Nằm trên giường, Dương Hoa Minh đã hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, hắn còn đang suy nghĩ về vòng eo thon thả của Triệu quả phụ kia.
Còn có đôi gò đồng bảo đầy đặn áp vào ngực hắn khi hắn ép nàng vào thành nhà vệ sinh
Lưu thị đổ nước rửa chân xong, cũng bò lên trên giường.
Bà mặc một kiện áo lót xám xịt với vài vết vá màu lam.
Giống như vô số phụ nữ nông thôn đang nuôi con nhỏ, hai lớp da trên ngực phẳng và trùng xuống.
Ngay cả khi đang mang bầu, cũng không đầy đặn lên được bao nhiêu.
“Cha tụi nhỏ, sao anh vẫn còn tỉnh?”
Khi bà lăn qua người Dương Hoa Minh với cái bụng cồng kềnh, liền thấy hắn vẫn đang mở to mắt nhìn đỉnh màn.
“Sao thể?” Lưu thị đẩy đẩy Dương Hoa Minh.
“Khó chịu, không ngủ được!” Dương Hoa Minh tức giận nói, trở mình, đưa lưng về phía Lưu thị.
Đồng dạng đều là người đã sinh con, vì sao Triệu quả phụ có thể bảo dưỡng tốt như vậy.
Vì sao nữ nhân nhà mình, lại trở thành một bà thím già?
Dương Hoa Minh không thể hiểu được!
Lưu thị nghe thấy sự tức giận trong giọng nói của Dương Hoa Minh, ngẩn ra, ngay sau đó lôi kéo khóe miệng ý vị thâm trường cười một cái.
“Em thấy anh không phải là khó chịu, chỉ là đang nghẹn đến mức nổi nóng đi, có đúng không?”
Vừa nói, Lưu thị vừa luồn tay xuống dưới kéo mạnh dây thắt lưng của hắn.
Bị Dương Hoa Minh giữ lại.
Hắn nghiêng đầu, vẻ mặt chán ghét liếc mắt nhìn Lưu thị một cái: “Đừng lăn lộn, lão tử không có tâm tư cùng ngươi làm cái gì!”
“Cha tụi nhỏ, đừng như vậy, em hiểu anh có hỏa khí, làm một chút hỏa khí sẽ tiêu tán, tới đi, tới đi ……”
“Không muốn!”
Dương Hoa Minh ném tay Lưu thị ra.
Lưu thị cũng bực, ngồi dậy, che mặt ủy khuất khóc lên.
“Dương lão tứ, ngươi nói, ngươi rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Cái gì mà chuyện gì?”
“Anh nói xem, đã bao lâu rồi không làm? Chỗ này của em cũng sắp hoang phế mất rồi!”
Lưu thị nói, oán niệm trong thanh âm sâu nặng đến mức có thể dìm chết người.
Dương Hoa Minh cau mày, “ngươi nói cái gì vậy? Ngươi đúng là một bà nương không nói lý. Ngươi đang mang thai, ta sao có thể chạm vào được? Nếu không may làm hỏng nhi tử của ta thì sao?”
“Anh đừng lấy nhi tử làm lý do nữa!” Lưu thị cắt ngang lời nói của Dương Hoa Minh, quay đầu trừng mắt với hắn.
“Em đã hỏi qua tức phụ Vương gia trong thôn, khi nàng đang mang thai, nam nhân nhà nàng vẫn thỉnh thoảng chạm vào. Nàng mà không đồng ý còn tức giận lên.”
Dương Hoa Minh tức giận đến dở khóc dở cười, cũng xoay người ngồi dậy.
“Ta nói bà nương ngươi, đầu óc chỉ chứa rơm rạ và hồ nhão đúng không? Loại sự tình này ngươi cũng chạy đi hỏi người khác?”
“Vì sao không thể hỏi? Mọi người đều là nữ nhân……” Lưu thị đúng lý hợp tình nói.
“Vương gia tức phụ là đồ miệng rộng. Ngươi hỏi nàng ta, khác gì nói cho cả cái thôn này chuyện trên giường của hai vợ chồng ta! Ngươi nói xem, sau này đi đánh bài trong thôn, ta có còn mặt mũi hay không?”
Lưu thị cũng ý thức được chính mình nói sai rồi, tức khắc chột dạ.
“Người ta, người ta nhịn không được mới nhất thời ……”
“Ai!” Dương Hoa Minh thở dài.
Nghĩ đến một chuyện, hắn lại hỏi Lưu thị: “Hai ngày nay ta kêu ngươi đến chỗ tam tẩu, thế nào rồi? Bọn họ bao giờ sẽ dậy ngươi làm đậu phụ?”
Nhắc tới việc này, vẻ mặt Lưu thị phẫn nộ.
“Đừng nói nữa, Bàn Nha chết tiệt kia, đao thương bất nhập, mềm cứng không ăn!”
“Bà nương ngươi, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, ngươi nói cho ta nghe ngươi còn biết làm cái gì nữa!” Dương Hoa Minh tức giận lắc đầu, “Ngủ đi, thật con mẹ nó khó chịu!”
