“Cha, nhà của chúng ta huynh đệ nhiều như vậy, ta tùy tiện nhận cháu trai của một vị ca ca để nuôi dưỡng như nhi tử, cũng được!” Dương Hoa Châu không cho là đúng nói.
Nếu thực sự nhận nuôi, hắn nhất định sẽ tìm đến nhờ tam ca, tam tẩu.
Không quan tâm là Đại An hay Tiểu An, hắn đều yêu thương!
Lão Dương nghe Dương Hoa Châu nói xong, hỏa khí mới vừa áp xuống lại bốc lên.
“Sao có thể nói mấy lời hỗn trướng như vậy? Cháu trai dù có thân, cũng không thể so được với cốt nhục của chính mình.”
“Chuyện này, cứ định như vậy đi, đã nói qua với Bào gia bên kia rồi. Sáng sớm mai, đi gặp mặt cô nương nhà người ta, đợi lát bảo nương ngươi cho ngươi mấy văn tiền phòng thân.”
……
Bởi vì dành sức lực đến tối làm đậu phụ, cho nên nhà Dương Nhược Tình ăn cơm tối rất đơn giản.
Tập trung trong phòng Dương Hoa Trung, ngồi vây quanh trước giường của ông cùng ăn tối.
Đại An nói với Dương Nhược Tình: “tỷ, hôm nay con gà mái già vừa đẻ trứng ở ổ, đệ đã nhặt về.”
Dương Nhược Tình thật cao hứng, hỏi: “Thế nào, hôm nay tên trộm kia không có tới sao?”
Đại An lắc đầu, “Có lẽ là thấy đệ và Tiểu An đều chơi ở cửa chuồng lợn để canh giữ, nên không dám lại đây!”
Dương Nhược Tình gật gật đầu: “Đoạn thời gian này trong nhà cũng không có việc khác cần các đệ làm, ngày mai các đệ lại canh tiếp, xem ai dám đến!”
“Vâng!” Đại An dùng sức gật đầu, tiếp theo lại ăn tiếp.
Dương Nhược Tình vừa ăn, vừa cân nhắc trong lòng chuyện này.
Chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày đề phòng cướp.
Đạo lý này, Dương Nhược Tình hiểu.
Để hai đệ đệ nhìn chằm chằm, rốt cuộc cũng không phải kế lâu dài.
Hiện tại nông nhàn, hai đệ đệ cũng không có việc gì làm, dù sao cũng chỉ ở cửa chơi.
Đơn giản bảo bọn họ nhìn chằm chằm.
Nhìn chằm chằm ổ gà và con gà mái già, càng quan trọng hơn là nhìn chằm chằm ba con lợn con.
Chờ nàng qua đoạn thời gian này, tích cóp được một ít tiền, sẽ tính chuyện chuyển nhà đi nơi khác.
Bên này mới vừa ăn xong cơm tối, Dương Hoa Châu liền tới đây.
Dương gia huynh đệ có năm người, Dương Hoa Châu và Dương Hoa Trung thân cận nhau nhất, tiếp theo là nhị đường ca Dương Vĩnh Tiến.
Sau khi tam phòng phân ra, Dương Hoa Châu ban ngày vội vàng ra đồng làm ruồng hoặc là đi làm thuê.
Buổi tối rảnh rỗi, đều đi qua đây một chuyến, nói chuyện với Dương Hoa Trung, chơi với bọn Tiểu An.
Tối nay, hắn theo thường lệ lại tới đây.
“Lão ngũ, đệ đã ăn cơm tối chưa? Trong nồi còn ít bánh canh, uống một chén nhé?” Tôn thị vội hỏi.
Dương Hoa Châu xua xua tay: “Đệ đã ăn rồi.”
Tôn thị gật gật đầu, đi phòng bếp rửa chén đũa.
Dương Nhược Tình rót một chén trà nóng cho Dương Hoa Châu, “Ngũ thúc, cháu đang có chuyện muốn đi tìm thúc, thì thúc đã tới đây!”
“Sao thế? Tình Nhi tìm ngũ thúc có chuyện gì?”
Dương Hoa Châu tiếp nhận bát trà, mỉm cười hỏi.
Dương Nhược Tình nói: “Cháu ban đầu hợp tác với Đường Nha Tử cùng nhau đi giao đậu phụ, nhưng hai ngày nay hắn bị cảm lạnh, cháu nhờ ngũ thúc sáng mai vất vả một chuyến, giúp cháu chuyển 50 cân đậu phụ đưa đi tửu lâu Tụ Vị Hiên trên trấn. Có được không?”
Dương Hoa Châu nói: “Ta còn tưởng là chuyện gì, tính ra lại đúng là trùng hợp. Ngày mai ta cũng phải đi lên trên trấn, hai thúc cháu ta cùng đi xe bò của ông bà!”
“Dạ, ngũ thúc thật tốt quá!” Dương Nhược Tình cười đến mi mắt cong cong.
Có xe bò, thì không cần đi làm phiền Đại Ngưu thúc để mượn xe cút kít.
“Lão ngũ , sáng mai đệ đi trên trấn làm gì vậy?” Dương Hoa Trung hỏi.
Tươi cười trên mặt Dương Hoa Châu, tức khắc cứng lại, thần sắc có chút mất tự nhiên.
Dương Hoa Trung cùng Dương Nhược Tình đều nhìn ra một tia manh mối, hai cha con trao đổi ánh mắt.
Dương Nhược Tình đứng dậy, đón Đại An, Tiểu An: “Đi, chúng ta đi phòng bếp làm bạn với nương!”
Thanh âm còn chưa dứt, Đại An liền đứng lên, không hỏi nửa câu lập tức đi ra cửa phòng.
