Chương 193: Bào Tố Vân Quái Dị Biểu Hiện ( Canh Bốn )

Bào Tố Vân ngồi đó không động đũa. Nàng nhìn mì thịt thái sợi trước mặt, có hơi chút thất thần.

Bên trong chiếc bát to từng sợi mì nằm chỉnh tề, gọn gàng. Một thìa đậu phộng, một thìa tương đậu tương.

Mấy cây cải thìa đã được trần qua nước sôi. Một ít thịt ba chỉ thái mỏng.

Sau đó đổ nước dùng, váng mỡ và hành lá cắt nhỏ vào.

Một tô mì thịt heo như vậy được đặt ở trước mặt, thực sự khó cưỡng lại được sức hấp dẫn của nó.

Dương Nhược Tình rõ ràng nghe được Bào Tố Vân đang âm thầm nuốt nước miếng.

Nhưng nàng lại chưa hề động đũa.

Một bộ dáng thất thần, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về lối đi ở cửa sau của cửa hàng.

Dương Nhược Tình biết nàng đang tìm kiếm bóng dáng của tẩu tử cùng cháu trai.

Không động đũa, chẳng lẽ muốn nhường lại mì thịt thái sợi cho cháu trai của nàng sao?

Bên cạnh bàn, ánh mắt Dương Hoa Châu không hề rời khỏi Bào Tố Vân.

“Bào cô nương, nàng sao lại không ăn đi? Nếu để nguội hương vị sẽ không ngon nữa!”

Dương Hoa Châu thu hết can đảm, chủ động nói với Bào Tố Vân một câu.

Bào Tố Vân vẫn đang quay đầu nhìn lối vào cửa hàng, tâm trí nàng hoàn toàn không đặt trên chiếc bàn này. Đương nhiên, không có đáp lại sự quan tâm của Dương Hoa Châu.

Dương Hoa Châu mặt đỏ thẫm, có hơi chút ngượng ngùng.

Sắc mặt Dương Nhược Tình có hơi chút khó coi. Đại An cũng âm thầm nhíu mi.

Chu bà mối ý thức được điều gì, tay cầm chiếc đũa bất đắc dĩ tạm dừng một chút.

Bà dùng khuỷu tay nhẹ nhàng huých vào cánh tay Bào Tố Vân.

Bào Tố Vân sau đó mới hồi phục lại tinh thần, “Cô mẫu……”

“Tố vân , lão ngũ vừa hỏi cháu đó.”

“A?” Bào Tố Vân nhìn về phía Dương Hoa Châu, vẻ mặt mờ mịt.

“Dương lão ngũ, huynh vừa mới hỏi muội việc gì vậy? Xin lỗi, ta, ta không nghe thấy……”

Nàng như là một người làm chuyện sai lầm, thấp thỏm cụp mắt xuống.

Bộ dáng nhu nhược, bất lực kia, lập tức khiến cho máu cả người Dương Hoa Châu hạ xuống, mọi khó chịu đều tan thành mây khói.

“Không có việc gì, không có việc gì, ta chỉ định thúc giục muội ăn đi, ta có bảo tiểu nhị cho váng mỡ vào mì thịt thái sợi, ăn nóng mới ngon!”

Dương Hoa Châu nói.

Bào Tố Vân gật gật đầu, cầm đũa lên.

Sau đó mới phát hiện ra Dương Hoa Châu không có mỳ, Bào Tố Vân nói: “ta ăn không được nhiều như vậy, cho ngươi một ít được không?”

Dương Hoa Châu vội vàng lắc đầu, “ta đã ăn bánh bột ngô ở nhà, không cảm thấy đói bụng! Bào cô nương nàng mau ăn đi!”

“Ha hả, theo ta, hai người các ngươi, đừng có khách sáo tới khách sáo lui như vậy!”

Chu bà mối ăn no xong, ợ lên.

“Mọi người đều là lần đầu lạ, lần thứ hai sẽ quen, sau này cháu cứ gọi hắn là lão ngũ. Còn lão ngũ ngươi, cứ gọi nàng là Tố Vân, cô nương tới cô nương lui, nghe thật xa lạ!”

“Ừ!” Dương Hoa Châu hàm hậu cười, dùng sức gật đầu.

Bào Tố Vân cũng không có dị nghị, đỏ mặt cúi đầu ăn mì.

Cái miệng nhỏ ăn, thoạt nhìn rất lịch sự, văn nhã.

Khi nhai nuốt, cũng không phát ra tiếng vang gì cả.

Dương Nhược Tình âm thầm quan sát, trong lòng âm thầm gật đầu.

Cô nương Bào Tố Vân này, xét trên những biểu hiện vừa rồi, thật ra rất xứng đôi với ngũ thúc.

Rất nhanh, Dương Nhược Tình và Đại An cũng đã ăn xong phần của mình, lau miệng sạch sẽ, uống trà do tiểu nhị rót.

Ở đằng sau cửa hàng, tẩu tử Bào Tố Vân rốt cuộc mang theo cháu trai trở lại.

“Đại Bảo nhi!”

Bào Tố Vân vội vàng buông chiếc đũa xuống, đứng dậy hướng Đại Bảo bên kia bước nhanh qua đón.

“Tẩu tử, sao các ngươi đi lâu như vậy? Đại Bảo nhi có đi tiểu không?”

Nàng đón Đại Bảo từ trong lòng tẩu tử, có hơi chút sốt ruột dò hỏi.

Tẩu tử nói: “hắn đi tiểu rồi, ta cũng thuận tiện đi một chút.”

