Chương 184: Bào gia cô nương ( canh ba )

“Ca, ca bện cỏ tranh đến mức ngón tay còn chảy cả máu, đệ sao có thể cầm tiền của ca?”

Dương Hoa Châu vội vàng từ trên ghế đứng lên, lắc đầu như trống bỏi.

“Đệ có tiền, nương cho đệ 40 văn, cũng đủ mời cô nương kia ăn một chén mì thịt thái sợi, thêm chén hoành thánh cũng đủ!”

Dương Hoa Trung cuối cùng không thể xoay chuyển Dương Hoa Châu, chỉ đành đem hai mươi văn tiền riêng cất đi.

Hai anh em lại nói thêm mấy câu, bên kia, Tôn thị đã dọn dẹp xong phòng bếp, nắm tay Tiểu An đi về phòng chuẩn bị tắm rửa, Dương Hoa Châu mới đứng dậy cáo từ.

“Ngũ thúc đi rồi, chúng ta cũng nên đi nhà xí xong trở về đi!”

Dương Nhược Tình nói với Đại An.

Hai tỷ đệ khom lưng, đi trở về phía trước nhà.

Tôn thị đang giúp Tiểu An lau mặt và tay, nhìn thấy hai tỷ đệ tiến vào, Tôn thị kinh ngạc.

“Các con đi nhà xí lâu thật!”

Dương Nhược Tình cùng Đại An nhìn nhau cười.

Bên kia, Tôn thị hỏi Dương Hoa Trung: “Lão ngũ lại đây không có việc gì chứ?”

Dương Hoa Trung lắc lắc đầu, hán tử trên mặt còn mang theo ý cười.

“Có một việc, nhưng hiện tại không phải là việc gì lớn. Nếu thành công, thì sẽ là đại hỉ sự!” Dương Hoa Trung nói.

Động tác vặn khăn của Tôn thị dừng lại, “Cha bọn nhỏ, lời này của anh sao cứ bí ẩn vậy? Nói nhanh lên, lão ngũ lại đây rốt cuộc là có việc gì?”

Dương Hoa Trung nhìn con cái trong phòng hơi do dự.

Loại sự tình này nói trước mặt bọn nhỏ, không được tốt lắm đúng không?

Dương Nhược Tình liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư Dương Hoa Trung, ánh mắt nàng lập loè, cong môi cười nói: “cha, cha đừng giấu nữa, con và Đại An đều ở phía bên ngoài cửa sổ nghe được hết rồi!”

“A? Tỷ đệ các con……” Dương Hoa Trung dở khóc dở cười.

Tôn thị xem xét trượng phu cùng bọn nhỏ, không hiểu ra sao, cũng nóng nảy.

“Mọi người cũng đừng gạt ta, mau nói đi!” Tôn thị truy vấn.

Dương Hoa Trung đành phải đem chuyện Dương Hoa Châu sáng mai đi xem mắt cô nương nhà người ta từ đầu chí cuối kể cho Tôn thị nghe.

Tôn thị vừa nghe, nơi khóe mắt, đuôi lông mày cũng không thể che giấu được sự vui sướng.

“Như vậy thật tốt, Ngũ đệ cũng đã 25 tuổi, cũng nên sớm kết hôn!” Tôn thị nói.

“Là cô nương nhà ai vậy?” Tôn thị lại hỏi.

“Là Bào gia ở thôn lân cận, Chu bà mối thôn ta nói rằng chị dâu của cô nương đó là cháu gái của bà.” Dương Hoa Trung nói.

“Cô nương kia bao nhiêu tuổi? Trong nhà có những ai? Nàng ấy trông như thế nào?” Các nữ nhân đều rất để ý những chi tiết này, Tôn thị cũng không ngoại lệ.

Dương Hoa Trung kinh ngạc, “A, xem trí nhớ của ta này, lão ngũ đã nói với ta, nhưng ta lại không nhớ gì hết……”

“Hắc hắc, con vẫn nhớ. Để con nói cho nương nghe!”

Dương Nhược Tình tiến đến gần, cười hì hì kể toàn bộ những gì ngũ thúc nói về cô nương kia.

“Trong nhà có nương, ca, tẩu, cùng một đại cháu trai 4 tuổi.”

“Cha cô nương Bào gia ba năm trước đây đã qua đời, nàng thủ hiếu ba năm, người đính hôn trước đây không chờ được, nên đã từ hôn.”

“Nàng hiện giờ hai mươi mốt tuổi, về phần ngoại hình ra sao, còn chưa biết được, sáng mai chính ngũ thúc sẽ đi nhìn!”

Tôn thị vểnh hai tai lên nghe, vừa nghe vừa gật đầu.

Dương Hoa Trung không nhịn được mà bật cười, chỉ vào Dương Nhược Tình: “khuê nữ con á, ở bên ngoài cửa sổ nghe được so với cha còn muốn rõ ràng hơn!”

Dương Nhược Tình cười hắc hắc, hỏi ngược lại Dương Hoa Trung: “cha , con nghe ngũ thúc nói thúc ấy có hơi chút vấn đề, sợ hại đến cô nương nhà người ta, lời này là ý gì ạ?”

Bị hỏi đến việc này, tươi cười trên mặt Dương Hoa Trung cùng Tôn thị ảm đạm đi vài phần.

