Dương Hoa Minh cười hắc hắc: “Ta từ nhà lão Lý trong thôn uống rượu trở về, khi qua trước cổng nhà nàng, vừa vặn đau bụng liền tiến vào giải quyết!”
Triệu quả phụ hừ một tiếng, đẩy Dương Hoa Minh ra khỏi cửa nhà xí: “Trước cửa nhà quả phụ nhiều thị phi, ngươi mau đi đi, nếu bị người khác nhìn thấy thì dù ta có lý cũng nói không rõ!”
Dương Hoa Minh nắm chặt cửa nhà xí, sống chết không chịu đi.
“Ai da, ngươi có chuyện gì vậy? Định giở trò đồi bại với lão nương đúng không?”
Triệu quả phụ gỡ ngón tay của Dương Hoa Minh, bị hắn xoay lại bắt lấy tay.
Hắn cợt nhả nói: “Tẩu tử thật nhẫn tâm, vừa gặp mặt đã định đem ta đẩy ra bên ngoài! Ta yêu mếm tẩu tử, muốn thương tẩu tử, tẩu tử cho ta được toại nguyện nhé?”
Triệu quả phụ vừa nghe lời này, lập tức minh bạch ý đồ chân thật của Dương Hoa Minh.
Bà sợ tới mức tay run lên, lui về sau một bước, thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Cách vách có hàng xóm, nhi tử còn ở trong phòng viết chữ, nếu kêu lên, còn không phải là kinh động khắp nơi?
Triệu quả phụ nghiến răng nghiến lợi, đè thấp âm thanh, mắng Dương Hoa Minh: “Đồ khốn kiếp, quả phụ mà cũng giở trò đồi bại, ngươi sẽ không chết được tử tế, mau cút đi!”
Bà nâng chân lên, nhằm vào giữa hai chân của Dương Hoa Minh mà đá, bị Dương Hoa Minh vặn eo tránh được.
“Tẩu tử thật nhẫn tâm, tỷ đá hỏng nó rồi, chờ chút nữa ta lấy gì thương tỷ?”
Hắn dùng sức, kéo Triệu quả phụ vào trong lòng, lật người đè bà vào tường nhà vệ sinh sau lưng.
Đập vào tường!
Triệu quả phụ bị cùm giữa ngực Dương Hoa Minh và bức tường của nhà vệ sinh, trái tim bà gần như nhảy ra khỏi cổ họng.
Trước đây, thường nghe nói lão tứ Dương gia nổi tiếng phong lưu, ỷ vào việc có một ngoại hình tốt, dan díu với nhiều đại cô nương, tiểu tức phụ trong thôn.
Triệu quả phụ còn không tin, lần này xem như đã biết rồi.
“Tẩu tử, nam nhân của tỷ đi rồi, nhiều năm như vậy đều chỉ ở không, chắc đã nghẹn đến phát cuồng rồi đúng không?”
Dương Hoa Minh cười hì hì hỏi Triệu quả phụ.
Triệu quả phụ phun một ngụm đàm lên mặt Dương Hoa Minh.
“Đồ không biết xấu hổ, lão nương thế nào kệ xác ta!”
“Hắc hắc, nước miếng tẩu tử thật ngọt!” Dương Hoa Minh dùng ngón tay dính một ít nước bọt của Triệu quả phụ, nhét vào trong miệng, liếm, cười một cách bỉ ổi.
Triệu quả phụ sợ tới mức bắp chân run rẩy.
“Tẩu tử, ta yêu mến tỷ đã được một thời gian, từ ngày đi thiêu áo lạnh ấy, ở giữa sườn núi nhìn thấy tỷ, sau đó trở về nhà ta liền ăn cơm cũng không thấy ngon.”
Dương Hoa Minh nói, đôi tay liền không thành thật, xoa nắn eo Triệu quả phụ.
Triệu quả phụ dùng tay đánh vào ngực Dương Hoa Minh: “Ngươi cái đồ súc sinh, trong nhà có vợ còn dám ra ngoài ăn vụng, chưa từng thấy qua nữ nhân sao?”
“Đánh là thương, mắng là yêu, tẩu tử, tỷ cứ đánh ta đi, dốc hết sức đánh vào!”
Dương Hoa Minh bắt đầu nói năng lộn xộn, một bên kéo lưng quần Triệu quả phụ, một bên ấn bà trên vách tường nhà xí.
Cái miệng nồng nặc mùi rượu của nam nhân loạn xạ gặm nhấm trên mặt, trên cổ nữ nhân…
“Đồ trời đánh thánh vật, lão nương đánh nhau với ngươi!”
Triệu quả phụ cũng không hiểu lấy đâu ra khí lực, một tay đem Dương Hoa Minh đẩy ra vài bước.
Bà nhặt cái nĩa phân ở bên cạnh lên, đánh liên tục lên người Dương Hoa Minh!
Dương Hoa Minh bị đánh đến chạy vắt giò lên cổ, một chiếc giày còn rớt vào lỗ nhà xí.
Mộc Tử Xuyên đang ở trong phòng nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy ra tới, vừa vặn nhìn thấy một cái bóng đen từ đầu tường nhà mình nhảy ra ngoài.
Lại nhìn thấy nương của mình từ nhà xí lao ra, đầu tóc rối bời, quần áo xộc xệch, trong tay còn cầm cái nĩa phân!