Bào Tố Vân im lặng, ôm Đại Bảo xoay người đi về chiếc bàn bên này.

“Đại bảo, cô đút thịt cho cháu ăn nhé, được không?”

“Được!”

Tiếp theo, Bào Tố Vân liền cầm lấy chiếc đũa, không để ý đến ai, chỉ chăm chú đút cho hài tử ăn toàn bộ thịt.

Dương Nhược Tình sau đó mới chú ý đến, thịt ở trong chén Bào Tố Vân gần như không bị động đến.

Nhìn động tác nàng đút cho Đại Bảo nhi, vừa thành thạo lại vừa ôn nhu.

Ngay cả ánh mắt kia, cũng mềm mại như nước vậy.

Dương Nhược Tình không khỏi nhớ tới chính mình khi vừa mới xuyên qua đây, sau khi tỉnh dậy ăn bữa cơm trưa đầu tiên.

Lúc ấy mẫu thân Tôn thị bưng chén lại đây, ngồi bên cạnh giường cũng ôn nhu như thế này đút cho mình……

Trong đầu Dương Nhược Tình lộp bộp vang lên một tiếng.

Ánh mắt nhìn Bào Tố Vân và Đại Bảo nhi mang theo một chút hồ nghi.

Hai người…… Thật sự chỉ là cô và cháu sao?

Nàng bị chính ý niệm hoang đường này của mình làm cho hoảng sợ.

Chu bà mối nhìn vào mắt của người Dương gia, cảm thấy không ổn, vì thế lại đưa mắt ra hiệu cho chất nữ.

Bào gia tẩu tử vội vàng lại đây, cười nói: “Đại Bảo nhi, nương mới vừa rồi không phải đã đút cho con ăn hoành thánh và bánh bao thịt sao? Sao con còn ăn mì sợi của cô cô vậy?”

Đại bảo im lặng, giương cái miệng nhỏ tiếp tục ăn thịt do Bào Tố Vân đút.

Bào Tố Vân một bên đút cho Đại Bảo, một bên nói với tẩu tử nàng: “Đại bảo nhi khi ở nhà luôn ồn ào muốn ăn thịt, tẩu tử cứ để cho ta đút cho hắn ăn thêm một chút đi!”

Bào gia tẩu tử khuyên không được, chỉ đành gượng cười giải thích với Dương Hoa Châu và Dương Nhược Tình.

“Đại Bảo nhi nhà ta khi vừa mới sinh ra, toàn do cô của hắn chăm sóc. Hắn thân thiết với cô còn hơn với mẹ đẻ!”

Dương Nhược Tình nhàn nhạt cười cười.

Dương Hoa Châu hai mắt lại sáng quắc nhìn chằm chằm Bào Tố Vân.

Cuối cùng, sau khi đút xong cho Đại Bảo, mọi người lại tùy tiện hàn huyên hai câu, người nhà họ Bào đứng dậy chuẩn bị đi.

Bào gia tẩu tử ôm Đại Bảo đi trước, Bào Tố Vân và Chu bà mối đi đằng sau.

Lúc này, tiểu nhị mang lại đây một gói giấy dầu đựng bánh bao.

Dương Hoa Châu nhận lấy, trực tiếp đưa cho Bào Tố Vân.

“Tố Vân muội tử, nơi này có tám cái bánh bao, có nhân thịt và nhân đường hạt mè, muội mang về nhà đi.”

“Lão ngũ, huynh đã mời chúng ta ăn mì thịt thái sợi rồi, bánh bao này muội không thể nhận được!”

Đáy mắt Bào Tố Vân hiện lên một tia rung động.

Nàng lắc đầu, đẩy trả lại bánh bao cho Dương Hoa Châu.

Dương Hoa Châu nói: “Muội cầm đi, Đại Bảo nhi chắc chắn sẽ thích ăn!”

Đại Bảo nhi……

Nghe được lời này, Bào Tố Vân liền buông lỏng.

Nàng cảm kích nhìn Dương Hoa Châu, nhẹ nhàng gật gật đầu, tiếp nhận bánh bao: “Lão ngũ, muội thay mặt Đại Bảo nhi cảm tạ huynh.”

“Hắc hắc, không có gì!”

Dương Hoa Châu hàm hậu cười, gãi gãi đầu, đi ra cửa hàng nhìn theo bóng dáng các nàng.

Mãi cho đến khi không thấy bóng người, hắn sau đó mới quay trở lại cửa hàng.

Trong cửa hàng, Dương Nhược Tình và Đại An vẫn đang ngồi uống trà, hai tỷ đệ nhỏ giọng nghị luận chuyện gì đó.

Dương Hoa Châu ngồi trở về, trên mặt vẫn còn treo nụ cười, một bộ dáng hạnh phúc tràn đầy.

“Tình Nhi, Đại An, các cháu cảm thấy Bào cô nương như thế nào?”

Ánh mắt hắn sáng quắc hỏi ý kiến tỷ đệ Dương Nhược Tình.

Hai tỷ đệ nhìn nhau, Đại An nói: “Để cháu nói trước.”

“Được, từng người nói, thúc có thời gian nghe các cháu nói!” Dương Hoa Châu nói.

Đại An trầm ngâm, như là đang sắp xếp lại ngôn ngữ.

“Nàng nhìn hòa hòa khí khí, bộ dáng cũng thực quen thuộc, hẳn là không phải kiểu người đanh đá không dễ ở chung!”

Đại An nói.

Dương Hoa Châu gật đầu: “ta cũng cảm thấy như vậy. Đại An, cháu nói tiếp đi!”