Nữ hài giống một con ong mật bận rộn, ở trong phòng ra ra vào vào, quét quét dọn dọn.
Một chiếc chổi, một chiếc giẻ lau, trở nên kỳ diệu và toàn năng trong tay nàng.
“Đường Nha Tử, ngươi nhìn lại căn phòng này xem, có cảm giác khác biệt không?”
Đợi cho làm xong hết thảy mọi việc, nàng thở ra một hơi, giơ tay lau mồ hôi trên má, hưng phấn hỏi Lạc Phong Đường.
Lạc Phong Đường đảo mắt quanh phòng, trong mắt có chút hưng phấn..
Đâu phải chỉ là khác biệt? Mà là giống như biến thành một hình dạng khác luôn!
Sạch sẽ, ngăn nắp, chỉ cần nhìn thoáng qua đã khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Tủ quần áo của hắn trông giống như đã được thay bằng một cái mới, cái chén đất uống trà của hắn cũng như tỏa ra ánh sáng.
Cửa sổ phía trước và phía sau được mở ra, căn phòng trở nên sáng sủa hơn, mùi ẩm mốc cũng bay đi rất nhiều.
“Sạch sẽ như vậy, suýt chút nữa ta còn không nhận ra. Không ngửi thấy mùi hôi trước kia cũng thấy không quen lắm!”
Hắn nhếch miệng cười, gãi gãi đầu.
Việc dọn dẹp nhà này, thật đúng là chuyện của nữ hài tử đi!
Hắn lớn như vậy, cũng chưa từng được ở căn phòng sạch sẽ như vậy!
Dương Nhược Tình trợn mắt với hắn: “Ngươi, thật đúng là bùn nhão không trét được lên tường!”
“Hắc hắc……” hắn ngây ngô cười.
Dương Nhược Tình lại chỉ vào cửa sổ phía trước và phía sau, dặn dò hắn: “Ban đêm đi ngủ thì mới đem cái sàng che lại. Còn ban ngày thì nên bỏ ra, để cho trong phòng được thông gió, thông khí.”
“Ừ!” hắn gật đầu.
“Bao giờ trời nắng to, ngươi nhớ phải đem chăn ra ngoài phơi nắng, phơi một ngày, chăn không chỉ ấm áp, mà cũng sẽ không có bọ chó!”
“Được!” hắn nghiêm túc lắng nghe, từng câu từng chữ đều ghi tạc trong lòng.
Ở bên ngoài, Lạc Thiết Tượng, người cả đời luôn hành xử quang minh lỗi lạc, giờ phút này lại luẩn quẩn.
Ông đã đun lại cháo bắp hai lần, cũng lại đây xem xét hai lần.
Tình nha đầu giúp Đường Nha Tử dọn dẹp phòng, khí thế ngất trời.
Hai người có hỏi có đáp, nói nói cười cười. Ông tránh ở bên ngoài, thỉnh thoảng còn nghe được Tình nha đầu hát vài câu.
Âm thanh kia rất dễ nghe!
Lạc Thiết Tượng đang ngồi xổm bên ngoài chân tường nghe, đột nhiên bên kia truyền đến âm thanh kinh ngạc của nữ oa nhi.
“Lạc đại bá, bát cháo bắp bác đã đung nóng rồi đúng không?” nàng hỏi.
Lúc nàng vừa vào nhà đã đưa cháo bắp cho ông đi đun lại, để cho Đường Nha Tử ăn.
Nhưng căn phòng này nàng đã dọn dẹp sạch sẽ, mà cháo bắp còn vẫn chưa có đưa lại đây.
Nàng sau đó mới định đi ra ngoài xem.
Lại thấy Lạc Thiết Tượng ngồi xổm bên ngoài cửa sổ phòng phía tây hút thuốc lá sợi, trên mặt còn treo nụ cười ngây ngô độc quyền của người nhà họ Lạc.
Lạc Thiết Tượng vừa thấy Dương Nhược Tình ra tới, vội vàng đứng lên.
“Đã đun nóng rồi, ta đang định hút xong điếu thuốc sẽ đưa qua cho Đường Nha Tử.”
“Không sao, đại bá cứ hút thuốc đi, để cháu bê đi cho.”
Dương Nhược Tình đem bát cháo bột ngô đến trước mặt Lạc Phong Đường.
“Nếm thử đi, nương ta nấu cháo bột ngô, vừa thơm, vừa ngọt ăn rất ngon.”
Nàng cười hướng Lạc Phong Đường chớp chớp mắt.
Lạc Phong Đường cầm lấy chiếc đũa bưng chén lên ăn.
“Như thế nào? Ta không có lừa ngươi đúng không? Ăn ngon đúng không?” nàng hỏi.
“Đúng vậy, tay nghề của tam thẩm thật tốt!” hắn tự đáy lòng khen.
“Đương nhiên, ta là khuê nữ của nương, tay nghề của ta tương lai sẽ càng tốt hơn!” Dương Nhược Tình không đỏ mặt nói.
Chỉ là một câu nói đùa nhưng hắn lại nghiêm túc gật đầu.
“Ừ, ta tin!”
“Hì hì.” Dương Nhược Tình cười, thật đúng là tiểu tử ngốc.
Bên này, ăn no xong Lạc Phong Đường nghĩ đến một chuyện, nói với Dương Nhược Tình: “Đếm ngày thì tối nay ngươi sẽ làm đậu phụ, sáng sớm mai chúng ta vẫn chiếu theo ước định gặp nhau ở cửa thôn nhé, cùng nhau đưa đậu phụ đi trên trấn!”