Mộc Tử Xuyên tức khắc minh bạch chuyện gì đã xẩy ra, khuôn mặt tuấn tú của nam hài xanh mét!
Hắn siết chặt nắm tay, cất bước chạy ra ngoài cổng, nhặt một miếng gạch đất nắm trong tay.
“Tử Xuyên, đừng đuổi nữa, đừng đuổi nữa!”
Triệu quả phụ vứt bỏ nĩa phân xông lên, từ phía sau gắt gao giữ chặt cánh tay Mộc Tử Xuyên.
Mộc Tử Xuyên im lặng, đôi mắt căm giận nhìn chằm chằm bên ngoài, tư thế đôi chân cũng không muốn thu hồi.
Triệu quả phụ gấp đến độ rơi nước mắt, đi đến trước mặt Mộc Tử Xuyên, đè thấp âm thanh cầu xin.
“Nhi tử, nghe nương nói, vào nhà đi, được không?”
Mộc Tử Xuyên nhìn mẫu thân đang rơi lệ đầy mặt, cả người run rẩy, hắn nhăn chặt mày, quay đầu trở về phòng.
Triệu quả phụ chỉnh lại quần áo, cũng đi theo vào phòng.
Ngồi trên ghế ở nhà chính, bà liên tiếp gạt lệ.
“Cha con mất sớm, để lại hai mẹ con chúng ta, ta nuôi con khôn lớn, mấy năm nay không thiếu gặp những chuyện đáng sợ như vầy!”
“Ta ngày mong đêm mong, ăn mặc cần kiệm, xe chỉ dệt vải, dệt đến mắt cũng muốn lòa đi, chỉ ngóng trông con có thể niệm thư thật tốt, tương lai khảo được công danh, những ngày tháng khổ cực của nương cũng qua đi!”
“Con thì ngược lại, chỉ vừa mới thi đậu tú tài, tâm tư đã tan dã, không nghe nương nói, chỉ suy nghĩ đến Mập Mạp……”
“Nương sống thật sự không còn ý nghĩa gì nữa, còn bị những tên vô lại trong thôn khi dễ như vậy, không bằng chết đi cho xong……”
Mộc Tử Xuyên nắm chặt hai tay đứng trước người Triệu quả phụ.
Nhìn mẹ khóc cạn nước mắt, lòng hắn như bị dao cứa.
"Những năm đầu, ông bà ngoại của con có thuyết phục ta tái hôn, ta thương con nên không đồng ý!"
“Con nhất định phải có tiền đồ, con nhất định phải tranh khẩu khí cho nương, chờ đến khi con có tiền đồ, ta liền có thể ngẩng cao đầu, những tên lưu manh bụi đời ở Thôn Trường Bình cũng sẽ không dám khi dễ ta……”
“Bộp!”
Một tiếng trầm vang cắt ngang tiếng khóc lóc kể lể của Triệu quả phụ.
Mộc Tử Xuyên quỳ rạp xuống trước người Triệu quả phụ.
“Nương, là nhi tử bất hiếu, khiến nương bị ủy khuất!”
Mộc Tử Xuyên nghẹn ngào nói, “Từ nay về sau, nhi tử nhất định chuyên tâm, nghiêm túc niệm thư!”
Hắn đập đầu ba cái thật mạnh bên chân Triệu quả phụ.
“Chờ nhi tử có tiền đồ, sẽ đưa nương rời khỏi thôn Trường Bình, rời đi địa phương quỷ quái này!”
“Được, được!”
Triệu quả phụ liên tục gật đầu, khom người nâng Mộc Tử Xuyên dậy, giúp hắn phủi bụi bặm nơi đầu gối.
“Có lời này của con, nương nằm mơ cũng phải cười tỉnh.”
“Vâng, nhi tử nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của nương!”
“Nhi tử, con niệm thư cho tốt, tương lai có tiền đồ, dạng cô nương nào mà không có được? Nam tử, ánh mắt không thể luôn nhìn chằm chằm vào mảnh đất rộng như lòng bàn tay ở thôn Trường Bình này, hiểu không?”
Triệu quả phụ lại kiên nhẫn khuyên bảo.
Mộc Tử Xuyên gật gật đầu, “Nương, con đã hiểu. Ngày mai, con sẽ thu thập hành lý, đi học đường trên trấn nghiêm túc niệm thư.”
Trong sách tự có vinh hoa phú quí. Trong sách tự chứa người đẹp như ngọc.
Dương Nhược Tình, đợi đến một ngày Mộc Tử Xuyên ta công thành danh toại, áo gấm về làng.
Ngươi chắc chắn minh bạch, Mộc Tử Xuyên ta, so với Lạc Phong Đường kia mạnh gấp một trăm lần, một ngàn lần!
……
Dương Hoa Minh mặt mày xám như tro tàn về đến nhà, Lưu thị ru hai khuê nữ ngủ xong, cầm một chậu nước đến lau rửa thân mình.
Nhìn thấy Dương Hoa Minh tiến vào, trên trán nổi hai cục sưng đỏ, Lưu thị hoảng sợ.
“Cha của tụi nhỏ, anh làm sao vậy? Đánh nhau với người ta sao?”
Lưu thị vội vàng mặc quần chạy tới.
Bà giơ tay định xem thử cục u trên trán Dương Hoa Minh, nhưng bị hắn đẩy ra.
“Không cẩn thận đụng vào bờ tường, không có gì hay ho mà nhìn, đi ngủ đi!”