Tiểu An đang chơi với lồng dế ở đó, nghe Dương Nhược Tình nói, hắn mở to một đôi mắt mê mang.
“Tỷ, vì sao phải đi làm bạn với nương? Nương không có sợ ma mà?”
Dương Nhược Tình cũng bó tay.
Trực tiếp kéo Tiểu An đi ra khỏi phòng.
Trong phòng bếp, Tôn thị đang cọ nồi rửa chén, cũng không thấy thân ảnh của Đại An đâu.
“Nương, Đại An đâu?” Dương Nhược Tình hỏi, thuận tiện để Tiểu An chơi đùa ở cửa bếp.
“Đại An nói hắn đi nhà xí.”
“Vậy, để con đi ra nhà xí kiếm hắn!”
Ra phòng bếp, Dương Nhược Tình thân hình chợt lóe đi tới mặt sau nhà.
Lúc này chiều hôm đã nổi lên bốn phía, xung quanh vắng lặng, đúng lúc có thể ghé đến cửa sổ phòng Dương Hoa Trung để nghe lén.
Khi nàng đến đó, phát hiện một tên gia hỏa đã đi trước một bước ngồi xổm ở dưới chân tường.
“Nha? Tiểu tử ngươi không phải đang đi nhà xí sao? Sao lại chạy đến đây nghe trộm?”
Dương Nhược Tình nhéo quai hàm Đại An, đè thấp tiếng hỏi.
Đại An đôi tay ôm quyền làm một cái động tác xin tha.
“Đệ sợ tỷ bị Tiểu An cuốn lấy, không có thời gian lại đây nghe lén, đệ liền thay thế tỷ tỷ tới!” hắn đè thấp tiếng nói.
Dương Nhược Tình trừng mắt nhìn hắn, “Tiểu tử thúi, tự mình muốn nghe lén, còn bắt tỷ tỷ của đệ làm tấm lá chắn? Muốn ăn đánh đúng không?”
“Hư! Hư!”
Đại An cười chớp chớp mắt, vươn một ngón tay chỉ cửa sổ: “Tỷ, chúng ta trước hết nghe đã, sau này về phòng lại tùy cho tỷ đánh chửi!”
Dương Nhược Tình khẽ cắn môi từ bỏ.
Nàng đẩy Đại An đến một bên, chính mình chiếm cứ vị trí hoàng kim.
“Cha và ngũ thúc nói đến đâu rồi?” nàng hỏi.
“Cha vừa mới hỏi ngũ thúc sáng mai vì sao muốn đi trên trấn……”
“Suỵt!”
Dương Nhược Tình làm động tác im lặng, Đại An vội vàng che miệng lại.
Bởi vì bên trong có âm thanh truyền ra.
Trong phòng, Dương Hoa Châu do dự, nói với Dương Hoa Trung: “mẹ cha tìm mối hôn nhân cho đệ, là Bào gia ở thôn lân cận. Sáng mai cô nương kia sẽ đi cùng tẩu tử của nàng lên trên trấn mua đồ, ở tiệm bánh bao đầu trấn nghỉ chân.”
“Cha mẹ cũng muốn đệ đi, hai bên sẽ xem mặt nhau một chút. Nếu đều vừa ý, thì sẽ để cho bà mối đi cầu hôn!”
“Lão ngũ, đây là chuyện tốt, vậy đi xem đi!”
Dương Hoa Trung nói, trong thanh âm, lộ ra vô vàn vui mừng cùng kích động.
“Tam ca, đệ sợ!”
“Sợ gì?”
“Ca nói xem đệ sợ gì? Còn không phải là mệnh khắc thê của đệ sao, đệ sợ gây tai họa cho cô nương người ta!” Dương Hoa Châu có chút ảo não.
Dương Hoa Trung vẫy vẫy tay: “Chuyện trước kia chỉ là trùng hợp, đệ đừng giữ ở trong lòng nữa!”
“A ~” Dương Hoa Châu cười gượng một tiếng, “Trong lòng vẫn có hơi chút không yên……”
Dương Hoa Trung nói: “Có không yên cũng là chuyện thường tình, chúng ta không thể vì té ngã một cái mà lại không dám đi con đường đó nữa, đúng không?”
“Đệ nghe tam ca nói, ngày mai phải gặp mặt người ta thật tốt, nói không chừng cô nương này cùng đệ có duyên phận!”
“Được! Đệ nghe tam ca!”
“Ca và tẩu tử của đệ, thường xuyên nhắc mãi việc hôn nhân của đệ, chúng ta đều ngóng trông đệ có thể sớm ngày thành gia lập thất.” Dương Hoa Trung nói tiếp.
Dương Hoa Châu gật gật đầu: “Đệ hiểu, ca và tam tẩu luôn đối xử tốt với đệ!”
“Đệ hiểu là được.” Dương Hoa Trung nói, ngay sau đó trong phòng truyền đến một hồi tiếng vang leng keng.
Bên ngoài, Dương Nhược Tình hơi nhô lên, đôi mắt nàng nhìn qua cửa sổ vào phòng, thấy Dương Hoa Trung từ phía dưới gối đầu móc ra một chiếc túi vải nhỏ, một tầng một tầng vạch trần, mở ra từng lớp, cuối cùng lộ ra một đống tiền đồng.
“Đoạn thời gian trước ca của đệ đan sọt bán lấy tiền, ta nói không thu, nhưng Tình Nhi thế nào cũng phải đưa cho ta một ít. Không nhiều lắm, chỉ hai mươi văn, đệ cầm đi, sáng mai tới trên trấn, tốt xấu gì cũng có thể mời cô nương kia ăn một chén mì thịt thái sợi!”