng là không cần phải nhọc lòng!”

Tôn thị nhìn khuôn mặt Đại An, tự hào nói.

Dương Nhược Tình cũng đem tầm mắt dừng ở trên người Đại An.

Tiểu tử này, tổng hợp toàn bộ ưu điểm của Dương Hoa Trung và Tôn thị, trên cơ sở như vậy khí chất thậm chí còn thăng hoa.

Mới chỉ tám tuổi, nhưng thân hình này lại nghiễm nhiên trở thành mỹ nam tử tiêu chuẩn ở cổ đại.

Đồng dạng đều là mặc áo vải thô vá chằng vá đụp, nhưng mặc ở trên người bọn Trần Cẩu Đản, trông giống như giẻ rách. Mà mặc ở trên người Đại An, lại có một vị thế khác hẳn.

Thiếu niên ngăn nắp, sạch sẽ, xinh đẹp, không quan tâm nhìn thấy ở thời điểm nào, đều khiến cho người ta có loại cảm giác cảnh đẹp ý vui.

Cho dù lão thái thái Đàm thị khắc nghiệt, bất công, keo kiệt đến mức đếm từng miếng thịt trong nồi.

Nhưng trước đây khi vẫn còn ở Dương gia, trên bàn cơm cũng thỉnh thoảng gắp cho Đại An mấy miếng trứng gà, một hai miếng thịt……

Nghĩ vậy, Dương Nhược Tình không nhịn được nhéo má Đại An.

Nàng thở dài, có chút tiếc nuối nói: “Tiểu tử đệ sao lại mang cái bộ dạng này? Khuôn mặt này nếu là một nữ oa thì tỷ tỷ mỗi ngày phải trang điểm, bện tóc cho đệ, đến đi ngủ cũng phải ôm ngủ……”

Mặt Đại An nháy mắt đỏ bừng.

Hắn đứng tại chỗ, dở khóc dở cười, “tỷ, tỷ đừng nói như vậy…… đệ sợ rồi, chúng ta tắm rửa rồi đi ngủ đi!”

Đại An chật vật chạy đi phòng bếp múc nước.

Trong phòng bên này, cả nhà cùng nhau cười ầm lên.

……

Một đêm ngon giấc.

Sáng sớm, Tôn thị vào phòng bếp rán bánh bột ngô, Dương Nhược Tình và Đại An ở bên giếng nước trong sân rửa mặt.

Dương Hoa Châu từ trước viện hấp tấp lại đây, cười gọi hai tỷ đệ: “Tình Nhi, Đại An, các cháu chuẩn bị nhanh lên, xe bò đã sẵn sàng, đang dừng ở phía trước cổng lớn.”

Dương Nhược Tình cười gật đầu liên tục: “Vâng, chúng cháu chuẩn bị xong sẽ đi qua.”

“Đậu phụ đâu? Để thúc xách lên xe trước cho.” Dương Hoa Châu lại nói.

“Ở trong phòng bếp !”

Dương Nhược Tình nói.

Hôm nay trùng hợp có xe bò, thật là tiện lợi.

Dương Nhược Tình còn nhớ rõ lần trước đưa đậu phụ, Đường Nha Tử dùng xe cút kít đẩy, trên đường phải thật cẩn thận, tốn rất nhiều sức lực.

Ở bên kia, Dương Hoa Châu lập tức đi vào phòng bếp, Tôn thị đem hai cái bánh bột ngô mới ra nồi vẫn còn nóng hầm hập đưa cho Dương Hoa Châu.

“Chỉ nửa khắc cũng không cần phải vội, đệ ăn xong hai cái bánh bột ngô sau đó mới xách thùng cũng không muộn!” Tôn thị nói.

“Vâng!”

Dương Hoa Châu nhận bánh bột ngô, đứng ở cửa phòng bếp ăn ngấu nghiến.

Bên này, Dương Nhược Tình vừa rửa mặt, vừa nhìn cách ăn mặc hôm nay của Dương Hoa Châu, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy ngũ thúc không mặc quần áo có miếng vá!

Vẫn còn sáu phần mới, mặt trên là chiếc áo ngắn màu lam, phía dưới là chiếc quần màu đen, vải thô được dệt thủ công.