Tôn thị khẽ thở dài, kể lại chuyện đính hôn trước đây của Dương Hoa Châu cho Dương Nhược Tình cùng Đại An nghe.

Nghe xong đoạn hôn sử không vui này, Dương Nhược Tình cũng không nhịn được sợ ngây người.

Ngũ thúc từ lúc hai mươi tuổi liền bắt đầu làm mai, cô nương thứ nhất là ở Dư Gia thôn.

Sau khi hợp xong bát tự, đến ngày thứ hai, cô nương kia ăn hạt đậu bị mắc trong cổ họng qua đời.

Cô nương thứ hai là người Lý gia thôn.

Sính lễ đều đã hạ, một hôm nàng dậy sớm ở bên miệng giếng múc nước, sau cơn mưa cục đá bên miệng giếng trơn trượt, cô nương không may dẫm chân phải, ngã đập đầu chết!

Cô nương thứ ba, thứ tư, một người so với một người càng thái quá hơn.

Thầy bói nói, ngũ thúc trời sinh mệnh khắc thê, ai gả cho hắn đều xui xẻo!

Chớ nói thôn Trường Bình, ngay cả các thôn lân cận, phàm là biết được tình huống này của Dương gia lão ngũ, cũng không dám đem cô nương gả cho hắn!

Đàm thị nóng nảy, định mua một nữ nhân từ chỗ buôn người để sống cùng ngũ thúc, sinh hài tử.

Nhưng lại bị lão Dương và ngũ thúc đồng loạt ngăn trở.

Lý do của lão Dương là nữ nhân mua từ bên ngoài không đáng tin cậy.

Nếu nhan sắc tốt, thân mình không có bệnh tật, còn biết lo liệu việc nhà, thì giá quá cao, không thể mua nổi!

Người có thể mua nổi, thì đều là của rẻ, của ôi.

Mà lý do của ngũ thúc là mình có mệnh khắc thê không muốn đem lại tai họa cho cô nương vô tội.

Vì thế hôn sự của hắn cứ luôn bị trì hoãn.

Bên kia, Tôn thị có chút nghi hoặc hỏi: “Thôn của Bào gia cách thôn ta không xa, bốn năm dặm đường thôi. Người thôn Bào gia chắc chắn cũng đã hỏi thăm tình huống của lão ngũ nhà ta, sao còn nguyện ý đem cô nương gả lại đây vậy?”

Dương Hoa Trung nói: “Cô nương Bào gia thôn vì giữ đạo hiếu nên bị chậm trễ, cũng đã hai mươi mốt tuổi, cũng coi như là gái lỡ thì. Nghe nói, cô nương kia cũng là người có mệnh ngạnh, không chừng có thể ngăn chặn mệnh khắc thê của lão ngũ!”

“Nếu thật như vậy, thì đúng là một đôi trời sinh! Em cũng có thêm một người em dâu, sau này cũng nhiều người nói chuyện!” Tôn thị nói.

“Con cảm thấy tình huống của ngũ thúc chỉ là tình cờ! Mệnh khắc thê kia, chỉ là thứ đồ giả dối, hư ảo!”

Dương Nhược Tình suy nghĩ một chút liền nói.

“Vì sao con lại nói như vậy, Tình Nhi?” Tôn thị hỏi, Dương Hoa Trung cũng chuyển ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Tình nhìn hai vợ chồng này, âm thầm cười một cái.

Từ khi nàng xuyên qua đây, biểu hiện ra đủ loại sự tình khiến hai vợ chồng này kinh ngạc.

Nàng nói dối để che giấu chân tướng mình là người xuyên qua, bảo bọn họ là do Bồ Tát điểm hóa nàng.

Bọn họ thờ phụng thần minh, trong mắt bọn họ, lời của con gái nhà mình không thể nghi ngờ chính là lời nói của thần minh.

Cho nên, khuê nữ nói, khuê nữ làm gì bọn họ đều tin tưởng!

Giờ phút này, khuê nữ lại nói lão ngũ không phải mệnh khắc thê, hết thảy chỉ là sự trùng hợp, bọn họ tự nhiên cũng tin đây là sự thật.

“Tình Nhi chuyện này con thấy sao? Con có cảm thấy chuyện giữa ngũ thúc của con và cô nương Bào gia kia có thể thành không?” Tôn thị lại truy vấn.

“Có thể thành hay không thì con cũng không dám nói.” Dương Nhược Tình nói.

“Dù sao, ngày mai con cũng sẽ đi cùng ngũ thúc đến tiệm bánh bao, con sẽ nhìn thử ngũ thẩm tương lai của con xem như thế nào!”

Tuy rằng kiếp trước nàng chưa từng yêu ai, cũng chưa từng kết hôn, nhưng nàng đã tiếp xúc với muôn hình muôn vẻ loại người.

Việc này liên quan đến chung thân hạnh phúc của ngũ thúc, ngày mai, nàng nhất định phải đánh bóng hai mắt giúp ngũ thúc trấn cửa ải!

“Tỷ, sáng mai đệ cũng muốn đi cùng, được không?” âm thanh Đại An truyền đến, tiểu shota nhìn nàng chằm chằm.

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp, tinh xảo, ánh mắt long lanh, chứa đầy chờ mong cùng khẩn cầu.