Chương 181: Tự Rước Lấy Nhục ( Canh Bốn )

“Ta là người ngoài sao?” Mộc Tử Xuyên chỉ vào cái mũi của mình hỏi lại, ngón tay hơi hơi run rẩy.

Hắn và nàng từ nhỏ đã được định hôn ước!

Từ khi nàng biết đi, nàng luôn giống như con trùng theo đuôi lúc nào cũng dính lấy hắn.

Trước đây, hắn đọc sách ở trường tư thục thôn bên. Nàng mỗi ngày đều chạy tới bên cửa tư thục nghịch bùn chờ hắn.

Đi dạo trong thôn, chỉ cần nơi nào có hắn, sẽ có nàng.

Nàng vừa ngốc, vừa béo lại vừa xấu. Thế giới của nàng chỉ là một mảnh hỗn độn, nhưng lại nhận ra được một mình hắn!

Vì muốn thoát khỏi sự đeo bám của nàng, hắn đã năn nỉ mẫu thân nhờ quan hệ của ông ngoại và cữu cữu đi học đường trên trấn.

Hắn vẫn luôn trốn nàng, trốn đã nhiều năm.

Hiện tại, hắn không muốn trốn nữa, thậm chí còn muốn chủ động tiếp cận nàng.

Tuy nhiên, trong mắt nàng bây giờ đã không còn hắn nữa

Làm sao một người lại có thể thay đổi nhanh như vậy? Sao lại có thể!

Nghe Mộc Tử Xuyên hỏi, Dương Nhược Tình giống như nghe được câu chuyện cười hài hước nhất.

“Ngươi họ Mộc, ta họ Dương, ta không thân cũng chẳng quen, không phải người ngoài thì là gì?”

Nàng mỉm cười hỏi lại, “Còn có, ngươi vẫn luôn tự xưng là người đọc sách. Có câu nói là ‘Quân tử bất lập vu nguy tường chi hạ’ - người quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm, ngươi là một người đọc sách, không chăm chỉ mà niệm sách thánh hiền, lại chạy tới nghe nhóm thôn phụ khua môi múa mép. Tú tài lang à, ngươi có thấy hổ thẹn khi tự xưng là hiền nhân Khổng tử không?”

Những lời này khiến Mộc Tử Xuyên á khẩu không trả lời được, mặt đỏ tới mang tai.

Hắn phát hiện rằng dù hắn có chiếm lý đến đâu, chỉ cần tranh cãi cùng Tình Nhi, đều rơi xuống thế hạ phong.

Nha đầu này, trước kia còn không thể nói rõ ràng, sao hiện giờ lại xảo trá, tai quái như vậy?

Miệng lưỡi sắc bén, đạo lý rõ ràng.

Một chút đều không khiến cho người ta ghét, ngược lại càng thêm thưởng thức nàng!

Tuy nhiên, khi nhìn bộ quần áo nam được gấp gọn gàng trong giỏ, nụ cười nơi khóe miệng Mộc Tử Xuyên còn chưa kịp nở ra đã biến mất trong tích tắc.

“Tình Nhi, ta sẽ không tranh cãi với ngươi, ta sẽ dùng sự thật tới chứng minh cho ngươi thấy, giữa ta và Lạc Phong Đường, rốt cuộc ai mới là người đáng giá phó thác chung thân!”

Không đợi nàng đáp lại, Mộc Tử Xuyên xoay người, dứt khoát rời đi.

Lưu lại Dương Nhược Tình sững sờ tại chỗ, nghiêng đầu nhìn thân ảnh đơn bạc mảnh khảnh của hắn càng lúc càng xa.

Cái vị thư sinh cổ hủ này, ý nói gì vậy?

Nghe giọng nói này, có lẽ nào hắn thấy hối hận vì đã từ hôn?

Ngươi xem tỷ tỷ ta là gì? Bắp cải mọc ở ven đường, muốn mua thì mua? Không vừa ý liền trả hàng?

Hừ, thư sinh chết tiệt, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút! Nếu còn dám nói mấy lời hỗn trướng đó nữa, ta sẽ cho người ăn vài tát!

……

Nàng lập tức đi tới nhà Lão Lạc, Lạc Thiết Tượng đang mặt ủ mày ê ngồi bên cửa phòng bếp hút thuốc lá sợi.

Nhìn thấy Dương Nhược Tình tiến sân, Lạc Thiết Tượng mắt sáng rực lên.

Ông vội vàng rút ra điếu thuốc lá trong miệng ra, đi đến đón, “Tình nha đầu, cháu tới vừa đúng lúc, giúp ta khuyên ngăn Đường Nha Tử đi.”

“Hắn lại làm sao ạ?” Dương Nhược Tình ngạc nhiên hỏi.

“Ta bảo nó ở trên giường dưỡng thương, nhưng nó không nghe, cứng đầu đòi xuống đất làm việc.” Lạc Thiết Tượng nói.

“Hôm qua hắn có sốt lại không ạ?” nàng hỏi lại.

“Không có, sau khi uống cháo xong nó ngủ nguyên một ngày, ban đêm mới dậy ăn một chút!”

“Vậy là tốt rồi.” Dương Nhược Tình gật đầu.

“Thế nhưng trời vừa mới sáng, nó đã đi gánh nước, quét sân, bây giờ đang ở hậu viện bổ củi, ta cản không được! Thân thể nó còn chưa có khỏe hẳn, vạn nhất có vấn đề gì thì sao?” Lạc Thiết Tượng cảm thấy thật bất lực.

Dương Nhược Tình nói: “Lạc đại bá đừng vội, để cháu đi bảo hắn trở về nghỉ ngơi.”