……
Đêm qua bị Tiểu An quấn lấy, kể chuyện cho hắn nghe, ba tỷ đệ sau nửa đêm mới đi ngủ.
Sáng hôm sau, ba người đều được Tôn thị đánh thức, lúc này, bà đã sớm làm xong cơm sáng.
“Hai con thật là không hiểu chuyện, tỷ tỷ các con hôm qua leo núi mệt muốn chết rồi, ban đêm cũng không để cho nàng được nghỉ ngơi.”
Tôn thị lại đây giúp Tiểu An mặc quần áo, nhịn không được mắng Đại An, Tiểu An hai câu.
Hai tiểu tử đều hắc hắc cười.
“Nương, chúng con về sau muốn dọn qua đây ngủ cùng tỷ tỷ, tỷ tỷ kể chuyện xưa rất hay!” Tiểu An nói.
“Hả? Vậy tỷ tỷ các con kể chuyện xưa gì?” Tôn thị cười tủm tỉm hỏi.
Tiểu An nghiêng đầu, há hốc miệng, không biết nói thế nào.
Đại An một bên đang khom người đeo giày nhẹ giọng nhắc nhở: “Võ Tòng đánh hổ, Na Tra nháo hải, còn có Tôn Ngộ Không đánh Bạch Cốt Tinh.”
“Đúng đúng đúng, chính là những chuyện này.” Tiểu An liên tục gật đầu.
Tôn thị cười nói, “Tiểu An nói với tỷ tỷ con xem, tỷ tỷ con đồng ý là được!”
“Vâng!” Tiểu An hoan hô.
Một bên Đại An dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Tiểu An.
Tôn thị vừa quay đầu, thoáng nhìn thấy ánh mắt kia của Đại An, cười nói: “Sao? Con cũng muốn dọn qua đây ngủ chung với bọn họ để nghe chuyện xưa?”
Đại An do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn lắc lắc đầu.
“Giường quá nhỏ, con sẽ không qua.”
Giường nhỏ, nằm gần nhau càng ấm áp.
Chỉ là, chính mình đã tám tuổi, qua năm liền chín tuổi, đã sắp thành một nam tử trưởng thành.
Nếu vẫn ngủ chung với tỷ tỷ, cũng không tiện lắm.
Ban đêm đi tiểu, cũng ngượng ngùng.
“Tiểu An, đệ ban đêm nghe chuyện xưa nhớ lưu ý, ban ngày kể lại cho ta nghe. Được không?” Đại An dặn dò Tiểu An.
“Vâng!” Tiểu An dùng sức gật đầu.
Tôn thị không để ý sâu đến tâm tư Đại An, giúp Tiểu An mặc xong xiêm y, liền thúc giục bọn họ đi rửa mặt ăn cơm sáng.
Tiểu An, Đại An vừa rời khỏi phòng, Dương Nhược Tình liền đi vào.
Tôn thị đang khom lưng trải lại giường chiếu, giũ chiếc chăn miếng vá chồng miếng vá, mặc dù vậy, ở một số nơi bông gòn bị ố vàng còn rơi ra.
Tôn thị lật chăn bông lại, gấp thành dải dài rồi đặt ở bên trong giường.
“Tình Nhi, ba đứa đêm qua đắp cái chăn này, ngủ có đủ ấm không?”
Bà chỉ vào cái chăn hỏi Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình nói: “Ba người ghé vào một chỗ, rất ấm áp, không bị lạnh.”
Tôn thị thở dài nói: “Cái chăn bông này là khi ta sinh Đại An, gia đình bà ngoài con mang đến cho đứa nhỏ, là cái tốt nhất trong nhà.”
Tôn thị vừa nói vừa khoa tay.
“Chăn bông nặng mười một cân, năm đó đều nhồi bông mới, cầm ở trong tay rất dầy!”
“Dầy như vậy sao”
Dương Nhược Tình nheo lại mắt, lại nhìn nhìn cái chăn trước mắt này, đều sắp bằng độ dày của một đồng tiền.
“Cái chăn này dù sao cũng dùng tám năm rồi, chờ sang năm nhà ta thu hoạch bông, việc đầu tiên mà nương làm là đổi cho con một chiếc chăn mới!” Tôn thị nói.
Dương Nhược Tình cười gật gật đầu.
Không cần chờ đến sang năm, năm nay chỉ cần hết thảy mọi chuyện đều thuận lợi, đến khi tuyết rơi là có thể đắp chăn mới.
Kế hoạch này, Dương Nhược Tình chỉ đặt ở trong lòng, tạm không nói gì với Tôn thị, giữ lại để tạo bất ngời đi!
“Tình Nhi, sáng nay con đem đôi giày này đưa cho Đường Nha Tử hộ nương!”
Tôn thị lấy ra một đôi giày vải mới tinh màu đen kiểu nam, đưa cho Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình nhận giày, xem xét vài lần, đôi mắt đều sáng.
“Nương, ngài làm giày thật là đẹp mắt!” nàng tấm tắc nói.