Dương Nhược Tình lắc đầu: “ta đang muốn nói với ngươi đây, vết thương của ngươi còn chưa có tốt lên, không thể đi được!”
“Vết thương này của ta thật không có việc gì, vừa nãy vẫn còn xách nước được……” hắn nói.
“Đường đến trấn Thanh Thủy là ba mươi dặm, cả đi cả về là sáu mươi dặm, không thể so với đi từ nhà đến hồ nước nơi cửa thôn được!” Dương Nhược Tình nói.
“Ta không đi cùng, ngươi một mình làm sao có thể giao đậu phụ được? Ta thật sự không có việc gì, cùng lắm thì đi chậm một chút, mệt mỏi thì dừng lại nghỉ là được!” hắn khăng khăng muốn đi.
Dương Nhược Tình lại kiên quyết không đồng ý.
“Thương thế của ngươi là do ta băng bó, ta chính là đại phu của ngươi, ngươi phải nghe lời ta!”
Dừng lại một chút, nàng nói tiếp: “Ta nhờ ngũ thúc sáng mai giúp ta đi giao đậu phụ, ngươi cứ ở nhà, yên tâm nghỉ ngơi, sau khi dưỡng thương xong, sẽ còn nhiều cơ hội cho ngươi đi đưa đậu phụ!”
Lạc Phong Đường cuối cùng vẫn không lay chuyển được Dương Nhược Tình, chỉ đành nghe nàng.
……
Dương gia tiền viện.
Đàm thị ngồi ở cửa phòng phía đông khâu giày, canh chừng cho lão Dương và Dương Hoa Châu đang ở trong phòng.
Trong phòng, lão Dương ngồi bên bàn bát tiên hút thuốc lá sợi.
Dương Hoa Châu đứng ở một chỗ khác của bàn, vẻ mặt khó xử.
Lão Dương nhướng mi liếc mắt nhìn Dương Hoa Châu một cái, dặn dò nói: “Tối nay, bảo các đại tẩu của ngươi đun nóng nhiều nước vào, ngươi tắm rửa, gội đầu sạch sẽ, đổi xiêm y mới. Đừng để sáng mai đi xem mặt, một thân toàn mùi hôi khiến cô nương người ta chạy mất!”
“Cha, con không muốn đi!”
Dương Hoa Châu cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói.
“Vì sao không muốn đi?” lão Dương ngạc nhiên hỏi.
“Con ngại!” Dương Hoa Châu nói.
Bảo hắn đi làm việc giúp người ta, đi chào hỏi đều có thể.
Nhưng vừa nghĩ tới việc tắm rửa, gội đầu, thay quần áo và cạo râu, để đi gặp một cô nương, trong lòng bàn tay hắn liền toát mồ hôi lạnh!
Lão Dương đem cây thuốc lá trong tay dùng sức gõ ở trên bàn.
“Lão ngũ , ngươi có thể có hơi chút tiền đồ được không? Dù sao cũng là người đã 25-26 tuổi đầu rồi, ngươi thật tính sống độc thân cả đời sao?”
Lão Dương lạnh giọng chất vấn.
“Chỉ bảo ngươi đi gặp mặt cô nương nhà người ta một chút, cũng không bảo ngươi đi lên núi đao xuống biển lửa, sao ngươi có thể thiếu tiền đồ như vậy?”
“Cha , xem mặt cái gì, chắc chắn là không thành đâu!” Dương Hoa Châu nhíu mày nói.
“Còn chưa gặp, sao biết được có thành hay không?” lão Dương thực không vui.
“Thầy bói cũng đã nói, mệnh của con khắc thê. Cô nương người ta cùng con không oán không thù, con không muốn gây tai họa cho nàng!”
“Ngu!”
Lão Dương đem cây thuốc lá sợi trong tay gõ trên mặt bàn, tức giận đến lông mày run rẩy.
Dương Hoa Châu hoảng sợ, không dám lên tiếng.
Đàm thị đang ở ngoài phòng canh chừng, nghe thấy động tĩnh bên trong, thò đầu vào dò xét.
“Hai cha con ông làm sao vậy? Có chuyện gì thì từ từ nói!”
Dặn dò một câu, Đàm thị lại rụt đầu về.
Ngoài phòng, ánh mắt Lưu thị lập loè, dịch chân đến gần, muốn nghe xem cha chồng và chú em đang thảo luận chuyện gì.
“Vợ lão tứ, ngươi dáo dác, lấm la lấm lét cái gì? Chuồng heo đã quét dọn chưa? Đã cho trâu ăn chưa? Cơm tối còn chưa làm, định để già trẻ một nhà đều uống gió Tây Bắc sao?”
Đàm thị gầm lên một tiếng, Lưu thị lập tức dừng chân lại.
Nịnh nọt nói: “Con mới vừa lấy gạo, gọt xong khoai lang đỏ, đang định nấu một nồi cháo khoai lang đỏ!”
Đàm thị nhìn chằm chằm Lưu thị, Lưu thị biết không thể nghe lén được, ngượng ngùng lui về phòng bếp.
Trong phòng, lão Dương nặng nề thở dài, tiếp tục làm công tác tư tưởng cho Dương Hoa Châu.
“Thầy bói cũng có thể nói không đúng. Lão ngũ, ngươi tuổi không còn nhỏ, cả đời không thể sống cô đơn được!”
“Con cháu nhiều, mới là phúc. Ngươi ở một mình, tương lai già rồi, lẻ loi, bệnh tật nằm trên giường cũng không có ai giúp bưng trà đổ nước.”
“Trăm năm sau nằm xuống, cũng không có ai mua cho cái quan tài, ngày lễ, ngày tết, mộ phần cũng lạnh lẽo.”