Sau đó, nàng đem chiếc giỏ tre giao cho Lạc Thiết Tượng, bảo ông đun lại chén cháo bắp, còn chính mình thì đi ra hậu viện tìm Lạc Phong Đường.

……

Ở hậu viện, Lạc Phong Đường cầm rìu, đang cúi đầu bổ củi.

Tay áo được xắn lên đến bả vai, lộ ra bắp tay chắc chắn và cân đối.

Những chiếc cọc gỗ dày hơn đùi người lớn, ngay lập tức bị chẻ đôi dưới lưỡi rìu của hắn, nhẹ nhàng giống như chặt rau dưa.

Trên mặt đất, rất nhiều gỗ cứng đã chẻ ra được chất thành đống.

“Miệng vết thương còn chưa có kết vảy, ngươi đã chạy ra đây làm việc tốn sức, chẳng may bị hở ra gì lại tốn công. Hay là tiểu tử ngươi muốn cho ta nhìn mông tiếp?”

Giọng nói lanh lảnh vang lên từ phía sau..

Lạc Phong Đường đang giơ rìu lên cao quá đỉnh đầu liền dừng lại.

Lời nói của nữ hài làm mặt hắn lại đỏ lên.

Hạ chiếc rìu trong tay xuống, hắn xoay người lại.

Nữ hài đứng khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào bức tường màu vàng đất.

Thấy hắn xoay người lại, nàng mỉm cười nhìn hắn.

“Hôm qua ngủ cả ngày, thân mình ta đã khá hơn nhiều, sức lực cũng trở lại, làm chút việc này cũng không sao cả!” hắn nói.

Dương Nhược Tình trừng hắn một cái, buông tay xuống đi tới.

“Ngươi hôm đó mất nhiều máu như vậy, tổn thương nguyên khí, phải nằm ở trên giường từ ba đến năm ngày mới có thể xuống đất.”

Nàng đi tới trước mặt hắn, nhón chân, nâng tay áo lên nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn.

Xiêm y của nàng được giặt bằng bột bồ kết.

Khi lau mồ hôi, hương bồ kết tươi mát len lỏi vào trong hơi thở hắn.

Hắn vụng trộm hít sâu một hơi.

Tình Nhi…… thật thơm!

“Ngươi nhìn xem, ngươi đã chảy mồ hôi nhiều như vậy rồi.”

Lau xong, nàng lùi lại.

Mùi hương đột nhiên tan biến, trong lòng hắn bỗng dâng lên cảm giác trống trải.

“Mau về phòng nằm đi, đừng có vội vàng nhất thời. Chờ thân mình ngươi tốt lên hoàn toàn, còn sợ thiếu việc nặng cho ngươi làm sao!”

Giọng nàng lại vang lên, cả người đã xoay lại, đi trước về phía phòng.

Lạc Phong Đường chần chờ, sau đó buông rìu trong tay xuống, vội vàng đuổi theo.

Sương phòng phía tây.

Dương Nhược Tình đang khom lưng giúp hắn dọn dẹp chăn màn.

Nàng chưa từng thấy qua một người có thể đem giường đệm ngủ thành bộ dáng này!

Nàng cảm thấy chuồng của mấy bé heo nhà mình so với giường đệm của hắn còn muốn sạch sẽ, thoải mái hơn.

Cái vỏ chăn và vỏ gối rách tung toé, vỡ nát cũng thôi đi. Nhưng mặt trên còn có một cỗ mùi lạ sợ là đã một thời gian dài chưa được giặt hay phơi nắng qua.

Hai ngày nay trời đều âm u, không phơi được.

Vì thế, Dương Nhược Tình chỉ đành nhấc chăn trên giường hắn lên giũ giũ một hồi cho bay bớt bụi bặm.

Sau đó trải gọn gàng lại trên giường, chiếc gối thì xếp lên đầu.

Làm xong mấy việc này, nàng xoay người về phía Lạc Phong Đường đang đứng ở chỗ cửa phòng vẫy tay: “Lại đây, nằm lên giường đi!”

Lạc Phong Đường nghe lời, đi lên giường nằm, nghiêng thân mình, tận lực tránh đụng đến miệng vết thương ở mông.

Đôi mắt hắn di chuyển theo thân ảnh của Dương Nhược Tình.

Nhìn nàng ở bên kia tháo cái sàng trên cửa sổ xuống, lại xem nàng đem chiếc bồn gỗ ở giữa phòng dựa vào gần góc tường.

Sau đó, nàng lại cúi xuống, đem mấy chiếc giầy phía dưới giường đang nằm ngổn ngang đông một cái, tây một cái gom lại với nhau, đem ra ngoài cửa sổ thổi.

Lạc Phong Đường cuối cùng cũng hiểu Dương Nhược Tình đang làm gì.

Hắn nói: “Tình Nhi, đừng quá bận rộn, đợi vết thương của ta lành hẳn, ta sẽ tự mình dọn dẹp nhà cửa .”

“Ngươi sẽ dọn dẹp cái rắm ý, ngươi nếu có thể dọn dẹp nhà cửa thì nó sẽ như vầy sao?”

Dương Nhược Tình nhướng mi liếc hắn một cái, có hơi chút buồn cười nói.

“Đúng lúc hôm nay ta rảnh rỗi, vẫn nên để ta làm đi, ngươi nghỉ ngơi là được!”

Trong lúc nói chuyện, nàng đã lấy cái chổi và cái mai đến, nhẹ nhàng quét nhà.

Lạc Phong Đường bị nàng nói đến á khẩu không trả lời được, mặt đỏ lên, nằm nghiêng trên giường, nhìn nàng quét rác, lau cửa sổ và tủ quần áo……