Đôi giầy đang đeo có phần mũi bị mòn đi một ít, nhưng cũng may không lộ ra đầu ngón chân.

Đầu tóc gội sạch sẽ, râu cũng đã cạo, cả người thoạt nhìn so ngày thường có tinh thần hơn rất nhiều !

Thừa dịp Dương Hoa Châu đi vào trong phòng Dương Hoa Trung, Dương Nhược Tình đè thấp âm thanh nói với Đại An: “Hôm nay ngũ thúc chúng ta thật đẹp trai, nếu cô nương Bào gia mắt không có hạt, chắc chắn sẽ thích.”

Đại An cười tủm tỉm gật gật đầu.

Dương Nhược Tình còn định nói thêm thì Dương Hoa Châu đã ăn xong bánh bột ngô đi ra tới.

“Tam tẩu, đệ đem thùng xách đi ra xe bò đây.”

“Được rồi, có bốn thùng liền, để ta xách cùng với đệ!”

Tôn thị cùng Dương Hoa Châu xách thùng đậu phụ đi ra xe bò, bên này, Dương Nhược Tình và Đại An cũng nhanh nhẹn vào phòng bếp.

“Đem bánh bột ngô mang theo, trên đường chúng ta vừa đi vừa ăn.”

Dương Nhược Tình đề nghị.

Cần phải đưa đậu phụ đi Tụ Vị Hiên gấp, Chu đầu bếp sau đó còn phải chuyển lên tửu lầu ở huyện thành!

Đương nhiên là càng sớm càng tốt.

Đại An không có dị nghị, hai tỷ đệ cầm bánh bột ngô vừa ăn, vừa đi ra phía trước.

Mới vừa đi đến ngõ nhỏ, còn chưa đi hết con ngõ, đã nghe được âm thanh cãi nhau ở trên đường lớn.

“Trâu đêm hôm qua còn chưa có cho ăn no, bụng đang rỗng. Hôm nay lại phải đi sáu mươi dặm, không được, không được!”

Trong con ngõ nhỏ, bước chân Đại An dừng lại.

“Tỷ, hình như là bà nội ta đang nói chuyện.”

Dương Nhược Tình nhíu mày, “Đi, chúng ta qua xem thế nào!”

Khi Dương Nhược Tình dẫn theo Đại An chạy tới, một chiếc xe bò đang đỗ bên phiến đá xanh trên đường trước nhà chính của Dương gia.

Dương Hoa Châu cầm tay lái, đang tranh chấp với Đàm thị.

“Nương, ngài sao lại như vậy? Tối hôm qua đã nói hôm nay để con đánh xe bò đi trên trấn, sao bây giờ lại đổi ý?”

“Ta cho người đánh xe bò đi là để cho ngươi nở mày nở mặt, không phải để cho ngươi giúp bọn họ đưa đậu phụ!”

Đàm thị tiến đến gỡ tay Dương Hoa Châu ra, ý đồ đem tấm ván gỗ xe lấy trở về.

Cái tay khác của bà còn túm lấy sợi dây thừng dùng làm dây cương đang xuyên ở trên mũi trâu.

Theo động tác kéo thả, kéo thả của bà, sợi dây cứ căng ra và chùng xuống.

Con trâu mở to đôi mắt, mờ mịt hoảng hốt kêu, “Ưm ư……”.

“Nương, như vầy sao gọi là giúp? Con đi lên trấn, đúng lúc Tình Nhi đi bán đậu phụ, chúng con liền đi cùng nhau. Để thùng đậu lên xe bò, đỡ phải tự mình xách, đây không phải chuyện hiển nhiên sao?” Dương Hoa Châu nói.

“Chuyện hiển nhiên cái rắm!” Đàm thị khạc một cục đàm phun lên mặt đất.

Liếc mắt nhìn Tôn thị sắc mặt trắng bệch đang đứng một bên, còn có bốn thùng đậu phụ bên người Tôn thị, Đàm thị nhếch khóe miệng cười lạnh.

“Bọn họ im lặng làm đậu phụ phát tài, chẳng cho chúng ta một xu, không tặng ta dù chỉ một miếng đậu phụ! Tại sao chúng ta phải cho họ dùng xe bò ?”